Lễ tình nhân năm đó, tôi bỏ lại anh lẻ loi một mình trên phố rồi quay người rời đi.
Nhiều năm sau gặp lại, anh đã trở thành một người quyền cao chức trọng.
Xuất hiện trong buổi đấu giá, mua vòng cổ cho bạn gái.
Mọi người trêu anh: “Sếp Tần sắp có chuyện vui rồi sao?”
Tần Kha lười biếng ngước mắt lên: “Chơi đùa thôi, không tính là thật.”
Dứt lời, anh quay qua nhìn tôi, khóe miệng cong cong.
Dưới cái nhìn của tất cả mọi người, anh bước về phía tôi.
Đầu óc tôi trống rỗng, chỉ kịp nghĩ ra mấy từ đơn giản: “Lâu rồi không gặp…”
Ngay sau đó, anh b óp chặt cổ tôi, đè tôi lên tường rồi gằn giọng.
“Cô còn dám quay lại?”
Anh mỉm cười vui vẻ: “Tôi có từng nói, nếu cô còn dám xuất hiện tôi sẽ g i ế t c h ế t cô không?”
Nhiệt độ trong phòng đấu giá hơi thấp.
Ban nãy do bị chuốc uống chút r ư ợ u lạnh trên bàn tiệc nên bây giờ dạ dày của tôi đang đau âm ỉ.
Cách đó không xa, một vài người có chức có quyền đang đứng nói chuyện với nhau.
“Sếp Tần sắp có chuyện vui rồi sao? Lại mua vòng cổ chỉ để đổi lấy nụ cười của người đẹp hả”
Tần Kha lười biếng ngước mắt lên: “Chỉ chơi đùa thôi, không tính là thật.”
Anh ngồi giữa đám người nhưng trông rất nổi bật.
Từng động tác đều vô cùng cao quý.
Cả giới Bắc Kinh cũng không có ai dám vô lễ với anh.
Hẫng mất một nhịp, sao lại gặp anh ở đây.
Rõ ràng…
Rõ ràng tôi đã xem qua danh sách khách mời.
Tôi đứng sau cánh gà.
Do khó chịu nên hơi cúi người xuống.
Bộ sườn xám trên người vốn thẳng thớm nay đã nhăn nhúm.
Kể từ khi về nước cho đến nay, đây là lần đầu tiên tôi tham gia buổi đấu giá với tư cách là chủ nhân của tác phẩm.
Có người tò mò: “Chẳng lẽ là vì năm đó…”
Tần Kha nghe xong, cười khẩy: “Cô ta cũng xứng sao?”
Đèn dần tối.
Gương mặt lạnh lùng của Tần Kha ẩn trong bóng tối khiến người ta không thấy rõ được biểu cảm của anh.
Nhớ lại năm đó, sau khi anh gọi cho tôi cuộc điện thoại cuối cùng, tôi như rơi xuống hố băng.
Anh nói, người chơi đùa trái tim người khác sẽ phải xuống địa ngục.
Cả đời này, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi.
“Cô Lê, cô không lên giới thiệu tác phẩm của mình sao?”
Đột nhiên MC nhắc tôi.
Đứng dưới ánh đèn từ trên đỉnh đầu rọi xuống, tôi đang đứng ở nơi bắt mắt nhất trong hội trường.
Dưới sân khấu tối đen như mực.
Thậm chí tôi còn không biết hiện giờ Tần Kha đang có cảm xúc gì.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều đang đợi tôi lên tiếng.
Tôi cầm chặt mic, cố tình tránh hướng của Tần Kha, nhìn ra xa rồi khẽ nói.
“Xin chào mọi người, tôi là nhà thiết kế trang sức của buổi đấu giá lần này, Lê Nguyện, rất vui vì có thể mang các tác phẩm đến gần mọi người hơn…”
Suốt cả quá trình, tôi cũng không biết mình đang nói gì.
Tôi liên tục tự an ủi mình.
Có lẽ anh đi rồi.
Anh không nhận ra tôi.
Tôi ôm trong mình một tia hy vọng, bước xuống sân khấu, muốn rời khỏi đây từ lối cầu thang sáng mờ mờ bên cạnh.
Phía trước vốn đang mờ mờ, đột nhiên bật sáng.
Một cái bóng cao lớn đang đi về phía tôi.
