Lục Dung lúc ngồi sẽ không nổi bật, độ tồn tại giảm bớt xuống, còn tỏ ra vài phần phong thái của một tri thức.
Nhưng khi anh vừa đứng dậy, trong nháy mắt khí thế thay đổi, rồi bạn sẽ nhận ra anh không chỉ vai rộng lưng dài, chân cũng rất dài, dáng người to cao khiến người ta cảm thấy áp lực vô cùng lớn.
Hơn nữa cho dù được vải vóc của bộ âu phục lịch sự này bao bọc nhưng vẫn cảm nhận được bắp thịt cường tráng của cơ thể bên dưới.
Thành thật mà nói, không giống ông chủ mà giống vệ sĩ hơn, chính là kiểu bảo an đã giải ngũ.
———-Gương mặt Lục Dung càng lạnh lùng hơn.
Trong nháy mắt Thẩm Vấn Thu nhận ra chút ít khác biệt, giống như lưỡi dao đen kịt lặng lẽ rút ra khỏi bao trong sương mù, không ai có thể phát hiện ra lưỡi dao của anh ẩn mình trong bóng tối.
Một Lục Dung lúc nào cũng luôn luôn thuận theo lời hắn, để mặc hắn muốn gì cũng được vào lúc này lại không cho phép hắn khước từ: “Thẩm Vấn Thu, tôi đi cùng cậu.”
Gọi hẳn ba chữ “Thẩm Vấn Thu”, là tên của hắn, không phải “Tiểu Mị”.
Tựa như đang ăn ý phối hợp với câu nói “Không phải bạn” của hắn.
Thẩm Vấn Thu từ chối cho ý kiến, quay đầu nhìn anh, vừa sốt ruột vừa tức giận, cáu kỉnh hỏi: “Cậu biết chỗ tôi đi là chỗ nào không? Cậu đi? Con mẹ nó cậu đi cái đéo gì? Cậu dám đi?”
Lục Dung tiến tới gần hắn, mỗi bước đi như chém đinh chặt sắt, anh từ trên cao nhìn xuống Thẩm Vấn Thu quá mức ngạo nghễ, vì vậy bèn khom người, lưng giống như cành trúc oằn mình hạ xuống: “Đương nhiên tôi biết.”
“Thẩm Vấn Thu, cậu coi thường tôi rồi.”
“Cậu quên mất tôi xuất thân từ đâu sao? Tôi cũng không phải thiếu gia cừu non ngây thơ không am hiểu sự đời.”
Gương mặt Thẩm Vấn Thu hết đỏ lại trắng.
Lục Dung đối với hắn giống như một vùng sa mạc, trông như đã được chứng kiến trọn vẹn, không có gì che giấu được hết, không hiểu phong tình, cứng nhắc khô khan, thẳng thắn thật thà, dễ dàng bị ảnh hưởng bởi hắn, chớp mắt trở nên nóng bỏng, đêm đến thì lạnh buốt, hai thái cực đối lập nhau.
Nhưng trên mặt cát vàng tĩnh lặng, bạn hoàn toàn không thể biết được, liệu bước tiếp theo có đạp trúng xoáy cát và bị nó nuốt chửng trong tích tắc hay không.
Một Lục Dung thế này rất xa lạ, khiến Thẩm Vấn Thu vừa sợ hãi vừa hoang mang, trong nháy mắt tim đập loạn cả lên.
Thẩm Vấn Thu kìm nén bứt rứt trong lồng ngực nhìn Lục Dung, Lục Dung nhìn hắn, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thẳng vào nhau sau mười năm gặp lại, không hề gượng gạo né tránh ánh mắt nhau, dù không sắc bén nhưng cũng chẳng hề thân thiện.
Lão Ngô đứng một bên chứng kiến đến sững sờ.
Cũng không biết ông chủ lớn này xuất hiện từ đâu ra, ban đầu nghe nói là một tên nóng nảy ngu ngốc, lần đầu tiên gã nhìn thấy cũng cho là vậy.
