Thành Thiên Khê tươi cười bước vào, mặc dù kính râm đã che khuất đôi mắt nhạt màu kia nhưng đường nét trên khuôn mặt anh ta vẫn khiến người khác không thể rời mắt nổi.
Lúc Thành Thiên Khê nhìn thấy Lăng Phong thì có chút kinh ngạc, anh ta nhanh chóng tháo kính râm ra rồi kéo ghế ngồi xuống, cười nói: “Sao lão Khôn còn gọi cả Phong Phong đến vậy?”
“Thiên Khê.” Dư Khôn chưa nói gì. Tiếng gọi này phát ra từ Lăng Phong.
Thành Thiên Khê giật mình, trong phút chốc không phân biệt được đây là đâu, bản thân đang ở trong mơ hay ngoài hiện thực. Lúc sau môi anh ta mới run run bật hỏi: “Cậu gọi tôi là gì?”
“Thiên Khê.” Lăng Phong nhắc lại.
“…” Thành Thiên Khê nhìn Lăng Phong, đôi mắt ấy vẫn sâu thăm thẳm như trước, nhìn không ra tình cảm gì. Anh ta đột nhiên quay qua Dư Khôn: “Ông kể hết với cậu ấy rồi?”
“Đúng vậy.” Dư Khôn không né không tránh, trực tiếp trả lời.
Thành Thiên Khê hoảng hốt, trong ánh mắt hiện lên rất nhiều cảm xúc: luống cuống, tự ti, xấu hổ, khổ sở. Môi anh ta thoắt cái trắng bệch, tay nắm chặt lấy thành ghế ngồi, vừa đứng dậy định chạy trốn thì bị Lăng Phong gọi lại.
“Thiên Khê, xin lỗi vì đã hiểu lầm anh lâu như vậy. Tôi thật sự xin lỗi anh.” Lăng Phong đứng lên, tuy rằng đôi mắt anh vẫn sâu thẳm như cũ nhưng có thể thấy rõ trong đó là sự nghiêm túc mang theo hổ thẹn, còn có chút cảm giác khó nói thành lời nhưng tuyệt đối không có chán ghét và hận thù.
Thành Thiên Khê ngơ ngẩn một lúc lâu mới hồi hồn, sau khi bình tĩnh lại thì mờ mịt hỏi: “Hiểu lầm? Hiểu lầm tôi cái gì?”
“…” Lăng Phong nhất thời cũng không biết nên trả lời thế nào.
Dư Khôn hiểu, anh ta thay Lăng Phong giải thích cho Thành Thiên Khê.
Thành Thiên Khê bừng tỉnh đại ngộ, cười cười với Lăng Phong: “Không sao đâu, dù sao thì tôi cũng không biết…”
Lòng Diệp Tân thầm kinh sợ, những lời này thoáng nghe có vẻ không sao cả nhưng để ý kỹ sẽ thấy vô cùng chua xót. Đúng vậy, cậu hiểu lầm tôi bao lâu nay, vậy mà tôi vẫn chẳng biết nguyên nhân tại sao.
Dư Khôn kéo Lăng Phong ngồi xuống, vẫn luôn chờ Thành Thiên Khê mở miệng.
Quả nhiên, không gắng gượng được mấy phút, Thành Thiên Khê liền rũ mi mắt, tươi cười miễn cưỡng nơi khóe miệng cũng tan đi, đôi môi mỏng của anh ta khe khẽ run lên: “Tôi vẫn luôn cho rằng cậu chỉ đơn giản là ghét tôi mà thôi, không ngờ… Sớm biết vậy buổi tối hôm dì qua đời đó, tôi đã không để cậu cứu tôi.”
“Đó là ngoài ý muốn, vả lại chuyện cũng đã xảy ra rồi.” Diệp Tân nói.
Thành Thiên Khê giương mắt nhìn thoáng qua Diệp Tân, anh ta cảm thấy hơi bất ngờ, song cũng hiểu ra. Diệp Tân nói như vậy có lẽ vì không muốn Lăng Phong phải day dứt về vấn đề cứu ai mặc ai đi, dù sao thì quả thực việc cũng đã qua rồi.
“Đúng vậy Thiên Khê à, đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn…” Dư Khôn sợ Thành Thiên Khê cũng đâm đầu vào ngõ cụt mang tên tự trách này, rõ ràng chẳng có ai sai hết.
“Thật ra tôi đã làm kha khá tiểu xảo. Hồi học cấp ba, thời đại học hay kể cả đến bây giờ, tôi vẫn luôn dùng một vài thủ đoạn để cậu chú ý đến tôi, quan tâm tôi…” Sắc mặt Thành Thiên Khê hơi tái, khóe miệng anh ta lại treo lên nụ cười tùy tiện thường thấy: “Tôi vẫn luôn cho rằng cậu ghét tôi là vì cảm thấy thủ đoạn của tôi ti tiện, cho nên mới xa cách tôi cơ.”
