Thư Tình Gửi Vệ Lai

chương 52: vốn đã không có giới hạn thì làm sao em thăm dò được

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một ngày mới, Vệ Lai bị tin nhắn spam của các chị em trong group đánh thức.

Tối hôm qua, trước khi ngủ cô vẫn luôn nghĩ đến việc tìm người kia nói chuyện như thế nào, nghĩ nhiều đến mức trong mơ cũng đang đi tìm gián điệp.

Tiếng tin nhắn trong group vang lên không ngừng, Vệ Lai sờ vào điện thoại thì thấy mới có 6 giờ 25 phút, đồng hồ báo thức của cô còn năm phút nữa mới vang.

Kiều Tư Điền đang đi nghỉ ở Nam bán cầu, Ân Nhạc vừa đặt chân tới Luân Đôn, cả hai người đều vui vẻ vô cùng. Nếu là ở trong nước, thêm hai tiếng nữa họ cũng còn chưa dậy khỏi giường.

Kiều Tư Điền điên cuồng tag cô: [Cục cưng dậy rồi kìa, đã mấy giờ rồi mà còn ngủ trương thây ra đấy!]

Ân Nhạc: [Chương cặn bã đi Luân Đôn, cùng chuyến bay với tôi luôn!]

Vệ Lai tag hai cô nàng này: [Không biết giờ trong nước mới hơn sáu giờ hả?]

Kiều Tư Điền cười, cố ý hỏi: [Éc? Không phải 8 giờ 26 sao? Môn toán của tôi tệ lắm, tính sai giờ rồi, cục cưng đừng trách mị nha.]

Ân Nhạc: [Chương cặn bã tới Luân Đôn chắc chắn là để tìm Tiêu Đông Hàn, thủ đoạn của anh ta không kém chồng cậu là bao đâu.]

Gần đây trong ngành đều đang bàn luận việc Chương Nham Tân sẽ đối mặt như thế nào, không ngờ anh ta lại đi tìm Tiêu Đông Hàn. nh nhé.

Cuối cùng Vệ Lai cũng biết Châu Túc Tấn nói người hiểu anh là ai.

Kiều Tư Điền đang hưởng thụ bữa sáng với gió biển trên du thuyền, hơn chín giờ, ánh mặt trời càng lúc càng chói, cô ấy lấy kính râm ra đeo vào, gửi tin nhắn thoại: “Cục cưng, ngày nào đó mà hai người họ đấu với nhau thì cậu trốn xa chút nhá, đừng để mình bị thương, nếu không thì chẳng có ai đi ăn lẩu với tụi này đâu.”

Vệ Lai: “…”

Cuối cùng Ân Nhạc cũng rời khỏi hải quan, ngồi vào xe của nhà mình mới tiện gửi tin nhắn thoại để tám chuyện, cô ấy nói với Kiều Tư Điền: “Cậu ấy trốn đi đâu được? Trốn xuống gầm giường hả?”

Kiều Tư Điền cười ha ha: “Trốn vào lòng chồng của cậu ta chứ gì nữa, không phải cậu ta là cục cưng à.”

Nói xong lại điên cuồng cười.

Ân Nhạc quay lại chuyện chính, hiền hòa nhắc nhở Vệ Lai, Châu Túc Tấn mà trở nên tàn nhẫn là cực kỳ máu lạnh vô tình, không nhìn mặt mũi của ai cả, lúc trước Triệu Liên Thần đắc tội với anh, mấy công ty dưới tên hắn ta đều bị Châu Túc Tấn làm cho phá sản.

“Ba tôi bảo với tôi là đã từng tận mắt chứng kiến trận chiến thương trường đó.”

Vệ Lai chợt nhớ đến bữa tiệc năm ngoái, cô đã công khai nói ông sếp lớn mà mình đang hẹn hò là Châu Túc Tấn, lúc ấy Triệu Nhất Hàm gửi cho cô một tin nhắn: [Anh ta không phải loại người dễ chọc vào đâu, làm ăn tàn nhẫn độc ác, ai đắc tội với anh ta cuối cùng đều sẽ bị phá sản, đây là sếp của bọn chị nói đấy.]