Bây giờ buộc phải thay đổi suy nghĩ, đây không phải một tên ngốc, đây rõ ràng là một tên xã hội đen.
Thẩm Vấn Thu cũng vậy, chẳng phải trái tim của tên này đã bị mài mòn sạch bóng từ lâu rồi sao? Như một đống bùn nát còn không trát nổi lên tường, không còn biết tức giận, bị người khác mắng chửi cho còn cười ha ha không cáu giận.
Sao đột nhiên lại trở thành như vậy?
Gã thật sự chưa từng thấy.
Gã có phần do dự, cảm thấy có phải do bản thân nghĩ nhiều quá không.
Gã nghe được người khác kể, Lục Dung là một ông chủ, trước đây liều mạng học hành, nhờ có vận khí tốt nên thời tới cản không kịp, trở mình một cái kiếm được bội tiền.
Phải là…phải là một con dê to béo mới đúng chứ?
Lão Ngô mở miệng: “Đi nào, muốn đi thì đi.
Ông chủ Lục, có bạn bè từ phương xa tới mà.”
“Thẩm thiếu gia không chịu mời cậu, tôi mời cậu được chưa? Chúng ta kết bạn, thế nào?”
Thẩm Vấn Thu giống như có hận thù tám đời tám kiếp với Lục Dung, trợn mắt nhìn anh, cắt ngang lời gã, lạnh lùng nói: “Lục Dung, cậu dám đi?!”
Từ trước đến nay Lục Dung luôn nghe lời hắn, hắn nói gì thì chính là cái đó, nhưng đột nhiên lúc này lại mất hiệu lực.
Lục Dung chậm giọng, dường như đã thu hồi khí thế sắc bén, ôn hòa trả lời: “Ừ.”
Thẩm Vấn Thu tức giận phát run.
Sao bỗng dưng Lục Dung lại phản nghịch thế này? Hắn giận sôi gan, nhưng không có biện pháp nào cả.
Thẩm Vấn Thu tức giận nói: “Cậu đi thì cứ đi, tôi sẽ không đi.”
Nói xong, Thẩm Vấn Thu mặc kệ bọn họ, khí thế hung hãn lao thẳng ra cửa bỏ đi.
Hắn không nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo, đi mấy phút thì quay đầu nhìn, hoàn toàn không thấy Lục Dung đuổi theo mình.
Điều này khiến hắn giống như một thằng ngu vậy.
Hắn nhận ra được, hình như mọi chuyện đã dần trở nên mất kiểm soát.
Thẩm Vấn Thu đứng ở ven đường, đưa mắt nhìn ra xa thấy hai chiếc xe đi ngang qua, một trước một sau, hắn biết hết.
Một chiếc là của lão Ngô, chiếc còn lại của Lục Dung.
Xe của Lục Dung chạy như bay trên đường, lao vút qua mặt hắn vèo một tiếng, quăng lại một đống khói từ đuôi xe vào mặt hắn.
Đệt!
Đệt! Đệt! Đệt! Lục Dung đi thật!
Thẩm Vấn Thu ngồi ven đường hít thở thật sâu, mãi đến khi thở đều dằn được cơn giận sôi trào xuống mới đứng dậy——–
Mẹ kiếp, hắn cũng phải mau đuổi theo.
Nhưng Thẩm Vấn Thu đã hơn một tháng không quay lại, hắn chạy nhầm đường một lần, mất hai tiếng mới tìm được nơi lão Ngô dẫn Lục Dung tới.
Đây là một ngôi nhà bình thường, từ bên ngoài nhìn vào hoàn toàn không nhận ra bên trong là ổ cờ bạc.
Vách tường và cửa có hiệu quả cách âm cực tốt.
Thẩm Vấn Thu đứng ngoài cửa hoàn toàn không nghe thấy tiếng người bên trong.
Cửa vừa mở ra, âm thanh ồn ào chói tai và mùi hôi hám không khác gì chướng khí ngột ngạt mới đập vào mặt.
Thẩm Vấn Thu nhíu mày lại theo phản xạ.