Lăng Phong mím môi, không nói gì.
Diệp Tân đưa cho Thành Thiên Khê một chén trà, anh ta nhỏ giọng nói cảm ơn.
“Cậu cũng biết vốn dĩ tôi vào giới giải trí là vì theo cậu nhỉ.” Thành Thiên Khê nhìn chén trà không tạp chất trong tay, ngón tay vuốt ve thành chén, chậm rãi nói: “Tôi nghĩ, nếu cậu chán ghét tôi sử dụng những thủ đoạn kia, vậy tôi phải thật cố gắng để đạt tới vị trí được sánh vai cùng cậu. Nhưng càng cố gắng tôi lại càng phát hiện những nỗ lực của mình đều là vô nghĩa. Cho dù có làm việc chung với tôi đi nữa, cậu cũng chỉ coi tôi như người xa lạ mà thôi…”
Thành Thiên Khê khẽ cười hai tiếng, nghe không ra bi thương hay khổ sở: “Tôi nghĩ như thế này, thích cậu đã lâu vậy rồi mà cuối cùng vẫn trở thành người xa lạ thì thật không cam lòng. Vì vậy, tôi tìm đủ mọi cách để có thể đứng chung một khung hình với cậu. Nhờ dính scandal hay thật sự nổi tiếng đều chẳng quan trọng, người hâm mộ hai bên có war hay không cũng chả sao. Chỉ cần còn có chút gì đó liên quan đến cậu, miễn là không để cậu quên mất sự tồn tại của tôi thì dù có khiến cậu càng ngày càng ghét tôi hơn nữa cũng không vấn đề gì, vì dù sao đi nữa thì ghét và thích đều tính là một loại cảm xúc đối với người kia…”
Diệp Tân nghĩ thầm, thì ra là như vậy. Thảo nào lúc trước vào khách sạn cùng đoàn làm phim, Thành Thiên Khê cứ năm lần bảy lượt lắc lư trước mặt Lăng Phong, còn cố ý đăng bài khiến người hâm mộ hai nhà đại chiến Weibo.
“Thiên Khê ông…” Dư Khôn hơi khựng lại, anh ta nhớ tới đánh giá trước đó của Diệp Tân, bình luận một câu: “Thật ngược đời.”
Thành Thiên Khê ngẩn người, sau đó cong mắt cười. Ngược đời ư? Anh ta cũng chẳng biết nữa, chỉ là hiện tại nói ra mới cảm thấy mình thật trẻ trâu. Thành Thiên Khê nhìn Lăng Phong đang ngồi đối diện, lúc này anh ta đã không cần phải che dấu tình cảm bao năm qua của mình nữa. Tin tốt là đối phương chỉ lẳng lặng lắng nghe, trong mắt không có nửa phần chán ghét; tin xấu cũng là đối phương chỉ lẳng lặng lắng nghe, trong mắt mặc dù có áy náy nhưng cũng đủ để hiểu rằng bọn họ không có khả năng.
Như vậy… cũng tốt.
“Còn gì nữa không?” Diệp Tân hỏi.
Thành Thiên Khê nhướng mày nhìn cậu. Nhóc con này tuy nhỏ hơn anh ta một chút nhưng rộng lòng thật, cứ thế trực tiếp hỏi tình địch chuyện người ta thích bạn trai mình. Theo đánh giá của Thành Thiên Khê thì nhan sắc Diệp Tân cũng chỉ gọi là thanh tú, nhưng cậu sở hữu một đôi mắt rất đẹp, sạch sẽ tựa chén trà trong tay vậy. Liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, chứ không giống như anh ta, che hết tầng này đến tầng khác. Nếu đổi lại một ai đó hỏi như thế, Thành Thiên Khê đại khái sẽ cảm thấy đối phương là đang khiêu khích khoe khoang với mình, nhưng khi người ấy là Diệp Tân thì ngoại trừ hâm mộ và ghen tị ra, anh ta chẳng thể nào chán ghét nổi.
Cảm giác này, còn rất kỳ quái.
“Cậu có nhớ bài post trên Weibo cậu đăng hai tháng trước không? Là cái bài đăng cậu bắt đầu nuôi mèo ấy.” So với ban đầu bối rối luống cuống thì lúc này trông Thành Thiên Khê đã thoải mái hơn nhiều. Anh ta tựa lưng vào ghế, vẻ mặt thả lỏng như chỉ đang tâm sự về một thời đã qua.
“Nhớ.” Lăng Phong nói.