Thì ra không phải nói điêu ha.

Khó trách lúc cô nói Châu Túc Tấn là người tốt, thì anh đã cười nhẹ một tiếng.

Cái tên Triệu Liên Thần này rất lạ với Vệ Lai, cô hỏi Ân Nhạc đó là ai.

“Cũng ở trong ngành kinh doanh. Cậu chưa từng nghe thấy cũng là bình thường, bọn họ đều là sếp sau màn trong ngành, tên của họ sẽ không xuất hiện trong danh sách cổ đông.”

Ân Nhạc kể cho cô nghe tất cả những gì cô ấy biết. Bà ngoại của Triệu Liên Thần và bà nội của Châu Túc Tấn là đồng nghiệp, khi còn trẻ thường xuyên làm việc cùng nhau trong các dự án.

Nếu không phải nhờ mối quan hệ này, Châu Túc Tấn sẽ không buông tha cho hắn ta dễ dàng như thế.

Ngay từ đầu Châu Túc Tấn cũng không cho bà nội mặt mũi, bà nội phải tìm anh tận hai lần thì anh mới nhả ra.

“Cho nên cục cưng nè, cậu có hiểu điều đó nghĩa là gì không?”

Kiều Tư Điền làm phiên dịch viên: “Ý là cậu đừng có nhiều chuyện đấy.”

Cô ấy và Ân Nhạc hiểu rõ tình cảm của Vệ Lai với Chương Nham Tân nhất, năm ngoái cô ấy tới cửa hàng đá quý để mua lắc tay kiểu mới, Vệ Lai đi cùng cô ấy. Người không dám bước vào một mối hôn nhân thế mà lại xem nhẫn đôi ở cửa hàng.

Hết nhẫn đôi rồi còn vét sạch túi để mua đồng hồ, với tính tình của Vệ Lai sao lại có thể chủ động bày tỏ tình yêu một cách mãnh liệt và nóng bỏng như thế.

Cô ấy dặn dò Vệ Lai: “Nếu cậu muốn cầu xin thay Chương Nham Tân thì phải bỏ ngay cái ý định đấy đi”

Tin nhắn thoại cuối cùng tự động phát, vừa phát lên, Châu Túc Tấn đẩy cửa vào phòng ngủ.

Vệ Lai ngẩng đầu, thấy anh nhìn đang nhìn mình.

Không cần phải tắt, dù sao ba chữ “Chương Nham Tân” này đã lọt vào tai anh.

Vệ Lai không trả lời tin nhắn trong group, cô tưởng anh đã đi làm rồi.

Câu nói vừa rồi rất dễ gây ra hiểu lầm, cô cần phải giải thích: “Ân Nhạc đi Luân Đôn, cùng chuyến bay với Chương Nham Tân, nghĩ rằng anh ta đi tìm Tiêu Đông Hàn nên nói với em một tiếng. Sau đó nhắc tới Triệu Liên Thần…” Cô nghẹn lời, không biết nên dùng từ gì để miêu tả chồng của mình.

“Dù sao thì, cậu ấy dặn em đừng nhúng tay vào chuyện giữa anh và Chương Nham Tân chứ không phải em muốn cầu xin đâu.”

Cô nhìn chằm chằm vào đường nét sắc bén của anh, bình tĩnh mà xa cách, vẫn giống như thường lệ, hoàn toàn không thể nhìn thấy gì khác thường.

Châu Túc Tấn gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Anh vào vào phòng ngủ để tới phòng quần áo lấy bộ vest, khi đi ngang qua chân giường, anh dừng lại nhìn cô một lúc mới nói: “Anh sẽ cho em đủ mặt mũi ở bất cứ thời điểm nào, kể cả việc của Chương Nham Tân.”

