Tay Diệp Tân cầm trái cây, đứng yên tại chỗ. Trong trí nhớ của cậu, Lăng Phong chưa từng nói chuyện với cậu bằng giọng điệu này bao giờ, dù là mười ba năm trước hay bây giờ cũng vậy.
Cậu lại nhìn tư thế không rõ ràng của hai người mà mắt đỏ hoe, cuối cùng cụp mắt xuống, mím môi định rời đi chừa không gian cho hai người.
Lúc cậu nhìn sang chỗ khác, dường như Diệp Tân thấy thứ gì đó dưới ghế Lăng Phong. Cậu chịu đựng sự chói mắt nhìn lại một lần nữa.
Diệp Tân hít một hơi thật sâu, là một con rắn lục nâu đen! Còn là một con rắn độc! Nó ở cách chân Lăng Phong còn chưa đến mười cm!
“Anh Lăng Phong!” Đôi mắt vốn đã đỏ của Diệp Tân nay càng đỏ hơn, cậu lo lắng hô.
“Đừng lại đây! Có rắn độc!”
Lăng Phong nghiến răng nghiến lợi nói, con rắn kia còn ở dưới bàn, anh không chắc nó sẽ cắn mình không, nhưng một điều anh chắc chắn là Diệp Tân không được đi qua nếu không cậu có thể sẽ bị thương.
Ngay khi Lăng Phong vừa nói xong, đoàn phim lập tức im lặng không có một tiếng động, mỗi người đều trợn tròn mắt khi nhìn thấy trên bãi cỏ có một con rắn lục nâu đen dưới ghế của Lăng Phong, họ vội vàng liên lạc với quản lý và nhân viên có thể bắt rắn.
Trong đoàn phim hầu hết là đàn ông, ai gan to một chút dường như đều nghĩ là sẽ thay Lăng Phong và Thành Thiên Khê giải quyết vấn đề.
“Đừng tới đó.” Diệp Tân nói: “Đó là một con rắn lục nâu đen, độc tính của nó cùng với năm loài rắn độc nhất đều mạnh như nhau, bị cắn sẽ rất nguy hiểm.”
“Phải làm sao bây giờ?” Đạo diễn cũng không dám lớn tiếng, sợ làm kích động con rắn rồi thì nó sẽ cắn một phát lên đùi của Lăng Phong hoặc Thành Thiên Khê. Ai mà biết được một địa điểm du lịch nổi danh sẽ có rắn độc đâu chứ?
Tim của Diệp Tân đập rất nhanh, cậu di chuyển từng bước từng bước, rắn nói chung đều không chủ động tấn công con người. Nếu nó có thể hiểu được lời của cậu, vậy cậu sẽ có thể…
“Tiểu Tân, anh định làm gì vậy…” Giọng nói lo lắng của Tiểu Linh vang lên từ sau lưng Diệp Tân.
Lăng Phong không khỏi siết chặt cái tay tựa của ghế dựa, từ khe hở giữa quần áo và cánh tay của Thành Thiên Khê đang chống trên vai của mình, chân của Diệp Tân chầm chậm tiến vào tầm mắt anh.
“Diệp Tân!” Lăng Phong cắn chặt răng mới không làm cho mình phát ra tiếng rống giận, anh phải cố gắng lắm mới không tiến lên đánh vào mông Diệp Tân, nhẫn nhịn đến nỗi toàn thân hơi phát run.
“Tiểu Linh, lấy dùm tôi cái túi vải đó.” Diệp Tân thở ra một hơi, cậu nhìn chằm chằm động tĩnh bên chỗ Lăng Phong.
“Anh muốn làm gì vậy Tiểu Tân…” Không chỉ có Tiểu Linh mà hầu hết cả đoàn phim đều biết Diệp Tân muốn làm gì, cô nàng cắn chặt răng, tay chân nhẹ nhàng cầm lấy túi vải đưa cho Diệp Tân: “Cẩn thận đó.”
“Được…” Diệp Tân một chút tự tin cũng không có nhưng cậu bắt buộc mình phải nắm chắc việc này, rốt cuộc người chuyên môn vẫn chưa tới, mà con rắn kia đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch, cậu quyết không để cho Lăng Phong bị thương.
“Anh Lăng Phong, các anh đừng nói gì hết.” Diệp Tân đã tới rất gần hai người, cậu thở nhẹ và nhỏ giọng nói: “Này, con rắn nhỏ nhìn anh đi.”
Cách Diệp Tân chuyển hướng sự chú ý của con rắn đơn giản đến mức khiến người ta không thể nhìn thẳng.
