Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày tháng , bầu trời trong xanh, không một gợn mây.
Diệp Tân đưa bức thư tình mới cho Ngũ A Ca, nhưng vừa mới hé cửa, còn chưa mở hẳn đã thấy người quản lý của Lăng Phong bước ra từ trong thang máy.
Cậu vội vàng đóng cửa vào, về phòng há miệng thở dốc. Lúc sau nhớ tới chuyện mình không có ôm Ngũ A Ca ra ngoài nên hẳn là bí mật này vẫn chưa bị bại lộ thì trong lòng cậu mới dần bình tĩnh lại.
Hôm nay quản lý của Lăng Phong đến đây cũng có một phần liên quan đến Diệp Tân, bởi kể từ bây giờ Diệp Tân sẽ chính thức là trợ lý sinh hoạt riêng của Lăng Phong.
Diệp Tân đoán chắc họ còn đang đợi cậu. Cậu đặt Ngũ A Ca xuống đất rồi nhìn Anh Hùng đang nằm ườn phơi nắng trên ban công mà ngủ gà ngủ gật, chợt nảy ra một ý nghĩ táo bạo.
——
Hai phút sau, Lăng Phong vẫn cầm bức thư trên tay, anh đứng trong phòng khách nhìn ra ngoài ban công đầy nắng, đó là hướng đại bàng và mèo béo bay đi.
Anh đang nghĩ liệu đó có phải là Diệp Tân không? Chẳng lẽ Diệp Tân chính là người đã nhờ thú cưng mang thư tình đến cho anh?
Lăng Phong siết chặt tờ giấy mỏng trên tay, trong lòng ngập tràn cảm xúc.
Lăng Phong nhận ra mình thích Diệp Tân là vào năm đầu tiên sau khi anh rời khỏi Hoa Đô. Lúc ấy anh và Diệp Tân đã hai người hai nơi – nằm trong con hẻm nhỏ tối tăm, bẩn thỉu, vây quanh là nồng đậm mùi máu tươi gay mũi, trước lúc sắp ngất đi vì đau đớn thì người anh muốn gặp nhất chính là Diệp Tân. Sự khát khao cùng nỗi nhớ da diết ấy khiến anh nhận ra tình cảm mình dành cho cậu không hề đơn giản.
Đến tận bây giờ, khi hồi tưởng về đêm hôm ấy thì tư vị của nỗi khát vọng kia vẫn cứ luôn khắc sâu trong xương tủy, nhớ lại ký ức như chỉ vừa thoáng qua.
Lăng Phong đã từng quay về, nhưng không may rằng người ở khu chung cư đó lại nói gia đình Diệp Tân đã di cư qua Mỹ. Khi ấy Lăng Phong còn bần cùng ti tiện như con kiến, anh không có năng lực cũng như dũng khí để đi tìm Diệp Tân. Thật ra lúc đó anh đã muốn buông tay, giấu kín đoạn tình cảm này trong lòng. Nhưng theo dòng thời gian trôi, tình cảm ấy không những không nhạt đi mà càng ngày càng thêm nồng nàn mãnh liệt, phảng phất như đã sớm khắc sâu vào máu thịt anh.
May mắn thay trời không tuyệt đường người, cho anh một cơ hội gia nhập giới giải trí.
Cái vòng tròn luẩn quẩn đầy phức tạp này đã mang đến cho anh tiền tài, danh dự cũng như dũng khí để chờ Diệp Tân trở về. Sau khi đạt được danh hiệu Nam diễn viên điện ảnh xuất sắc nhất, anh quyết tâm phải về lại Linh Phương Uyển, anh vẫn nhớ lời hứa với Diệp Tân mười ba năm trước nhưng lại không biết liệu Diệp Tân có còn nhớ hay không, vì dù sao đó cũng chỉ là lời hứa hẹn ngây thơ khi bé.