Sao cô có thể cầu xin anh vì một tên người yêu cũ chứ, thái độ của cô rất kiên quyết: “Không cần đâu.” Cô đổi chủ đề, hỏi lưng anh còn đau không: “Hôm nay em sẽ cắt móng tay.”

Tối hôm qua, anh chạm vào nơi sâu nhất của cô, mãi vẫn không kết thúc, đến khi cô sắp không chịu nổi đã cào vào lưng anh, vết cào hơi sâu.

Xác định anh thích mình, trong tiềm thức của cô dần vơi đi nỗi sợ đối với anh.

Châu Túc Tấn nói: “Không sao.”

Không chỉ cào anh, cô còn nằng nặc mút cổ anh mấy phát, không cản được.

“Chồng ơi, hôm nay có tiễn em đi làm không?”

“Sáng nay có việc, anh đưa em đến văn phòng.”

“Xong ở với em cả chiều hả?”

“Ừ.”

Vậy không cần anh đưa.

Châu Túc Tấn đi vào phòng quần áo, Vệ Lai cũng xuống giường.

Bạn thân trong group tag cô nhiều lần: [Cục cưng đâu rồi?]

Vệ Lai nhanh chóng gõ chữ: [Bị chồng tôi bắt đi rồi.]

Ân Nhạc: [… Mẹ nó, cậu không sao chứ?]

Kiều Tư Điền: [Cậu không thấy cậu ta đang phát cơm tró à? Có cái beep gì đâu!]

Vệ Lai ném điện thoại lên giường, đi vào phòng quần áo lấy đồ mặc ngày hôm nay. Cô tò mò về Triệu Liên Thần, so với việc hỏi thăm người khác thì hỏi thẳng anh sẽ được tin tức chính xác hơn.

Châu Túc Tấn đã lấy bộ vest từ trong tủ quần áo ra, đang mặc lên người.

Vệ Lai hỏi trước: “Chồng ơi, giờ anh đến công ty luôn à?”

Luật sư Hình sau khi nhận được điện thoại của anh, tối qua đã phi từ Bắc Kinh tới đây, hẹn bảy rưỡi gặp nhau tại công ty.

Châu Túc Tấn hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Có phải muốn hỏi anh về Triệu Liên Thần không?”

“Yes, anh có thời gian hỏi không?”

“Hai mươi phút vẫn có.”

Thế đủ rồi.

Vệ Lai muốn xác định tin đồn anh làm cho công ty Triệu Liên Thần phá sản có phải sự thật không hay vốn dĩ công ty của Triệu Liên Thần đã không còn đủ sức chịu đựng nữa, trùng hợp phá sản trong lúc thương trường đang nước sôi lửa bỏng, thế nên mọi người tưởng nhầm rồi đồn lung tung.

Châu Túc Tấn: “Công ty của hắn ta không có vấn đề gì, là anh động tay.”

Anh không hề che giấu, Vệ Lai lại phản ứng chậm hơn nửa nhịp: “Vậy chắc chắn là có nguyên nhân gì đó rồi.”

Châu Túc Tấn cầm đồng hồ từ trong tủ lên, đeo vào tay, nói: “Chặn một dự án của anh, sau đó lại ngáng chân sau lưng anh trong một dự án, không còn nguyên nhân nào khác.”

Anh ngước mắt nhìn cô: “Còn muốn biết gì không?”

“Vậy hắn ta bị phá sản mấy công ty dưới tên mình?”

“Ba.” Nếu không phải bà nội với ông ngoại liên tục tới cầu xin thay cho, tổn thất của Triệu Liên Thần sẽ không chỉ có từng đó thôi đâu. Ông ngoại thấy anh tổn thương Triệu Liên Thần một nghìn mà tự tổn hại mình tám trăm, không lãi được gì nên mới bảo anh dừng tay.