Rõ ràng là cậu chưa làm gì, chỉ mới nói một câu thôi mà con rắn kia liền quay đầu nhìn về cậu, cái mình uốn éo rời khỏi chân ghế Lăng Phong, mặt đối mặt với cậu.
Động thái này hiển nhiên làm mọi người choáng váng.
“Em đợi đó cho anh!” Lăng Phong xuyên qua Thành Thiên Khê nói với Diệp Tân, giọng điệu lần này không như giọng điệu lúc tán tỉnh buổi sáng mà thật sự tức giận.
Lúc này Diệp Tân không có cách nào bận tâm kết cục của bản thân trong tay Lăng Phong nữa, cậu căng thẳng nuốt nước miếng, mở miệng nói: “Em tính làm gì ở đây, ở đây toàn người với người đó.”
Con rắn cũng chỉ đơn giản nói: “Bên ngoài trời nắng quá, ở đây mới râm mát.”
“Em nhìn đi, ở đây có rất nhiều người, em sẽ không an toàn đâu. Anh đưa em trở lại rừng cây và tìm chỗ mát cho em. Có được không?”
Hình như con rắn không quá tin tưởng lời cậu nói, nó uốn éo sang trái và phải hai lần rồi tiến lại gần Diệp Tân. Xung quanh vang lên một trận hít khí, tất cả mọi người đều trừng mắt nhìn con rắn kia với Diệp Tân, có vài người tức giận muốn dùng cách thức nguyên thủy để xử lý con rắn kia dù cho bọn họ cũng biết rằng nếu không thể một thể một phát ăn ngay, khiến cho con rắn đó nổi điên lên thì bất kì ai bị nó cắn trúng đều vô cùng nguy hiểm.
“Dựa vào cái gì tao phải tin mi, mi cũng là con người!” Con rắn lè lưỡi ‘tê tê’ một tiếng khiến da đầu người khác tê dại.
“Vậy được, em muốn như thế nào mới bằng lòng tin anh? Anh cam đoan sẽ không làm em bị thương.” Diệp Tân lại nói: “Em nhìn bọn họ mà xem, tay bọn họ đều đang cầm vũ khí, mà trên tay anh cái gì cũng không có, anh bằng lòng thả em đi.”
Con rắn lạnh lùng nhìn Diệp Tân, cơ thể hơi nâng lên để thân hình cao hơn, giống như muốn nhìn thẳng Diệp Tân, cuối cùng ‘Tê’ một tiếng, nói: “Tao không tin mi.”
Diệp Tân hít sâu một hơi, nắm tay siết chặt rồi buông lỏng, cậu mở miệng túi, cầm trong tay: “Em tiến vào đi, anh dẫn em đi…”
“Fck!” Đạo diễn cảm thấy ông có thể quay một bộ phim điện ảnh tên là “Chàng trai và con rắn” luôn rồi.
“Hình như trước kia trợ lý Diệp mở một tiệm thú cưng có đúng không? Bây giờ tất cả những người mở một tiệm thú cưng đều như vậy à? Bảo con rắn tự vào túi là nó đi vào luôn?”
“Thật muốn cho cậu ấy một cảnh quay cận mặt…”
“Tôi là ai, đây là đâu, tôi đang làm gì ở đây…”
“Nhìn đi, bọn họ đã đi chuyển rồi kìa nếu em không vào thì sẽ không sống được đâu.” Diệp Tân tiếp tục thuyết phục nó.
Con rắn lại đến gần Diệp Tân, lần này nó không phải đang thử nữa mà là dùng thân thể trơn trượt lạnh lẽo của nó quấn lên cánh tay mảnh khảnh của Diệp Tân.
Trong động lại trở nên im lặng như không hề có hơi thở nào phát ra. Những cô gái bình thường có mối quan hệ tốt với Diệp Tân đều không nhận ra mắt mình đang đỏ hoe.
Đôi mắt Lăng Phong đỏ sậm, chết tiệt! Bây giờ anh thật sự rất muốn tát bay con rắn độc kia, rồi hung hăng đè Diệp Tân dưới thân làm chết cậu!
Cái tên ngốc Diệp Tân này có biết mình đang làm gì không vậy! Loài rắn độc này không chỉ có nọc độc cực mạnh. Nếu có người có thể chắc đặc thù, dị ứng khi bị nó cắn, sẽ trực tiếp lên cơn sốc hoặc thậm chí là tử vong.
Lợi của Lăng Phong bị nghiến đến nỗi phát ra tiếng răng rắc.
