Viên Thụy rất thất vọng.
Vì tình huống gia đình mình, mà từ nhỏ đã đặc biệt thiếu tình thương, mỗi lần gặp được người nào mà có thiện cảm liền nhịn không được muốn chủ động đi tỏ tình, nói hơi khó nghe chính là đeo dính.
Còn từng đeo dính rất nhiều người.
Những người này mặc dù là từ chối khéo léo, hay gọn gàng dứt khoát nói không, sau đó trên cơ bản đều sẽ bảo trì một khoảng cách nhất định với cậu chàng, thậm chí như Vương Tề còn phải kéo số phone cậu ta vào sổ đen, có tình cờ gặp cũng lách đi đường khác.
Thực sự cậu ta cũng không biết đến tột cùng là bản thân mình có vấn đề chỗ nào nữa, có thể số mệnh không tốt chăng, hay là bị sao chổi chiếu.
Trong số những người cậu ta từng để ý, chỉ có Trịnh Thu Dương là không trốn tránh mình, đã vậy còn chủ động rủ cậu ta đi chơi, đối đãi với cậu ta rất tốt. Cậu ta cho rằng Trịnh Thu Dương cũng có chút gì đó không đúng với mình, lòng còn đầy chờ mong hy vọng có thể gặp lại đối phương, nếu có thể phát triển thêm thì quá tốt.
Hết năm này cậu ta cũng bước qua tuổi , đến hiện tại còn chưa từng một lần được yêu đương nghiêm túc, cũng là khổ không thôi.
Nhưng hiện tại thấy Trịnh Thu Dương với em chân dài váy ngắn kia dính lấy nhau múa may quay cuồng, quả nhiên vẫn là một thẳng nam thẳng tới nỗi không thể thẳng hơn.
Cao Dương rót nửa ly rượu cho cậu ta, thấy biểu tình cậu ta có vẻ hoảng hốt, hỏi: “Cậu sao vậy?”
Viên Thụy quay đầu lại, vội đáp: “A, không có gì, không có gì.”
Cậu ta không yên lòng ngửa cổ nốc cạn rượu trong ly, mới kịp phản ứng đây là rượu độ mạnh, cả khuôn mặt đều nhăn nhúm lại, lè lưỡi hà hơi thở phì phì, biểu tình hệt như con cún Nhật.
Cao Dương nhìn cậu ta buồn cười nói: “Viên Thụy, sao cậu hài hước vậy a.”
Viên Thụy cũng không biết đây là khen hay trêu chọc, cậu ta vẫn chưa quên mục đích ban đầu mình với Cao Dương đến đây uống rượu, nói: “Anh cười là tốt rồi, tôi chỉ sợ tâm tình anh không tốt nên ngại nói.”
Nét cười trên mặt Cao Dương có chút phai nhạt, như có điều suy nghĩ nói: “Này xem như cậu đang thay bạn tốt tích công đức sao?”
Viên Thụy vội đáp: “Không phải a… Aiz, coi như phải đi, anh đừng ghi hận nó, nó cứ như con nít ấy, nên hơi bị trẻ con, anh đừng chấp nhặt với nó.”
Cao Dương lại cười rộ lên, nói: “Đại khái tôi cũng biết cậu ấy là dạng tính cách gì, nếu không phải tôi cũng đã không theo đuổi cậu ấy, nói thật, tôi chính là thích người như cậu ấy vậy, vừa thấy đã biết là đóa hoa nhỏ phải được sủng trong nhà kính, nhưng mà không ngờ là, đã có người đến trước tôi một bước hái được đóa hoa này rồi, tôi cũng chỉ có thể ẩn sâu công danh, phất ống tay áo, mang đi một áng mây mà thôi.”
Viên Thụy nghe xong liền có vài phần tò mò: “Tôi còn tưởng những người thuộc dạng tổng tài bá đạo như anh vậy, gặp phải tình địch đều sẽ không hề chịu lưu tình xuất tuyệt chiêu chứ, mà sao trông anh có vẻ rất thoáng a?”
“Tổng tài bá đạo?” Cao Dương cười thành tiếng, nói, “Ừm, cậu nói đúng, hôm qua tôi mới vừa bị bạn trai Phương Sĩ Thanh chặn trước cửa khách sạn, ngược lại ý định đầu tiên trong đầu là đã muốn xuất tuyệt chiêu hạ gục đối phương, nhưng nhìn kĩ lại người kia, thì đã biết không còn ý nghĩa gì nữa, cũng không phải anh ta xuất sắc hơn tôi nhiều hay ít, mấu chốt là lần đầu tôi thấy anh ta cũng có thể cảm giác được tôi với anh ta có hơi giống.”