Vệ Lai ôm eo anh: “Chẳng trách sao người ta đều nói anh không dễ chọc. Thật ra em cũng sợ anh, là cái lúc ký hợp đồng giả làm bạn gái của anh ý.”

Châu Túc Tấn nhìn Vệ Lai một cái, hai tay vòng qua sau lưng rồi ôm cô vào lòng, đồng hồ đeo tay vẫn chưa cài khóa, ngón tay anh sờ so.ạng để cài vào.

“Cảm giác của em không phải là sợ.”

Vệ Lai ngửa đầu: “Thế là gì?”

“Là em cảm thấy chột dạ vì được nước lấn tới, sợ anh không thỏa mãn được em.”

“…”

Vệ Lai cười, không muốn thừa nhận.

Châu Túc Tấn phân tích tâm lý lúc đó của cô: “Em biết bản thân đặc biệt trong lòng anh, nhưng không biết đặc biệt đến mức nào. Cho nên em sẽ luôn vô thức thăm dò giới hạn của anh ở đâu.”

Qua lời nhắc nhở của anh, Vệ Lai mới đối mặt với lòng mình.

Trước kia ít nhiều gì cô đã từng trốn tránh.

Cô ôm anh chặt hơn: “Giờ em cũng muốn thăm dò xem giới hạn của anh ở đâu.”

Châu Túc Tấn: “Vốn đã không có giới hạn thì làm sao em thăm dò được.”

Trái tim Vệ Lai đập thình thịch, tần suất còn nhanh hơn cả lúc nhào bột nếp ngày hôm qua.

Tuy không hôn môi, nên hơi thở vẫn là của chính cô, thế nhưng cảm giác lồng ngực vẫn thắt lại như thể bị thiếu oxy.

“Không còn câu hỏi gì khác, anh mau đến công ty đi.”

Đến tận khi Châu Túc Tấn rời khỏi nhà, trái tim cô vẫn còn chưa đập chậm lại được.

Hôm nay Trình Mẫn Chi đến công ty sớm hơn con gái, vì sáng nay bà quyết định ngả bài với mấy người bị khoanh tròn kia, bà sợ con gái rối rắm khó chịu nên đã tới đây thông não cho con gái trước.

Chỉ là không ngờ có người tới sớm hơn bà, một chiếc xe Bentley có giấy phép Tô Thành đỗ dưới tòa nhà văn phòng, màu xe này khác xe của Châu Tấn Túc.

Hôm qua, Hạ Vạn Trình gọi điện cho bà, nói sáng nay tới công ty bàn về việc hợp tác với siêu thị Tân Vọng.

Hạ Vạn Trình được tài xế nhắc nhở, mở cửa bước xuống xe.

Trình Mẫn Chi bình tĩnh giữ vững nụ cười: “Chủ tịch Hạ, đến sớm vậy.”

Hạ Vạn Trình cười nói: “Già rồi, bị khó ngủ.” Không nhắc tới việc sáng nay ông dậy sớm hơn thường ngày nửa tiếng, chạy bộ buổi sáng xong thì tới thẳng đây luôn.

Đến khi bà sánh vai cùng ông bước lên tầng, Hạ Vạn Trình mới hỏi: “Bà đã ăn sáng chưa?”

Mắt Trình Mẫn Chi nhìn thẳng bậc thang, không nhìn ông: “Ăn rồi.”

Cả một đường đều nói chuyện vô nghĩa.

Cực kỳ giống hai học sinh trên đường đi học, người kia hỏi người trong lòng mình rằng em làm xong bài tập về nhà chưa.

Trình Mẫn Chi mời Hạ Vạn Trình vào văn phòng của bà, tự tay pha trà, nghe thấy tiếng văn phòng bên cạnh mở cửa, bà xin lỗi Hạ Vạn Trình vài câu rồi đặt trà ngon lên bàn trà, đi tìm con gái.

Tâm trạng con gái có vẻ khá tốt, đang pha cà phê.