Đôi chân thon dài xuất hiện ngay trước mắt.
Đợi đến khi phản ứng lại, cổ đã bị người đó b óp chặt.
Theo quán tính, lưng tôi đập mạnh lên tường.
Hương bạc hà xen lẫn mùi th uốc l á quen thuộc, mang tính x âm l ược mạnh mẽ.
Giọng nói lạnh lùng của Tần Kha vang lên: “Cô còn dám quay lại?”
“Tôi có từng nói, nếu cô còn dám xuất hiện tôi sẽ g i ế t c h ế t cô không?”
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt quen thuộc ấy.
Có điều, tôi không còn thấy sự si mê của năm đó đâu nữa, chỉ còn lại sự lạnh lùng.
Tôi tựa người lên tường, im lặng giằng co với anh.
Tự dưng anh cười phá lên
“Câm hả?”
“Tôi không có gì để nói.”
Bàn tay bóp cằm tôi trắng bệch.
Tần Kha khẽ nói: “Lê Nguyện, có giỏi cô nói lại lần nữa thử xem?”
Tiếng giày cao gót từ phía cầu thang vọng tới.
Có một giọng nữ dịu dàng thử dò hỏi: “Tần Kha, anh đang ở đâu? Buổi đấu giá kết thúc rồi.”
Tần Kha nhắm mắt, giấu đi sự lạnh lùng trong đáy mắt.
Cơn đau ở cổ cũng từ từ biến mất.
Anh cầm khăn lau tay, như thể vừa mới chạm phải thứ đồ bẩn thỉu.
“Đừng vào đây, lạnh lắm.”
Tiếng giày cao gót đột nhiên dừng lại.
Người phụ nữ khẽ vâng một tiếng: “Vậy anh nhanh lên.”
Tôi mệt mỏi tựa người vào tường, cởi cổ áo cho dễ thở, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Hơi thở quyện vào nhau.
Cuối cùng Tần Kha nhìn tôi một cái, sau đó mở cửa cầu thang rồi rời đi.
Cuối cùng món trang sức đó cũng được đấu giá với giá cao, năm mươi triệu về tay Tần Kha.
Có điều đợi tiền chảy về tài khoản cũng phải mất một khoảng thời gian.
Trong thời gian đó, tôi phải ở lại trong nước.
Hai tuần sau, tôi đã gặp được nữ chủ nhân của nó.
Trong một buổi triển lãm do ông chủ của một cửa hàng k im hoàn tổ chức.
“Lê Nguyện?”
Cô ta nhận ra tôi trước, sau đó nhiệt tình chào hỏi tôi: “Lâu rồi không gặp.”
Là Hà Nhàn Quân.
Chúng tôi là bạn học cấp ba.
Gia đình có quyền có thế, bởi vậy cuộc đời của cô ta rất thuận buồm xuôi gió.
Năm tôi nghỉ học, giữa chúng tôi đã xảy ra một vài chuyện không vui.
Tôi ngẩn người, cố tình tỏ vẻ ngạc nhiên: “Lâu rồi không gặp, không ngờ lại gặp cô ở đây.”
Chiếc vòng cổ Sapphire có giá mấy chục triệu được đeo trên chiếc cổ thon dài của cô ta, cực kỳ xinh đẹp.
Hà Nhàn Quân dò xét tôi rồi hỏi: “Cô… phát đạt rồi hả.”
Dù sao thì người nhận được thiệp mời, không giàu sang thì cũng phú quý.
Khoé môi tôi giật giật: “Tôi là nhà thiết kế trang sức, nhờ các mối quan hệ nên mới nhận được thiệp mời.”
Biểu cảm của con người là thứ gì đó rất kỳ diệu.
Ví dụ như trong nụ cười, thật ra còn ẩn giấu cả sự mỉa mai.
Cô ta vẫy tay về phía xa, nói bằng giọng điệu nghe có vẻ lố bịch: “Tần Kha, anh em em gặp được ai này.”
Tôi không ngoảnh đầu lại nhưng vẫn cảm nhận được một ánh mắt không mấy thiện chí.
Sắc bén và hờ hững.
“Đừng nói chuyện với những người không rõ lai lịch.”
Tần Kha bình tĩnh cất tiếng: “Coi chừng bị l ừa chẳng còn lại gì.”
Tôi cúi đầu, vờ như không nghe thấy.