Viên Thụy cảm thấy anh ta thật sự không quá để ý, mới nói: “Những người thuộc mẫu người như anh vậy có phải đều thích loại hình có diện mạo đẹp, hoạt bát, lại thích dính người như Phương Sĩ Thanh không?”
Cao Dương liếc cậu ta một cái, cười như không cười nói: “Viên Thụy, câu hỏi này của cậu, giống như đang ám chỉ cái gì với tôi vậy.”
Viên Thụy liếm môi, có ý kiến không tốt lắm nói: “Cũng không có ám chỉ gì đâu, tôi thấy mẫu người như anh rất tốt, cho nên mới muốn hỏi anh một chút, nếu các anh đều thích ăn loại món như Phương Sĩ Thanh, thì về sau tôi có gặp lại mẫu người này sẽ cố gắng kiềm chế.”
Cao Dương lại thật sự nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: “Cũng phải xem cậu phân biệt ‘mẫu hình này’ của chúng tôi ra sao đã, nếu chỉ xét về bề ngoài, thì cũng không chắc sẽ thích Phương Sĩ Thanh đâu. Vấn đề là tôi với bạn trai cậu ấy ngoại trừ bề ngoài, thì sở thích cũng cùng loại, hẳn là anh ta cũng thích yêu chiều tiểu thụ nhà mình, đúng lúc tôi cũng có sở thích này, cho nên mới đều muốn ăn loại món như Phương Sĩ Thanh. Viên Thụy, theo cảm nhận của tôi về tính cách cậu, thì chắc cậu cũng không cần được chiều chuộng nhỉ.”
Viên Thụy có chút buồn bã thở dài: “Đúng vậy, tôi thích chiều chuộng người khác hơn.”
Cậu ta không nhịn được, lại quay đầu nhìn về phía sàn nhảy.
Trịnh Thu Dương với em chân dài kia đã không còn ở đó, cậu ta lại thở dài, hai người họ vừa gặp đã thấy hợp, nên muốn đến nơi khác với nhau rồi đi. ? Rồi sau đó bàn chuyện yêu đương?
Dù sao Trịnh Thu Dương lúc nào chẳng thích yêu đương, còn luôn thích đổi người yêu như thay áo.
Nhưng thực tế đâu như vậy, Trịnh Thu Dương đang đứng cạnh bàn chỉ ở cách cậu ta vài bước, đầu đội mũ áo jacket, tay thì cầm chai bia lại không uống, lén lút nhìn Viên Thụy đang ngồi ghế dài bên kia.
Vừa rồi hắn đang chơi high, lại tự dưng cảm giác một luống khí kỳ quái bất thường, quay đầu lại nhìn, liền thấy Viên Thụy đang mặt đối mặt tán gẫu cùng một người đàn ông, cẩn thận nhìn cho kỹ lại lần nữa, đây còn không phải là người lái chiếc Land Rover lần trước gặp đó sao!? Viên Thụy này lại bị người gạt quấy rối đi?
Hắn cũng không thèm dụ dỗ em gái chân dài nữa, băng qua đám người tìm một nơi gần nhất, bắt đầu nhìn chằm chằm Viên Thụy, càng nhìn càng thấy tên đàn ông kia thật mặt người dạ thú, mời rượu không ngừng, đã vậy còn toàn là rượu mạnh, định chuốc say Viên Thụy sau đó ‘bíp’ ‘bíp’ ‘bíp’ sao?
Đồ ngốc Viên Thụy, cư nhiên còn uống rất cao hứng! Ôi, còn uống! Còn uống! Mắng cậu ta ngốc cậu ta còn càng ngày càng ngốc!
Trịnh Thu Dương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép a, nhìn thôi cũng đủ tức giận, càng quăng sạch đi những thứ khác, chuyên tâm nghĩ cách thay Viên Thụy bảo hộ tiện nghi sắp bị chiếm đi thế nào đây.