“Mẹ có muốn một ly không?”

“Con uống đi, mẹ không quen uống cà phê Gesha*.”

*Hay còn gọi là cà phê hạt Gesha- một loại cà phê được trồng tại Panama.

Vệ Lai nhấp một ngụm cà phê, sáng nay nhận được câu không có giới hạn của Châu Túc Tấn làm tâm trạng của cô vẫn luôn tốt tới tận bây giờ.

Không phải lúc nào Trình Mẫn Chi cũng hiểu được con gái mình, như bây giờ vậy, bà hoàn toàn không xác định được con gái mình có thật sự không để bụng chuyện đó hay là chỉ đang dùng cà phê để xoa dịu tâm trạng.

“Lai Lai, không thì để mẹ tìm họ nói chuyện nhé.”

Vệ Lai: “Không cần đâu mẹ, không phải đã nói là để con xử lý những việc này, còn mẹ chịu trách nhiệm bàn việc hợp tác với Tân Vọng mà.”

Trình Mẫn Chi an ủi con gái: “Mỗi người đều có những lý do bất đắc dĩ của bản thân mình, nếu con làm khán giả mà xem vở kịch nuôi ong tay áo này, thì trong lòng sẽ không cảm thấy khó chịu như thế.”

Vệ Lai muốn an ủi mẹ, kết quả lại được mẹ an ủi ngược lại, cô cười mỉm: “Mẹ con mình đúng là hiểu nhau quá mà.”

Cho dù đã chuẩn bị tâm lý nhiều lần, nhưng khi thật sự đối mặt với thời điểm đó, trong lòng vẫn chất chứa vô vàn cảm xúc.

Tâm trạng bị người mình tin tưởng phản bội cũng giống như bị người mình yêu phản bội.

8 giờ 25 phút, văn phòng vang lên tiếng gõ cửa.

Vệ Lai đang đọc báo cáo cũng ngẩng đầu lên, từ lúc ngồi xuống đến giờ, cô đọc mà không có tí số liệu nào vào đầu cả.

“Giám đốc Dư, dì Khang vào đi.”

Dư Hữu Niên và cửa hàng trưởng Khang nhận được cuộc gọi của Vệ Lai khoảng một tiếng trước, bảo hai người họ tám rưỡi đến văn phòng của cô, cô có chuyện quan trọng cần bàn bạc với họ.

Cửa hàng trưởng Khang chạy tới từ cửa hàng Giang Ngạn Vân Thần: “Có phải đồ tươi xảy ra vấn đề không?”

Dư Hữu Niên: “Không phải, hôm nay ổn mà, tôi đã xem qua rồi.”

Vệ Lai: “Là chuyện khác, hai người ngồi xuống đi.”

Cô pha hai chén trà, đóng cửa văn phòng lại.Thứ đáng giá nhất trong văn phòng của cô là cánh cửa cách âm này, sau khi đóng lại, tất cả âm thanh đều bị chặn ở bên ngoài.

Dư Hữu Niên chỉ có thể nghĩ đến việc tự xây dựng hệ thống hậu cần, tối qua khi về ông đã suy nghĩ đến nửa đêm, cuối cùng tự thuyết phục mình, ông nói với Vệ Lai: “Cô muốn xây dựng hệ thống hậu cần riêng thì xây, cùng lắm tạm thời chúng ta khổ mấy ngày, chịu đựng mấy năm là được rồi. Chúng tôi sẽ luôn bên cô.”

Vừa lúc Vệ Lai bê trà pha xong đến, tay khẽ nắm chặt chén trà, đặt hai chén trà xuống trước mặt bọn họ: “Cảm ơn giám đốc Dư đã ủng hộ.”

Ngoài cửa hàng trưởng Khang, người làm lâu nhất trong siêu thị của Vệ Lai chính là Dư Hữu Niên.