“Ái chà, Thẩm thiếu gia, đã lâu không gặp.”
Thẩm Vấn Thu nhận ra bản thân ấy vậy mà không thể chịu nổi môi trường như vậy, tại sao ba năm trước ngày nào hắn cũng chui rúc trong cái chốn này được thế? Có lẽ do gần đây ở nhà Lục Dung quá lâu, căn nhà của anh đã bị hắn bày bừa lung tung cả lên, thế nhưng vẫn còn sạch sẽ chán so với nơi này.
Bầu không khí vẩn đục ngột ngạt không tài nào hít thở được, rác rưởi ngổn ngang vứt đầy đất, một lũ đàn ông như phát điên, đôi mắt đỏ lừ gào thét, giống như thú dữ đánh mất lý trí.
Thẩm Vấn Thu lòng như lửa đốt đi tới, tốn sức xô đám người sang hai bên, cuối cùng cũng tìm được Lục Dung, sốt sắng thốt lên: “Lục Dung!”
Lục Dung đã ngồi xuống, trên mặt bàn trước mặt có vài lá bài đang úp, mắt nhìn thẳng.
Cho dù đang ở đây nhưng trông anh hoàn toàn không ăn khớp với những người xung quanh.
Những kẻ khác đều đang đắm chìm trong vui thú cờ bạc, chỉ có Lục Dung đem lại cho người ta cảm giác chuyện này chẳng liên quan đến mình.
Nghiêm túc vẫn là nghiêm túc, giống như đang hoàn thành công việc nhưng không hề cảm thấy hứng thú.
Thẩm Vấn Thu không biết tại sao hắn phải tới! Cũng không phải thích đánh bạc!.
đam mỹ hài
Lục Dung nghe thấy có người gọi tên anh, ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, chỉ lướt qua vài giây rồi lại kéo sự chú ý về thứ đặt trên bàn, nói: “Thêm bài.”
Nhà cái() phát thêm cho anh một lá bài, anh liếc mắt nhìn, úp xuống cùng một chỗ với số bài trước.
() Là một tổ chức, công ty chuyên kinh doanh cá cược được thành lập từ những cá nhân hay tổ chức giàu có.
Chỗ này có rất nhiều “người quen” của Thẩm Vấn Thu, rối rít chào hỏi với hắn.
Nếu là trước đây, Thẩm Vấn Thu cũng chỉ cười đùa cợt nhả đáp lại đôi ba câu, nhưng hôm nay hắn thật sự không thể cười nổi, không nói câu nào, chỉ nhìn chòng chọc Lục Dung bằng ánh mắt cau có như ngâm độc.
Người khác đều cảm thấy không thoải mái, chỉ có người trong cuộc là Lục Dung tựa như hoàn toàn không biết, tiếp tục chơi bài.
Lục Dung mở bài ra: “Tôi thắng.”
Những người khác đều tránh ra, Thẩm Vấn Thu đi tới gần anh, thật sự muốn cho anh một cái tát, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Thắng con mẹ nhà cậu! Cút cho tôi!”
“Bọn họ đang lừa đảo cậu, chờ cậu tưởng mình lợi hại lắm sẽ bắt đầu làm thịt cậu!”
Lục Dung đứng lên, trước mặt anh đã đặt một chồng tiền rất dày, nhìn qua xấp tiền có chút dơ bẩn, không biết đã qua tay của bao nhiêu người rồi.
Khi xếp chồng lên, nhìn lướt qua cũng thấy mệnh giá nhỏ nhất là một trăm ngàn.
Lão Ngô vốn đang cười, tưởng Lục Dung phải đi, nháy mắt một cái, mấy gã đàn ông cao to tỉnh bơ đứng vây xung quanh Lục Dung và Thẩm Vấn Thu.
“Sao có thể nói thế? Thẩm thiếu gia, mày đang nói gì đấy? Mọi người đều có khoảng thời gian tốt đẹp với nhau cả!”
“Ông chủ Lục, cậu đang thế như chẻ tre, không chơi nữa sao? Cậu xem thử đi, hôm nay cậu được thần tài cứu trợ này.”