Lúc này Thành Thiên Khê đã quay người sang một bên, anh ta lặng lẽ đứng cạnh Lăng Phong và tiếp tục nhìn anh với vẻ mặt bình tĩnh, điều đáng ngạc nhiên là anh ta không hề nói một lời nào từ khi phát hiện ra rắn độc cho đến khi họ tạm thời thoát khỏi nguy hiểm.
Thân thể Lăng Phong căng chặt, trên trán nổi rõ gân xanh, đột nhiên đồng tử anh co rút lại, không dám làm bất cứ động tác nào mà nhìn Diệp Tân – đến cả thở cũng không dám.
Diệp Tân nhìn con rắn độc lộ ra những chiếc răng nanh nhỏ nhưng sắc bén, vào lúc nó đang ở sát đoạn tay không tí màu máu của mình thì nhắc nhở nói: “Em nghĩ cho kỹ nha, em mà cắn anh đồng nghĩa với việc công kích loài người, loài người bọn anh cũng giống với rắn bọn em vậy, bạn không đụng tôi thì tôi không đụng bạn. Em mà cắn anh chắc chắn sẽ không thể sống được. Nhưng mà nếu vào đây bọn anh cũng sẽ không làm em bị thương.”
Con rắn rụt lại răng nanh, như trêu ghẹo Diệp Tân nó kiêu ngạo thong dong trườn từ cánh tay bên trái của Diệp Tân sang cánh tay bên phải rồi vào cái túi kia.
Diệp Tân cũng không vội vàng nắm miệng túi, sau khi xác định con rắn kia thật sự đã hoàn toàn tiến vào, hai tay cậu mới nắm chặt miệng túi, sau đó thở ra một hơi thật dài.
Sau đó, cậu như bị rút hết sức lực ngồi phịch xuống đất, hít sâu thở ra. Trán cậu ướt đẫm mồ hôi lạnh, cậu ngồi phịch xuống đất trong tình cảnh vô cùng xấu hổ.
“Đờ mờ! Thực sự đã vào rồi kìa!”
“Đu, này cũng thật là… quá đỉnh luôn!”
“Đạo diễn ơi không phải chúng ta đang đóng phim đó chứ? Giống như một giấc mơ vậy đó…”
“Từ hôm nay trở đi, tôi phải gọi cậu ấy một tiếng anh Tân! Định mệnh, thật sự đẹp trai quá xá!”
Xung quanh cực độ ồn ào pha trộn giữa cảm giác hưng phấn khi thoát khỏi nguy hiểm cùng với dư vị kích thích sau sự căng thẳng. Hầu hết đều là khen ngợi Diệp Tân gan dạ và kỹ năng bắt rắn mới lạ của cậu.
Lăng Phong mang theo một thân lệ khí đến gần khiến cho những người đang vây quanh Diệp Tân tự giác rời đi nhường đường cho anh.
Đèn pha trong động vẫn đang sáng vì vậy khi Diệp Tân nhìn mình bị một cái bóng đen bao phủ cậu mới nhận ra rằng hình như Lăng Phong đang tức giận đến mức bùng nổ.
“Ôi đệt!” Phải làm sao bây giờ! Có khi nào anh ấy cảm thấy cậu tự chủ trương, không nghe lời anh rồi định đá cậu đi luôn không?’
“Em chờ đó!” Lăng Phong nhìn chằm chằm Diệp Tân vẫn đang ngồi dưới đất, cậu nhéo cái túi vải có rắn trong đó, không dám đứng dậy nhìn anh. Anh nhìn toàn bộ cơ thể gầy gò và yếu ớt của Diệp Tân, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mái tóc đen mềm mại của cậu.
Cơ thể gầy gò của cậu ấy hình như đang phát run, thật ra cậu ấy cũng rất sợ hãi đúng không?
Lăng Phong tự nhiên mềm lòng, vừa định nhỏ nhẹ nói gì đó với Diệp Tân thì cục lâm nghiệp và nhân viên quản lý tới.
Diệp Tân nghe thấy tiếng động bèn bò dậy khỏi mặt đất, cái túi được nắm chặt trong tay không nặng lắm và cũng không lớn lắm, lúc này vật bên trong yên lặng nằm trong túi như không có nguy hiểm gì.
Cho đến khi Diệp Tân để đồ vật trong túi vào trong tủ kính Cục lâm nghiệp mang đến, những người này mới lộ ra vẻ mặt bàng hoàng cùng với nghĩ lại mà sợ.
Mỗi ngày nơi này đều có một lượng lớn khách tới du lịch, thế mà hôm nay lại đột nhiên xuất hiện con rắn độc với độ nguy hiểm lên tới năm sao.