Cửa hàng trưởng Khang cũng tỏ thái độ ủng hộ cô: “Ngày tháng sau này dù có khó khăn đến thế nào cũng không thể bằng được với những ngày vừa mới khai trương cửa hàng đầu tiên.”

Vệ Lai cười: “Cảm ơn dì Khang.”

Vào vấn đề chính, lời nói đã đến bên môi, cô nói ra những lời đã luyện tập rất nhiều lần: “Lỗ Mãn Ức xếp người vào siêu thị của chúng ta, ở trong tầng quản lý.”

Bọn họ đều đang uống trà, nghe vậy, Dư Hữu Niên kinh ngạc, động tác uống trà của cửa hàng trưởng Khang khựng lại, cả hai đồng thời ngẩng đầu nhìn cô.

Vệ Lai nói tiếp: “Không biết là ai, không hỏi ra được, chỉ có mình Lỗ Mãn Ức biết. Đương nhiên, nếu cẩn thận điều tra từng bước, theo thời gian sẽ lộ ra manh mối, nhưng điều đó vừa tốn thời gian vừa tốn sức lực tôi không có nhiều thời gian như thế. Nếu cứ phí thời gian vào đó thì sẽ hợp ý người kia. Mẹ tôi tin tưởng hai người nhất…” Nói rồi, cô nhìn Dư Hữu Niên: “Trong đội ngũ công ty có gián điệp, nhiệm vụ tìm ra gián điệp cũng thuộc phạm trù của ông, cho nên việc này giao cho ông và dì Khang cùng làm.”

Dư Hữu Niên kiểm điểm: “Tôi làm việc lơ là, thường ngày không nghĩ đến phương diện này.” Hơi dừng lại: “Cô không sợ tôi hay cửa hàng trưởng Khang là tên gián điệp đó sao?”

Vệ Lai cười: “Thật ra thì cũng đừng nghi ngờ. Nhưng nếu thật sự một trong hai người là gián điệp, vậy tôi cũng chịu thua.”

Mọi người khi nói chuyện đều không khỏi nín thở.

Cửa hàng trưởng Khang chậm rãi đặt chén trà xuống: “Lai Lai, dì thấy đội ngũ của chúng ta không thể nào có người như thế được, mọi người đều có mẹ già con nhỏ, về đến nhà còn phải chăm con. Cháu nói có phải là do kẻ thù thả khói mù cho Phúc Mãn Viên của chúng ta để chúng ta loạn từ bên trong trước không?”

Vệ Lai gật đầu: “Hoàn toàn có khả năng này.”

Dư Hữu Niên tiếp lời: “Tốt nhất chỉ là tung hỏa mù.” Ông nhấp mấy ngụm trà: “Nếu không phải tung hỏa mù, mà tra ra được kẻ đó là ai thì cô định xử lý thế nào?”

Vệ Lai: “Ông là tổng giám đốc, ông quyết định, không phải vấn đề về quyết sách thì tôi không quan tâm.”

Dư Hữu Niên bảo cô bận việc của mình đi, chuyện này cứ giao cho ông.

Uống trà xong, bọn họ rời đi để làm việc của mình, Vệ Lai ngồi trên ghế sô pha một lúc lâu, khi trợ lý tiến vào dọn chén trà thì có nói với cô mấy câu mà cô không để ý.

Trình Mẫn Chi lại sang đây, ngồi trên tay vịn sô pha, xoa đầu con gái.

Từ biểu cảm của con gái là biết cô đã xác định ra ai.

“Là Dư Hữu Niên hay là dì Khang của con?”

Vệ Lai hoàn hồn: “Chắc là Dư Hữu Niên.”

Khi cô nhắc đến tên Lỗ Mãn Ức, phản ứng của Dư Hưu Niên rõ ràng khác với dì Khang.

Trừ khi người có nội tâm kiên cường như Châu Túc Tấn, nếu không làm việc trái lương tâm, cho dù có biểu hiện bình tĩnh đến mức nào cũng sẽ lộ ra vẻ mất tự nhiên.