Hà Nhàn Quân hóng chuyện, như kiểu không ngại to chuyện.
“Ồ, em quên mất, năm đó anh bị người ta l ừa. L ừa t iền, l ừa s ắc, l ừa tình cảm, đúng ác, cô nói phải không, Lê Nguyện?”
Ông chủ hóng ha hóng hớt: “Ai mà to gan như thế, còn dám l ừa cả sếp Tần?”
Hà Nhàn Quân nhìn tôi, mỉm cười tao nhã nói: “Một con nhỏ nghèo rớt mồng tơi, nói ra mất mặt lắm.”
Ông chủ cũng tán thành: “Đúng vậy, phụ nữ nghèo khổ chơi đùa là được, còn kết hôn thì không xứng.”
Tần Kha luôn đứng ở phía sau, lạnh lùng nhìn trò hề này.
“Này, cô Lê, sao trông cô lại tái mét mặt mày thế kia…”
Ông ta nhìn tôi rồi nói: “Cô có muốn qua bên kia uống chút nước không?”
Tôi mỉm cười, trông rất khó coi: “Không cần, tôi còn có việc, xin phép đi trước.”
Lúc ra khỏi phòng triển lãm, mặt trời cũng sắp lặn hẳn.
Tôi tựa người vào bức tước, từ từ bình tĩnh lại.
Mặt tôi được phản chiếu qua tấm kính, hơi tái.
Bạn thân gọi tới.
“Cậu xử lý xong chưa? Chậm nhất là tháng sau, đã có quyết định giảm nhân sự rồi đấy, tốt nhất là mời được khách hàng tới tham dự đêm hội trang sức.”
“Ừ, tớ biết rồi.” Tôi hít một hơi thật sâu: “Tớ… tớ đã gặp người không nên gặp.”
Cô ấy im lặng một lúc rồi nói: “Không phải chứ, người mua trang sức của cậu là Tần Kha?”
Chính vì là Tần Kha nên tôi mới không vui nổi.
Điện thoại nhất thời chìm trong im lặng.
Bạn thân thử an ủi tôi: “Cậu cứ lấy tiền trước đã, mọi chuyện còn lại để từ từ rồi tính…”
Chuyện giữa tôi và Tần Kha hơi phức tạp.
Tôi lắc đầu, tạm gác lại suy nghĩ, sau đó định bắt xe quay về khách sạn.
Tiếng xe ô nổ từ phía sau vọng tới.
Tôi ngoảnh đầu lại, chỉ thấy chiếc Ferrari đối diện tôi đang nổ máy.
Ánh mặt trời chiếu lên thân xe, tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh.
Tiếng xe gầm rú, tiếng sau to hơn tiếng trước.
Ngay sau đó, chiếc xe phóng đi, lao về phía tôi.
Anh ngồi trên ghế lái, đôi mắt đen láy nhìn tôi chằm chằm.
Tần Kha từng nói, tôi dám quay về, anh dám g i ế t c h ế t tôi.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đầu óc tôi như trống rỗng.
Mở to mắt nhìn chiếc xe đang mỗi lúc một gần mình.
Mười mét.
Bốn mét.
Hai mét.
Kít…
Tiếng phanh xe chói tai vang vọng cả một vùng trời
Dọa sợ đám chim đang đậu trong rừng cây.
Thanh chắn xe chạm vào bắp chân tôi, vừa đủ.
Tôi hoàn hồn, nỗi sợ như ngọn thuỷ triều nhấn chìm tôi.
Tiếp đó hai chân mềm nhũn, ngã bệt xuống đất.
Ngay sau đó, cửa xe hạ xuống, để lộ ra đôi mắt lạnh lùng.
“Lên xe.”
Tia sáng cuối cùng cũng biến mất cuối chân trời.
Màn đêm giống như tấm lưới khổng lồ bao trùm mọi thứ.
Trong xe vô cùng yên tĩnh.
Tôi cuộn người ngồi trên ghế lái phụ, không nói lời nào.
“Nói với tôi một câu cô cũng không muốn sao?”
Tần Kha ngồi trên ghế lái, mỉa mai.
“Tôi sẽ nhanh chóng rời khỏi đây, chỉ cần lấy được tiền.”
Tần Kha cười khẩy.
“Sau ngần ấy năm, hình như cô vẫn chẳng thay đổi gì nhỉ.”