Anh nghĩ đầu tiên cứ chờ một năm đã, nếu Diệp Tân không về thì anh sẽ đi Mỹ tìm cậu.
Trong một cuốn sách anh từng đọc có nói: mệnh số của con người có hạn, xui xẻo cũng vậy mà may mắn cũng thế. Lăng Phong đoán phần lớn may mắn của anh đã dùng để gặp gỡ Diệp Tân rồi.
Lúc vừa trở về, lần đầu nhìn thấy Diệp Tân anh đã không nhận ra cậu, mãi cho đến khi cậu nói mình là hàng xóm cũ của anh.
Chính trong giây phút đó, Lăng Phong cảm nhận được dòng cảm xúc đang dâng trào mãnh liệt trong lòng mình nhưng biểu cảm trên mặt anh lại bình tĩnh ngoài dự kiến.
Chỉ có điều vừa về đến nhà thì sự bình tĩnh ấy đã không thể duy trì tiếp được nữa. Anh cơ hồ là ngay lập tức gọi điện cho Dư Khôn, hỏi anh ta rằng anh nên làm gì bây giờ? Đúng vậy, đây chính là cuộc điện thoại bị tên trợ lý kia lén ghi âm lại. Cũng may là không nghe trộm được toàn bộ, anh biết làm thế nào để bảo vệ bản thân. Lúc đầu chỉ vì quá kích động, sau khi tỉnh táo lại anh đã vội vàng cúp điện thoại chuyển sang gọi điện dùng mã hóa[].
Mã hóa
“Ngu ngốc, trước tiên ông phải biết đào người về bên cạnh mình!”
“Thích thì bỏ thuốc, ăn đã rồi nói sau!”
“Sợ cái đếch gì! Ông có phải Lăng Phong không đấy? Tôi phục ông luôn rồi! Chắc không phải là ông chưa yêu đương bao giờ đâu nhỉ?”
“Hahaha, con mẹ nó ông thế mà vẫn là giai tân thật cơ đấy! Hahaha cười chết tôi!”
“Dù sao thì hai người cũng ở gần nhau, không phải vừa nãy ông kể cậu ấy còn xin chữ ký của ông sao? Chắc chắn là người hâm mộ của ông rồi. Hay ông dùng nhan sắc, cơ thể của mình để mê hoặc người ta đi. Dù là thẳng nam đi nữa cũng sẽ phải cong thôi.”
… Cả tối hôm đó, Lăng Phong đã được truyền thụ một loạt kiến thức kỳ quái.
Suốt đêm anh vắt óc nghĩ xem làm thế nào để kéo người đến cạnh mình. Tận đến khi có người hâm mộ kỳ lạ nhờ một con mèo mang thư đến.
Thật ra nội dung bức thư kia cũng không có gì đặc biệt, thậm chí Lăng Phong còn chẳng nhớ trong thư viết gì. Nhưng nhờ người hâm mộ này mà anh nhớ đến việc bây giờ Diệp Tân đang mở một tiệm thú cưng.
Vì thế, anh cố ý sai trợ lý đến cửa hàng của Diệp Tân mua một con mèo. Anh khéo léo dùng chú mèo này làm cái cớ để kéo khoảng cách giữa mình và Diệp Tân xích gần thêm lần nữa. Chỉ có điều trùng hợp là lại mua về một con mèo cùng chủng loại với con mèo của người hâm mộ kia.
Đúng vậy, Diệp Tân mở một cửa hàng thú cưng, mà lần đầu đem thư của người hâm mộ kỳ lạ đó đến lại là một con mèo, tiếp theo còn có hamster, vẹt và cả đại bàng,… Lăng Phong không nhịn được mà sinh lòng nghi ngờ.
Hai tiếng chuông cửa vang lên, Lăng Phong đổi tư thế cầm thư, nghiêng người nhìn về phía cửa.
Lý Nguyên đi mở cửa, Diệp Tân mang theo nụ cười ngượng ngùng bước vào.
Lăng Phong nhìn thấy nụ cười của người nọ, trong lòng cảm xúc cuộn trào. Anh rất muốn hỏi một câu: “Bức thư này có phải cậu viết hay không?” Nhưng cuối cùng anh vẫn kìm nén, mỉm cười với cậu rồi lịch sự nói: “Tiểu Tân à, ngồi đi.”
Diệp Tân thầm thở phào nhẹ nhõm, nhìn Lăng Phong cất lá thư tình của mình vào ngăn kéo, tâm trạng căng thẳng rốt cuộc cũng tạm hoãn.
“Cậu tên là Diệp Tân phải không?” Lý Nguyên đã chuẩn bị sẵn một bản hợp đồng: “Anh nghe Lăng Phong nói hai người đã quen biết nhau nhiều năm, anh cũng tin cậu là người Lăng Phong thực sự tin tưởng. Nhưng anh vẫn còn một vài vấn đề muốn bàn với cậu.”
“Vâng.” Diệp Tân ngồi thẳng lưng, hai tay nắm chặt đặt trên đầu gối, dáng vẻ như đang trong buổi phỏng vấn.
“Không cần hồi hộp như vậy đâu…” Lý Nguyên cười: “Về phía cậu, tiền lương mỗi tháng sẽ là một vạn có bao ăn uống và tiền nhà. À, phải rồi cậu ở ngay nhà bên cạnh ha… còn về bạn Lăng Phong nhà chúng ta không yếu ớt, cũng không khó tính đến nỗi bắt cậu phải nửa đêm dậy mua đồ ăn đồ dùng cho. Tuy nhiên ngày nào cậu ấy cũng rất bận. Đôi lúc phải quay phim liên tục với cường độ cao nên không tránh khỏi việc ăn chung ngủ chung, anh hy vọng cậu có thể chăm sóc tốt cho cậu ấy. Cậu có biết nấu ăn không?”
Diệp Tân bị câu “ăn chung ngủ chung” làm cho giật mình sửng sốt thiếu chút nữa não chết máy, một lát sau mới trả lời: “Biết ạ, món Trung thì có thể còn món Tây so ra chỉ thường thường thôi ạ.”
“Ồ, tôi bảo này, nếu cậu không biết có thể để Lăng Phong nấu cơm cho, cậu ấy nấu ăn rất ngon đó.”
“!!!” Diệp Tân shock toàn tập luôn rồi.
Lăng Phong khoanh tay dựa vào sofa, liếc nhìn người quản lý của mình một cái.
“Ha ha ha…” Lý Nguyên bật cười nói: “Anh chỉ đùa chút thôi.”
“…” Diệp Tân get không nổi trọng điểm của trò đùa này. Mẹ nó, xém chút làm cậu sung sướng chết rồi đó biết không?
“Cậu chăm sóc tốt cho Lăng Phong, trong lúc cùng đi công tác có gì không hiểu có thể hỏi cậu ấy. Ngoài ra, tuy hai người là bạn nhưng hợp đồng bảo mật vẫn phải ký.” Lý Nguyên đưa hợp đồng cho Diệp Tân xem.
Diệp Tân xem xong, ỉu xìu nói: “Tổng giám đốc Lý, chuyện là… chị của em biết rồi… Nhưng anh yên tâm đi, em sẽ không nói cho người thứ ba đâu.”
Lý Nguyên quay đầu nhìn Lăng Phong, Lăng Phong ra hiệu không sao cả.
“Được rồi.” Lý Nguyên nói: “Có một chuyện nữa hơi riêng tư nhưng anh nghĩ mình vẫn nên hỏi cậu.”
“Vâng.” Diệp Tân để hợp đồng xuống, nhìn Lý Nguyên.