Người của Cục lâm nghiệp vẫn đang nghiêm túc phê bình quản lý, Diệp Tân tranh thủ lấy lại chút khí lực cậu gõ cửa kính, nói nhỏ: “Nhìn đi, anh không có gạt em đúng không, anh an toàn, em cũng an toàn.”
Con rắn vẫn rất kiêu ngạo, nó “Tê tê” hai tiếng coi như trả lời.
Sau khi vượt qua màn nguy hiểm vừa rồi, lúc này vẻ mặt của Diệp Tân đã tốt hơn rất nhiều, thậm chí cậu còn nở nụ cười, và cậu sẽ không biết được đoạn video quay cảnh mình và con rắn nhìn nhau qua cửa kính sẽ nóng đến mức nào.
Buổi quay hôm nay thật sự quá mức kích thích rồi. Hơn nữa, trải qua sự việc vừa nãy, chỗ này sẽ phải được cẩn thận kiểm tra lại vấn đề về an toàn. Vì thế, đoàn làm phim “Cổ mộ” phá lệ được phép nghỉ hai ngày.
Trước khi rời khỏi ngọn núi này, Diệp Tân đã đi rửa tay. Cậu thật sự rất muốn rửa tay, tuy rằng da rắn không có độc, nhưng cảm giác trơn trượt khi da rắn trườn trên da thật sự rất tệ, còn có mùi tanh hôi khiến cậu nổi cả da gà khi nghĩ đến, tóc còn muốn dựng đứng lên theo.
Diệp Tân đổ đầy dung dịch rửa tay ra hai bàn tay, rửa lại mấy lần cho thật sạch rồi xắn ống tay áo dài lên để rửa phần bắp tay.
Trời ạ! Cũng không biết tối nay cậu có gặp ác mộng không nữa!
“Đã rửa sạch chưa?” Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên từ sau lưng Diệp Tân.
Diệp Tân bị giọng nói này làm cho rớt bọt biển trên tay xuống, cậu tắt vòi nước rồi nhìn lên tấm gương trên bồn rửa mặt thì thấy Lăng Phong đang hút thuốc, đôi mắt của anh bị khói thuốc che khuất khiến cậu không thể nhìn rõ, nhưng Diệp Tân chắc chắn một điều là anh Lăng Phong của cậu đang vô cùng khó chịu.
“Anh Lăng Phong, em xin lỗi.” Trước khi Lăng Phong kịp tức giận cậu đã giành trước thừa nhận lỗi lầm của mình.
Lăng Phong cười lạnh một tiếng, anh dụi tắt điếu thuốc ném vào thùng rác, rồi túm lấy cổ tay Diệp Tân kéo cậu đi về phía chỗ đậu xe. Mọi người đi qua đều chào hỏi anh, nhưng bị phớt lờ tất cả, đôi chân dài của anh chỉ bước tiếp, lôi Diệp Tân lên xe, nhét cậu vào ghế phụ.
Dọc đường tốc độ lái xe của Lăng Phong đều rất nhanh, chỉ kém siêu tốc một chút thôi. Diệp Tân nhìn sắc mặt đen thui của anh, vẫn luôn ngậm chặt miệng, không dám nói lời nào.
Khi hai người trở lại Linh Phương Uyển cũng đã gần bốn giờ. Diệp Tân có cảm giác trên đường đi mình đều bị Lăng Phong kéo lê, cho đến khi đã vào thang máy, Lăng Phong mới thả cậu ra rồi dựa vào thang máy, trong mắt lóe lên nhiều thứ rồi biến mất, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Diệp Tân cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân của mình, không dấu vết xoa xoa đôi tay giấu say người.
Cửa thang máy mở ra, ngừng ở tầng . Lăng Phong lại lần nữa túm lấy cổ tay Diệp Tân, kéo cậu ra rồi mở cửa đi thẳng vào phòng ngủ.
Dù Diệp Tân có ngốc và trì độn đến đâu thì cậu cũng biết được Lăng Phong đang muốn làm gì.
Trong lúc này, cậu vừa kinh ngạc vừa vui mừng vừa sợ hãi, còn có hơi tủi thân.
Diệp Tân bị ném lên giường, giường rất mềm khiến cậu bị nảy lên, trong đầu cũng giống như bị nảy lên, đầy đầu đều là sự mơ hồ.
“Lăng… Anh Lăng Phong?” Diệp Tân ngập ngừng gọi một tiếng.
Người đàn ông đè cậu xuống, giường mềm mại bị lún xuống một mảng lớn, anh nhếch mép cười, hình như trong mắt còn có lửa giận: “Anh đã nói sẽ phạt em, em không có chút ý thức nào sao.”
Hết chương .