“Thế cậu có nhớ nhà tôi cũng từng nuôi một con mèo cùng loại như vậy không?” Thành Thiên Khê nhìn vẻ mặt đang cố hồi tưởng lại của người đàn ông này liền biết ngay anh chẳng nhớ tí gì: “Con mèo đó tên là A Lam, tôi từng dẫn nó đến chơi với các cậu sau khi chúng ta quen biết. Chỉ có điều nó đã bị ba tôi đạp lăn xuống từ ban công ngã chết rồi… Tôi cứ tưởng cậu post Weibo là đang ám chỉ muốn hòa giải với tôi cơ, nên vừa nghe được tin cậu sẽ đóng chính trong《Cổ Mộ》tôi liền theo tới. Sau đấy tôi còn mua một con mèo giống hệt thế để nó mang thư tình đến cho cậu, cậu đã đọc chưa?”
Dùng mèo gửi thư tình… sao mà quen thế nhở? Diệp Tân không khỏi ghé mắt nhìn biểu tình của Lăng Phong.
Nét mặt anh đúng thật có hơi vi diệu: “Đọc rồi. Là lời bài hát. Con mèo đó tôi mua ở tiệm thú cưng của Tiểu Tân…”
“Không ngờ cậu sẽ đọc nó cơ đấy…” Thành Thiên Khê cảm thấy khá bất ngờ: “Nhưng đến đêm hôm cậu công khai tình cảm tôi mới biết, hóa ra là mình hiểu lầm… Thì ra con mèo kia đã sớm có bạn.”
Câu này của anh ta ẩn chứa nỗi mất mát khó nén, ánh mắt cũng lưu chuyển qua lại giữa Lăng Phong và Diệp Tân.
Diệp Tân lắc đầu, không để ý gì tới ánh mắt của Thiên Khê mà ngược lại buột miệng thốt lên: “Quả nhiên là ngược luyến tình thâm.”
Thành Thiên Khê đặt tầm mắt lên người Diệp Tân, lần thứ hai cảm thán nhóc này rộng lòng thật.
“Cậu đã có bạn gái, lại còn thích người ta bao năm qua. Tôi đấu tranh tư tưởng mãi, sau lại nghĩ, cậu ghét tôi lâu như vậy, kỳ thực chúng ta đã sớm chẳng bao giờ có khả năng đến với nhau được nữa, chi bằng nghiêm túc quay xong 《Cổ Mộ》với cậu rồi buông tay đi thôi.” Hai bàn tay Thành Thiên Khê đan vào nhau, chống lên mặt bàn đỡ cằm quan sát Diệp Tân: “Chỉ có điều tôi phát hiện hóa ra là cậu đang nói dối.”
Lăng Phong nhìn nhìn Diệp Tân, cười hỏi: “Phát hiện từ bao giờ?”
“Hôm Diệp tiểu thư đến đoàn phim đón cậu.” Thành Thiên Khê thấy biểu tình mờ mịt của Diệp Tân thì buồn cười quá thể: “Do các cậu không chú ý tiểu tiết thôi. Lúc về Diệp tiểu thư lái xe còn cậu ngồi ghế phụ, lái đến chỗ vắng người liền đỗ lại đổi sang ghế sau, khi ấy tôi đoán cậu và Diệp tiểu thư vốn không phải là người yêu. Cộng thêm sự kiện rắn độc lúc trước nữa, tôi hoàn toàn có cơ sở để nghi ngờ cậu và Diệp Tân mới là một đôi.”
Diệp Tân trợn mắt há hốc mồm. Thành Thiên Khê cẩn thận quá trời, chỉ dựa vào một chi tiết nhỏ nhặt như đổi chỗ ngồi cũng có thể nhìn ra manh mối.
“Thiên Khê, ông thật lợi hại!” Dư Khôn hiển nhiên cùng chung suy nghĩ với Diệp Tân, kính nể giơ ngón tay cái lên.
Chỉ có Lăng Phong cau mày, thận trọng nói: “Cảm ơn, sau này tôi sẽ chú ý hơn.”
Nhắc đến hôm đó Diệp Tân liền nghĩ đến tình hình lúc ấy, cậu hỏi Thành Thiên Khê: “Có phải hôm đấy anh phát hiện chỗ Lăng Phong có một con rắn độc nên muốn đến cứu anh ấy đúng không?”
Thành Thiên Khê gật đầu: “Đúng vậy. Chắc có lẽ vì tôi và cậu ấy đều chưa động đậy nên con rắn kia không cắn, cuối cùng bị cậu bắt được, tôi cũng không sao.”
Diệp Tân hơi động lòng, vì cũng đem lòng yêu người đàn ông này nên Diệp Tân hoàn toàn có thể hiểu được suy nghĩ của Thành Thiên Khê khi anh ta muốn xả thân cứu Lăng Phong trước mà không màng đến bản thân mình.