Kỳ thật Cao Dương cũng không ngờ rằng, đoạn tình cảm của mình với Phương Sĩ Thanh vừa mở đầu đã bị chết non, dù ít dù nhiều cũng có điểm mất mát, đúng lúc gặp được người biết nội tình bên trong Viên Thụy, ấn tượng với Viên Thụy cũng không tồi, liền thuận tiện mời cậu ta cùng đi uống hai ly.
Anh ta với Viên Thụy trò chuyện với nhau rất vui vẻ, thẳng đến giờ hơn, tâm tình khá hơn rất nhiều, không khí trong club càng ngày càng sôi nổi, anh ta cảm thấy quá ồn, hai người liền đứng dậy rời khỏi.
Trịnh Thu Dương cũng lặng lẽ đi theo ra ngoài.
… (tuhi.wordpress.com)
Hai người kia vào một quán mì nhỏ ở góc đường Trùng Khánh ăn tối, vừa ăn còn vừa tiếp tục trò chuyện, trông biểu tình hai người đều rất vui vẻ.
Trịnh Thu Dương đứng ngoài cửa đăm đăm nhìn vào.
Ăn mì xong, Cao Đương gọi người lái hộ() tới, anh ta với Viên Thụy cùng ngồi vào băng sau.
() Dịch vụ lái xe cho những người uống rượu, sử dụng chính xe mình.
Trịnh Thu Dương cũng vội vàng chặn một chiếc taxi, nói tài xế bám theo sau.
Chiếc Land Rover tiến vào tiểu khu Viên Thụy mới thuê, bảo vệ không cho xe taxi vào, Trịnh Thu Dương ném cho tài xế một trăm đồng, xuống xe liền chạy như điên đuổi theo.
Land Rover dừng dưới nhà Viên Thụy, Trịnh Thu Dương ngồi xổm đối diện núp sau lùm cây.
Viên Thụy từ trên xe bước xuống, cười tạm biệt với Cao Dương, Land Rover liền rời khỏi.
Trịnh Thu Dương thở ra một hơi thật dài, hắn chỉ sợ Viên Thụy nhất thời suy nghĩ không được minh mẫn, cho Cao Dương vào nhà, giờ đã trễ như vầy, hai người vào nhà còn có thể làm gì, tất nhiên chỉ ‘bíp’ ‘bíp’ ‘bíp’ rồi.
Viên Thụy nhìn theo đến khi Land Rover khuất khỏi, cũng không vội lên lầu, ngược lại ngồi bệt xuống bậc thang, chống cằm phát ngốc ở đó.
Trịnh Thu Dương thấy biểu tình này của cậu ta hơi bị quen, lục lọi hồi lâu mới nhớ tới, thời điểm hắn nói cho Viên Thụy biết mình là thẳng nam lúc trước, Viên Thụy cũng có vẻ mặt vừa thất vọng vừa mất mát này nha.
Chẳng lẽ là vừa rồi Cao Dương cũng từ chối cậu ta?
Trịnh Thu Dương có chút không muốn quản cậu ta nữa, đứa ngốc này cả ngày hết nhìn trúng tên này lại đến tên kia, một chút cũng không một lòng, bị từ chối cũng đáng lắm.
Tuy hắn nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng hai chân lại chẳng có ý muốn đi.
Cũng không biết điểm bất thường ở đâu, mà hắn càng nhìn lại càng thấy Viên Thụy rất đáng thương, tên Cao Dương kia có mắt không vậy? Viên Thụy có chỗ nào không tốt? Lớn lên rất đẹp trai, còn biết nấu cơm, tính tình cũng tốt, chỉ là có hơi ngốc thôi mà.
Trịnh Thu Dương hệt như gà mái mẹ, xòe cánh hết lòng che chở cho gà con Viên Thụy tránh khỏi tổn thương.
Buổi sáng mấy hôm nay không hề lạnh, tuy vẫn chưa qua tết âm lịch, nhưng nhiệt độ vẫn ấm áp như mùa xuân, cây Liễu ven đường cũng đã bắt đầu đâm chồi nảy lá.
Nhưng đến buổi tối, thường cũng thoang thoảng vài ngọn gió, thiệt sự vẫn hơi lạnh.
Trịnh Thu Dương đến club chơi, chỉ mặc một chiếc T-shirt bên trong và khoác thêm một áo khoác lông có mũ, lúc này ngồi xổm sau lùm cây, một ngọn gió nhẹ thổi qua, lạnh đến cái mũi phải ngứa.