Trình Mẫn Chi hỏi con gái: “Giờ con định làm gì?”

“Để ông ta tự xử lý mình. Nếu ông ta nhận lỗi rồi từ chức, coi như vì công lao mấy năm nay, con sẽ không truy cứu những thiệt hại do ông ta gây ra. Còn nếu ông ta lấy công chuộc tội, con sẽ cho ông ta thêm một cơ hội nữa.”

Vệ Lai đứng dậy, ôm mẹ một cái: “Có lẽ do ông ta có nỗi khổ, mẹ đừng đau lòng.”

Trình Mẫn Chi cười khẽ: “Mẹ không sao.”

Làm đồng nghiệp mười lăm năm, nói không khó chịu là giả.

Vệ Lai hiểu rõ mẹ, bà nặng tình, giờ chỉ là giả vờ không thèm để ý, gượng cười mà thôi.

Mẹ cô vừa rời đi, thì Trần Kỳ gõ cửa tiến vào, tìm cô ký tên.

Vệ Lai ngồi xuống tràn bàn làm việc, ra hiệu cho anh ta ngồi xuống.

Trần Kỳ thấy tâm trạng của cô chẳng ra sao: “Giám đốc Dư vẫn không đồng ý việc xây dựng hệ thống hậu cầu riêng à?”

Vừa rồi Dư Hữu Niên và cửa hàng trưởng Khang đi ngang qua cửa văn phòng của anh ta, biểu cảm của hai người rất nghiêm trọng, chắc là do không cùng ý kiến với Vệ Lai nên kết thúc không mấy vui vẻ

“Giờ cả hai đều ủng hộ.” Vệ Lai ký tên như rồng bay phượng múa, đóng kẹp tài liệu lại đưa cho anh ta.

Trần Kỳ cầm lấy kẹp tài liệu, phát hiện cô đang trầm ngâm nhìn anh ta.

Anh ta hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Vệ Lai cười nói: “Thật sự có chuyện muốn hỏi anh.”

“Nói quá lời rồi.” Trần Kỳ chân thành nói: “Có chuyện gì thì cô cứ ra lệnh là được.”

“Ở nơi làm việc trước đây của anh có gặp phải tình huống đối thủ cạnh tranh xếp người vào tầng quản lý của các anh không?”

Trần Kỳ vô thức mở kẹp tài liệu ra, mở ra lại đóng vào: “Từng nghe nói rồi nhưng chưa từng gặp, cũng có thể là bí mật của công ty, lý do sa thải không tiết lộ ra ngoài. Công ty lớn thế, tuần nào cũng có người từ chức nhận chức, ai tới ai đi, ai đưa ra quyết sách sai lầm đều là chuyện thường.”

Anh ta hỏi Vệ Lai: “Sao đột nhiên hỏi thế? Siêu thị của chúng ta có gián điệp à?”

Vệ Lai gật đầu.

Trần Kỳ kinh ngạc, lại nói: “Bình thường, siêu thị của chúng ta đã bắt đầu phát triển từ cuối năm ngoái, đối thủ cạnh tranh chắc chắn không hy vọng chúng ta phát triển mạnh mẽ hơn.”

Dừng một lúc, anh ta hỏi: “Cô phát hiện ra là ai rồi à?”

“Ừ.”

Trần Kỳ chợt cười: “Cô nhìn tôi như vậy, có phải đang nghi ngờ tôi không?”

“Đúng vậy.”

Vẻ mặt cô lạnh lùng, giọng điệu không như đang đùa.

Động tác lật kẹp tài liệu của Trần Kỳ hơi dừng lại.

Vệ Lai nhìn thẳng vào anh ta: “Ai phái anh tới?”

Trong lúc nhất thời, không khí trong phòng như đông cứng.

Trần Kỳ đóng kẹp tài liệu đang nửa mở, dùng lưỡi ấn vào khớp hàm.