“Thiên Khê, cảm ơn anh…” Lăng Phong cũng tự hiểu được, còn chưa nói dứt lời đã bị Thành Thiên Khê cắt ngang.
“Không cần nói tiếp câu sau đâu, tôi hiểu.” Tuy ngữ khí thoải mái nhưng nụ cười mỉm nơi khóe môi Thành Thiên Khê lại tràn ngập chua sót.
“Sau này anh có thể tiếp tục gọi tôi là lão Phong.” Có một số việc xảy ra đã lâu, hiểu lầm đã lâu, một sớm mây tan sẽ phát hiện hóa ra đã bỏ lỡ rất nhiều thứ. Trong lòng Lăng Phong đã có Diệp Tân, sẽ chẳng thể chứa thêm người nào nữa. Nhưng nếu chịu lui một bước, không thành người yêu vẫn còn có thể làm bạn bè.
Thành Thiên Khê ngẩng đầu nhìn Lăng Phong, nhìn cực kỳ nghiêm túc. Anh ta nhìn thật lâu, vành mắt đỏ hoe, cơ thể khẽ run. Anh ta quả thực chưa bao giờ dám nghĩ đến, hoặc tưởng tượng qua bọn họ còn có thể quay về mối quan hệ và khoảng cách như trước kia.
Trong mắt Thành Thiên Khê lóe lên nước mắt cảm kích, run rẩy gọi: “Lão Phong.”
Lăng Phong bật cười, ừ một tiếng.
Từ sau khi cùng Lăng Phong đoạn tuyệt quan hệ, Thành Thiên Khê toàn gọi danh xưng càng thêm thân mật là “Phong Phong”, thôi miên bản thân rằng như vậy thì quan hệ giữa bọn họ sẽ khăng khít hơn cả trước kia. Rốt cuộc chẳng qua là tự lừa mình dối người mà thôi. Thật ra “Lão Phong” mới là hồi ức mà anh ta hằng mong nhớ, mỗi một tiếng gọi đều mang theo sùng bái cùng cảm kích, còn chứa cả chút tình ý miên man chôn sâu nơi đáy lòng.
“Mẹ nó, tôi muốn khóc quá.” Vành mắt Dư Khôn cũng phiếm hồng theo.
Diệp Tân đứng lên: “Có muốn em chụp cho ba người tấm ảnh không?”
“Được đó được đó!” Dư Khôn là người đầu tiên tán thành.
Khoảnh khắc dừng lại trong máy là hình ảnh cả ba người đàn ông đẹp trai lai láng vành mắt đỏ hoe, lại nhịn không được mà cong khóe miệng. Ngay cả cái tên đồng nghĩa với từ lạnh lùng là Lăng Phong cũng nở nụ cười cực kỳ ấm áp.
Lăng Phong và Thành Thiên Khê follow Weibo của nhau. Bình thường chỉ cần một hành động như vậy thôi cũng đủ khiến cho đông đảo người hâm mộ phải sôi trào. Hôm nay hai người không những follow nhau mà còn cùng Dư Khôn đăng bức ảnh Diệp Tân chụp ba người bọn họ.
Dư Khôn sau khi chỉnh sửa xong Weibo liền hô lớn một câu hôm nay không say không về. Đều là đàn ông, cái gì cũng thể hiện trong việc uống rượu hết. Hôm nay anh ta cao hứng, phải uống đến tận hứng mới thôi.
Cũng may là Lăng Phong vẫn chưa quên mục đích chủ yếu của bọn họ hôm nay: “Thiên Khê, chuyện tống tiền anh tính xử lý như thế nào?”
Thành Thiên Khê tỉnh lại từ trong vui sướng, nghĩ nghĩ một lát rồi nhếch miệng cười nói: “Báo cảnh sát đi. Tiền của tôi cũng không phải là nước ngoài sông chảy mãi không cạn, gã mà đến đòi thêm đôi dăm lần nữa thì tôi cũng chỉ còn nước cạp đất mà ăn. Dù sao lúc trước là do tôi sợ cậu phát hiện nên mới giấu, giờ cậu đã biết rồi, tôi chẳng có gì phải sợ nữa.”
Dư Khôn và Diệp Tân liếc nhau, cùng lắc đầu chậc chậc nói: “Ngược luyến tình thâm”
Lăng Phong lơ đẹp hai con người này, đáp lời: “Vậy được, có gì cần giúp đỡ cứ nói.”
“Tôi biết rồi.” Thành Thiên Khê cười cười, vô tình nhìn lướt qua vai Lăng Phong thấy một đóa hoa nở rộ đang tắm mình dưới ánh mặt trời qua khe cửa sổ gỗ trạm trổ tinh xảo, thật xinh đẹp, anh ta thích vô cùng.
Hết chương .