Hắn xoa xoa vài lần, cuối cùng vẫn không kiềm nổi: “Hắt xì —— ”
Viên Thụy bất thình lình bị âm thanh này dọa sợ tới mức nhảy dựng lên, nhìn sang đây thăm dò hỏi: “Ai? Đang làm gì vậy?”
Trịnh Thu Dương lại: “Hắt xì!”
Hắn bèn phải đứng lên.
Viên Thụy trợn to mắt, nói: “Anh núp trong đó làm gì thế?”
Trịnh Thu Dương cắm tay vào túi áo, trợn mắt dùng lời chém gió lừa con nít: “Đào giun a, đất tiểu khu này của cậu rất tốt, mấy con giun cũng tương đối béo.”
Viên Thụy: “…”
Trịnh Thu Dương đi tới, ra vẻ anh đây cái gì cũng chưa biết, mở miệng nói: “Cậu mới về à? Đi đâu vậy?”
Viên Thụy kỳ quái nhìn hắn.
Trịnh Thu Dương còn đang làm bộ làm tịch: “Mai tôi muốn đi câu cá, cậu đi không? Nếu đi thì, tôi mang đồ cho cậu.”
Viên Thụy nói: “Có phải anh thấy tôi bị thần kinh không?”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy nói: “Vừa rồi tôi còn thấy anh đang chơi với con gái ở club, giờ đột nhiên lại muốn đi câu cá?”
Trịnh Thu Dương: “…Đi câu cá với con gái a.”
Viên Thụy cau mày nói: “Vậy anh còn gọi tôi đi cùng?”
Trịnh Thu Dương ra vẻ thoải mái vươn tay choàng vai cậu ta, nói: “Thì có sao, hai chúng ta là anh em tốt mà.”
Viên Thụy lại trốn ra sau: “Anh đừng giả bộ thân thiết với tôi nữa, tôi cũng không phải anh em của anh.”
Tay Trịnh Thu Dương xấu hổ ngừng giữa không trung, ngượng ngùng thu về, rồi bỏ vào túi áo, nói: “Cậu không đi thì thôi, vậy tôi đi đây.”
Hai hàng lông mày Viên Thụy càng nhăn nhíu.
Trịnh Thu Dương nói muốn đi xong, vẫn đứng ở đó không nhúc nhích. Cả hắn cũng không biết hắn muốn làm gì.
Viên Thụy nói: “Anh đi đi.”
Trịnh Thu Dương không được vui lắm: “Cậu đuổi tôi chứ gì?”
Viên Thụy nói: “Chính anh nói muốn đi mà.”
Trịnh Thu Dương lui về hai bước, nói: “Thái độ này là sao đây?”
Viên Thụy lui lên bậc thang hai bậc: “Thì thái độ tôi vậy đó, ai biểu anh trêu chọc tôi.”
Trịnh Thu Dương mệt mỏi rồi không muốn yêu nữa, chỉ thấy Phắc! Cả đêm một lòng lo lắng cho cậu ta đều bị quăng cho cún ăn sạch, hết sức bất mãn nói: “Tôi trêu chọc cậu thế nào?”
Viên Thụy nói: “Mùa đông căn bản là không có giun.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Đứa ngốc này cũng thật đần quá đi đã vậy còn… khờ hết biết mà.
Viên Thụy muốn nói lại thôi nhìn hắn, một lúc lâu mới nói: “Anh chưa muốn đi thì ở lại đây đi, tôi đi lên a.”
Trịnh Thu Dương dở khóc dở cười nói: “Tôi ở lại đây làm gì? Không phải cậu nói mùa đông không có giun sao?”
Viên Thụy chớp chớp mắt, nói: “Vậy anh muốn lên… lên đâu cơ?”
Cậu ta vốn muốn hỏi “Anh muốn lên ngồi một lát không”, lại cảm thấy ngại ngùng.
Trịnh Thu Dương cũng nghe ra, cũng học theo quy tắc sai dấu chấm câu của cậu ta, nói: “Tôi muốn thượng cậu… Nhà a.”
Cú pháp tiếng Trung cũng như tiếng Anh, đại từ sở hữu đứng trước. Câu này giống your house, hay your room vậy.
[上] [shàng]: thượng (nghĩa đen tối)/ lên (nghĩa trong sáng) =))
Mặt Viên Thụy bùm một cái bốc cháy.