“Cậu là gay đúng không?” Lý Nguyên biết câu hỏi của mình hơi riêng tư còn tương đối trực tiếp nhưng vẫn nói thêm: “Hai ngày trước anh mới biết chuyện trợ lý trước đó của Lăng Phong – Vương Trọng, chắc hẳn cậu cũng biết ha, là kẻ đã tung ảnh khỏa thân của Lăng Phong ra ngoài và cũng là một người đồng tính. Cậu ta lắp camera trong nhà quay lén Lăng Phong nhà ta, si mê Lăng Phong nhà chúng ta nhưng cầu mà không được nên từ yêu sinh hận. Anh biết nói như vậy thì có hơi không ổn nhưng anh cảm thấy cần phải nói cho rõ.”
“…” Diệp Tân nghe anh ta nói câu đầu còn tưởng mình bị lộ tẩy rồi, sợ đến mức suýt nữa đã nhảy dựng lên. Đến khi Lý Nguyên nói xong, cậu nhìn qua Lăng Phong thì phát hiện anh cũng đang nhìn cậu. Vì được ở cùng một chỗ với nam thần mỗi ngày, Diệp Tân đành bán đứng lương tâm nói dối: “Tổng giám đốc Lý yên tâm, em không phải gay đâu, hồi học đại học em từng có bạn gái mà.”
“Vậy anh có thể yên tâm rồi.” Lý Nguyên cười hiền từ, lúc này anh ta mới để ý tới Diệp Tân có một gương mặt hiền lành chính trực, giọng nói nhẹ nhàng, chắc hẳn là người kiên nhẫn và tốt tính.
Diệp Tân liếc nhìn Lăng Phong, thấy anh đang nghiêng đầu nhìn ban công, không biết đang nghĩ gì.
Lý Nguyên nói một chút về thói quen thường ngày của Lăng Phong cho Diệp Tân, cậu đều cố gắng ghi nhớ. Trong khi ấy Lăng Phong vẫn luôn yên lặng nghiêng đầu nhìn về hướng ban công.
Không hiểu sao, Diệp Tân thấy hơi chột dạ.
Ba người ngồi với nhau một lúc, Lý Nguyên nói có việc phải đến công ty, hôm nay Lăng Phong có buổi chụp quảng cáo. Sau khi ra khỏi cửa, Diệp Tân mới nhớ tới mình còn phải nhắc nhở chị gái, cậu vẫn nhớ rõ còn có bản hợp đồng bảo mật vừa ký kia.
Diệp Tân có chút ngại ngùng nói: “Các anh chờ em một tý, em về nói với chị gái một tiếng.”
Lý Nguyên giơ tay lên nhìn đồng hồ sau đó gật đầu với cậu.
Diệp Tân về đến nhà thì thấy Diệp Mộ vừa dọn đồ xong, còn đang uống sữa chua.
“Chị lại không ăn sáng à?”
“Giữ dáng đó, sao em đã về rồi?” Diệp Mộ vừa nói vừa giơ tay lên, Tiểu Mỹ Lệ lập tức bay tới đậu trên tay cô.
“Vâng, em về để nhắc chị đừng nói với ai em là trợ lý của Lăng Phong nha.” Diệp Tân thấy cô định ra ngoài nên cậu cũng không vào đổi giày mà đứng giữ cửa cho cô luôn.
A Lang thấy hai vị chủ nhân nhà mình đều phải ra ngoài thì phóng ra cửa như một cơn gió trước mặt Diệp Tân.
“Hợp đồng bảo mật à, chị biết rồi.” Giọng nói Diệp Mộ lười biếng lại tựa như xen lẫn hai phần trầm thấp.
Diệp Tân không nói gì, đợi cô ra khỏi nhà rồi đóng cửa lại.
Nhưng khi cửa vừa đóng, cậu nhìn đến Tiểu Mỹ Lệ đang đậu trên vai chị gái mình thì rơi vào hoảng loạn. Nhất là khi ánh mắt Lăng Phong cũng đang dừng ở chỗ Tiểu Mỹ Lệ.
Trời ơi! Sao cậu lại có thể quên mất cơ chứ! Tiểu Mỹ Lệ cũng từng đi tặng Lăng Phong một bức thư tình! A a a! Cậu chỉ vừa lên làm trợ lý của Lăng Phong thôi mà, sao nhanh vậy đã bị lộ tẩy rồi?
Diệp Tân đau đầu, tóm lấy chú chó A Lang đang lao tới chân Lăng Phong ngửi ống quần của anh, sau đó giới thiệu: “Đây là Diệp Mộ – chị gái của em.”
“Chà, người đẹp.” Quản lý nhận xét. Anh ta nhìn Diệp Mộ kỹ hơn rồi nói: “Lăng Phong này, con vẹt của cô Diệp đây rất giống với thú cưng của người hâm mộ kia nha.”
“Gì cơ?” Dáng vẻ Diệp Mộ lười biếng đi cùng bọn họ vào thang máy vẫn ngáp thêm mấy cái nữa.
Ngược lại với kiểu lười biếng của chị gái mình, Diệp Tân lo lắng đến toát mồ hôi hột. Cậu còn không dám quay lại nhìn sắc mặt của Lăng Phong.
“Đây là giống vẹt gì?” Diệp Tân nghe thấy Lăng Phong hỏi.
“Vẹt cockatoo.” Diệp Tân trả lời, còn nói thêm: “Là một loài khá phổ biến.”
Tiểu Mỹ Lệ không nghe được câu “khá phổ biến” ấy, nó vẫn ở trong thang máy ríu rít không ngừng, Diệp Tân nghe đến muốn to đầu luôn. Cuối cùng cậu sợ Lăng Phong không thích ồn ào nên bất đắc dĩ nói: “Đúng đúng đúng, em chính là người đẹp nhất. Thục nữ là phải yên tĩnh nên từ giờ trở đi em có thể làm một cô gái xinh đẹp yên tĩnh được không?”
Diệp Tân vừa nói xong, thang máy quả nhiên yên lặng.
“Ồ, con vẹt này có thể hiểu lời cậu nói sao?” Lý Nguyên cảm thấy khá thú vị.
“Tân Tân nhà chúng tôi có thể nói chuyện với bất kỳ loài động vật nào. Từ hồi nhỏ động vật đều rất nghe lời em ấy. Cũng vì năng lực này mà thời cấp đã có rất nhiều bạn nữ theo đuổi em ấy đấy.” Diệp Mộ nháy mắt, cơ thể như không xương dựa lên người Diệp Tân, không biết vô tình hay cố ý mà liếc nhìn Lăng Phong.
“Ha ha….” Lý Nguyên phối hợp cười theo.
Khi họ bước ra khỏi thang máy, Diệp Mộ dắt theo Tiểu Mỹ Lệ và A Lang đường ai nấy đi. Tuy Tiểu Mỹ Lệ đã đi rồi nhưng Diệp Tân vẫn rất căng thẳng, cậu cảm nhận được ánh mắt của Lăng Phong đang nhìn mình.
May mắn là ông chú tầng dưới đang mang chim đi dạo, trong lồng cũng là một chú Vẹt cokatoo, vẻ ngoài không khác mấy so với Tiểu Mỹ Lệ, minh chứng cho câu “Khá phổ biến” của Diệp Tân.
Ánh mắt luôn nhìn sau lưng Diệp Tân cuối cùng cũng đã dời đi, cậu lặng lẽ lau mồ hôi, thở phào nhẹ nhõm.
Vừa trở thành trợ lý của Lăng Phong được một giờ thôi mà Diệp Tân cảm giác cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Chỉ trong một chốc ngắn ngủi như thế, Diệp Tân thấy tim mình như đang ngồi vài chuyến tàu lượn siêu tốc, lúc cao lúc thấp, kích thích đến mức cậu sắp chết máy đến nơi.
Hết chương .