Anh ta tò mò: “Sao cô phát hiện?”

Vệ Lai nói: “Cảm giác được.”

Còn có một số tài liệu phân tích, nhưng cô không nhắc tới.

Trần Kỳ thở dài, đặt kẹp tài liệu qua một bên, chắp hai tay trước người: “Nếu tôi không giải thích, cô chắc chắn sẽ không tin tưởng tôi nữa, là chủ tịch Hạ.”

Lần này đến lượt Vệ Lai kinh ngạc: “Chủ tịch Hạ?”

“Đúng. Ông đưa ra cho tôi điều kiện mà cô không tưởng tượng được đâu, ông ấy chỉ có một yêu cầu với tôi đó là giúp siêu thị của giám đốc Trình phát triển lớn hơn.. Ông ấy bảo rằng mấy năm nay giám đốc Trình vất vả quá.”

Trần Kỳ đứng lên: “Hôm nay chủ tịch Hạ tới đây, chúng ta thẳng thắn gỡ bỏ hiểu lầm luôn đi, nếu không cô mà xếp tôi vào sổ đen gián điệp thì cho dù tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.”

Hạ Vạn Trình đang ở trong văn phòng của Trình Mẫn Chi, hai người đang bàn công việc hợp tác. Vệ Lai gõ cửa đi vào, theo sau là Trần Kỳ.

Trần Kỳ nhìn thấy Hạ Vạn Trình, tự kiểm điểm mình trước, nói không giấu tốt nên bị Vệ Lai phát hiện.

Hạ Vạn Trình ra hiệu cho họ ngồi xuống, cười nói: “Không trách cậu.”

Trình Mẫn Chi nhìn thẳng mắt Hạ Vạn Trình một tích tắc, sau đó thì nhìn ra chỗ khác.

Mấy người họ tán gẫu, chỉ có Vệ Lai nghi ngờ bản thân, trực giác của cô sao lại sai được vậy?

Mãi đến tận chiều, cô vẫn còn thấy có chỗ nào đó không ổn.

Chẳng lẽ mình mắc chứng chứng hoang tưởng bị hại?

Cô mở cửa sổ thông gió, gió lạnh thổi vào mặt khiến cô thoải mái hơn.

Nếu Mục Địch xếp người vào bên cạnh cô thì sẽ không xếp vào cửa hàng trưởng hay là quản lý đơn vị kinh doanh, cô ta sẽ có tầm nhìn lâu dài hơn.

Đường Chi là không thể nào, cô ấy không có quyền quyết sách.

Hiềm nghi lớn nhất là Trần Kỳ giờ cũng loại luôn rồi.

Đang thất thần, tiếng gõ cửa vang lên.

“Có lạnh không?”

Giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau.

Vệ Lai đột nhiên xoay người, cười nói: “Không lạnh.”

Sợ Châu Túc Tấn lạnh, cô đóng cửa sổ lại.

Vừa định nhào vào lòng anh, sau lưng anh lại có một người bước vào. Người này cô đã từng gặp tại công ty luật của ba cô vào đêm trước khi nhận giấy chứng nhận kết hôn, là cố vấn pháp lý tư nhân của Châu Túc Tấn, luật sư Hình.

“Luật sư Hình, xin chào, mời ngồi.”

Cô nhìn Châu Túc Tấn: “Có chuyện gì quan trọng à?”

Châu Túc Tấn đi thẳng vào vấn đề, nói: “Người ta đang đoán già đoán non về hợp đồng trước hôn nhân của chúng ta, đoán rằng tài sản của anh không có tí liên quan gì đến em.”

Vệ Lai thấy chả sao: “Không sao, cứ để họ bàn đi.” Nhưng mà cô vẫn tò mò: “Thế giờ anh định làm gì?”

Châu Túc Tấn: “Chuyển một ít cổ phần tập đoàn Khôn Thần của anh cho em.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio