Editor: Sakura Trang
Trong tẩm cung Phi Long điện của Đế vương Đại Dạ quốc.
Bóng đêm trầm lặng, dạ minh châu được treo cao trên long sàng tỏa ra ánh sáng ấm áp dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Hoàng trướng buông xuống, trong màn che, đại nội tổng quản Lâm Đổng đứng hầu bên cạnh đang toát mồ hôi lạnh. Bên trong trướng có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của một người đang nằm nghiêng, trong tẩm cung vô cùng yên lặng, thỉnh thoảng có thể nghe trong trướng phát ra từng đợt kêu rên kìm nén.
“Hắn còn không chịu trở về?”
“Vâng. Hoàng quý phi nói từ lâu Hoàng thượng không cần hắn, hắn thà nhàn vân dã hạc còn hơn, tiêu diêu tự tại thật thoải mái.” Lâm Đống biết tính Hoàng thượng, cũng không dám giấu diếm, ăn ngay nói thật, chờ y xử lý.
Người bên trong màn lại không nói một câu, hai tay siết chặt áo ngủ bằng gấm phủ bên ngoài chiếc bụng cao vót, đầu ngón tay thon dài trắng bệch. Trong bụng đau đớn khiến y lăn lộn khó ngủ, nhưng không thể đau đớn thống khổ bằng tin tức người nọ không chịu trở về.
Ưu Nhi, ngươi cứ hận trẫm như vậy sao?
Thành phố A, năm
Một lần nữa Mạc Du chắc chắn gần đây mình là mạng phạm tai tinh rồi, mới vừa tan việc liền bị thương chân không nói, hết lần này tới lần khác lúc chen xe buýt lại quên chuyện này, kết quả chợt vọt một cái, thương càng thêm thương...
Anh năm nay vừa mới tốt nghiệp đại học một mình ở lại thành phố A làm việc, thuê phòng ăn cơm, mọi thứ đều cần tiền, cho nên một mực rất liều mạng. Xem ra buổi tối đi làm thêm là không thể, anh cau mày ngồi ở trên ghế ven đường suy nghĩ, trong dạ dày co rút một trận. Buổi trưa vì tranh thủ thời gian mà không ăn cơm cẩn thận, bây giờ cũng sắp tám giờ tối, đương nhiên là đói bụng choáng đầu hoa mắt.
Kéo cái chân bị thọt khập khễnh đi về phía quán cơm tiện lợi đối diện, một thằng bé trai bảy tám tuổi vọt tới từ ven đường, dường như định đi nhặt thứ gì giữa đường. Lúc này đường phố đột nhiên xuất hiện một chiếc xe thể thao lướt nhanh đến, chủ nhân giống như bị che mắt xông ngang đánh thẳng, đã đụng nát hết mấy quầy ăn vặt bên đường, xông thẳng về hướng đứa bé trai.
“Cẩn thận!” Mạc Du hô to một tiếng, đứa bé trai kia lại giống như bị điếc không có phản ứng, chỉ chuyên tâm ngồi chồm hổm dưới đất, cũng không phát hiện đám người bên người đang khẩn cấp di chuyển. Mạc Du cũng không đoái hoài tới nhiều như vậy, xông tới chợt đẩy nó một cái ra thật xa, mắt thấy xe thể thao liền muốn vọt tới trước mặt, đang chuẩn bị lấy tốc độ chạy nước rút trăm mét chạy đi anh bi ai phát hiện… Chân bị thọt của mình không đứng lên nổi…
Két…
Tiếng xe phanh gấp, tiếng thân thể bị đâm rơi xuống đất, tiếng ồn ào xung quanh.
Bệnh viện... Phòng giải phẫu... Đèn trắng nhức mắt.
“Anh tên gì? Ở đâu? Làm sao để liên hệ với người thân của anh?”
Mạc Du mờ mịt nhìn bóng dáng lờ mờ của bác sĩ trước mắt, nghĩ trả lời anh ta, nhưng phát hiện mình không nói nên lời.
Thật là bực bội, đừng đè ngực tôi! Thật là bực bội, tôi không thở được!
Mạc Du liều mạng giãy giụa, nhưng không cách nào nhúc nhích.
“Cám ơn ngươi cứu ta, nhưng mà bọn họ không thể cứu sống ngươi, để cho ta dẫn ngươi đi thôi, để cho ngươi sống thêm một lần.”
Trên trần nhà có thanh âm?
Ngẩng đầu nhìn lên, lại là đứa bé mới vừa rồi ở trên đường được mình chạy ra cứu, chính ngồi lơ lửng ngồi ở trên trần nhà, tay trong ôm một con gấu đồ chơi trắng như tuyết.
Không phải đâu, mình phải chết?
“Thần tiên? Yêu quái? Cám ơn...” Trong lòng Mạc Du mặc niệm, nhưng không nói ra lời.
“Không, ta không phải thần tiên, không phải yêu quái. Ta là linh đồng, có khả năng cảm nhận và lực lượng truyền tống hồn phách. Thân xác của ngươi đã hỏng, ta mới vừa len lén đi phòng hồ sơ của thần giới, tra tới hôm nay là ngày tốt để cửa dị thế mở ra, sứ giả của minh giới cũng đều đi uống rượu hết rồi, sẽ không tới đón ngươi đi địa ngục nhanh như vậy, vừa vặn có thể nhân cơ hội giúp ngươi lén qua?”
“Lén qua? Đi đâu?” Mạc Du phát hiện đứa nhỏ này có thể nghe được suy nghĩ trong lòng mình, không khỏi tò mò.
“Đi đường hầm thời không, tìm thân thể mới vừa tắt thở, để cho ngươi sống lại.”
“A, đó không phải là chuyển kiếp? Ha ha, ta lại có cơ hội chuyển kiếp, được a! Ta vốn không cha mẹ không thân thích không bạn, sớm cảm thấy cuộc sống qua cực kỳ không có ý nghĩa. Ai, tiểu linh đồng, cấp cho ta tìm một thân thể tốt một chút, không cần quá đẹp, chỉ cần có nhà có tiền có ăn uống, muốn…”
Không đợi anh nói xong, tiểu linh đồng quát to một tiếng: “Không tốt, sứ giả minh giới tới nơi này!”
Dứt lời liền chắp hai tay đọc thần chú, Mạc Du chỉ cảm thấy toàn bộ trước mắt bắt đầu từ từ mơ hồ, bên tai một mảnh nổ ầm.