“Cái này thật sự đâu phải gian lận.
Từ nãy đến giờ anh Lục đây trận nào cũng thắng, trước đây tôi từng thấy cái này trên phim rồi.
Nghe nói ông chủ Lục học Toán cực giỏi, dựa vào bản lĩnh mà thắng! Lần đầu tiên tôi thấy!”
“Tiểu Thẩm à, mày chơi ở chỗ bọn này cũng đâu phải ngày một ngày hai, trông mày cũng lợi hại lắm mà? Không phải sao?”
“Hay là để ông chủ Lục tự nói, chơi có vui không? Quan tâm người khác làm gì?”
Có người kéo cánh tay phải của Thẩm Vấn Thu, muốn đuổi hắn đi nhưng Lục Dung cũng đưa tay ra, túm được tay hắn kéo lại.
Lục Dung chờ bọn họ nháo nhào hò hét xong mới không nhanh không chậm nói: “Kém xa so với tưởng tượng của tôi.”
“Ừm, vẫn là công ty của tôi kiếm được nhiều tiền hơn.”
Lão Ngô nghẹn họng, đổi giọng còn nhanh hơn chảo chớp: “Ngài là ông chủ lớn, chút tiền vặt vãnh này ngài đừng để tâm, tốt hơn hết vẫn nên chơi tiếp, vừa có thể kiếm tiền vừa có thể vui vẻ đúng không nào?”
“Tôi không có hứng thú.” Lục Dung nói, “Thử rồi.”
Thẩm Vấn Thu: “…”
Gương mặt Lục Dung không hề có vẻ đùa cợt.
Tiếng cười đùa của lũ người đang tụ tập dần dần tắt ngấm.
Lục Dung cúi đầu, nhìn đống tiền kia rồi khẩy một cái, đống tiền đổ ào xuống mặt bàn, nói: “Thẩm Vấn Thu nợ mấy người bao nhiêu tiền? Những thứ này có thể dùng để trả nợ không?”
Lão Ngô sầm mặt nói: “Thắng được tí tiền đã muốn đi? Tôi nói cho cậu biết, hắn nợ bọn này hơn mười triệu, chút tiền này chỉ bằng số lãi thôi, thua cả một sợi lông.”
“Ngồi xuống, hôm nay cậu phải ở đây chơi một đêm, cho dù thắng hay thua, sáng mai tôi sẽ cho cậu đi, nếu không đừng hòng thoát.”
Còn nói: “Lôi Thẩm Vấn Thu ra ngoài.”
Trong đám người chen chúc, Lục Dung vẫn không buông tay Thẩm Vấn Thu.
Anh túm được cái tay đang lôi Thẩm Vấn Thu, siết chặt khớp xương tài tình bẻ một cái, đối phương bị đau thả tay ra.
Thẩm Vấn Thu được anh thuận tay kéo lại gần mình, tỉnh bơ bảo vệ.
“Ái chà? Còn luyện cả võ luôn?” Lão Ngô cười nhạo ra tiếng.
Thẩm Vấn Thu hít sâu một hơi, đột ngột nói: “Tao đã báo cảnh sát rồi.
Trước khi tới tao đã báo cảnh sát, một lát nữa thôi cảnh sát sẽ đến.”
Căn phòng im lặng trong giây lát như thể vừa bị bấm nút tắt tiếng.
“ĐM!”
Cũng không biết là ai chửi trước, một đám cờ bạc chim muông tan tác.
Kẻ chuồn nhanh nhất chạy ra ngoài thì bị chặn phải quay về, toát mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch nói: “Con mẹ nó, bên ngoài toàn là người, còn đang bắt người.”
Lão Ngô hỏi: “Cảnh sát à? Sao không nghe thấy tiếng xe cảnh sát?”
Tên kia nghi hoặc trả lời: “Nhìn lối ăn mặc thì không phải! Em không biết, anh thử ra xem đi.”
Lục Dung bất thình lình tới gần, bây giờ anh cũng rất nhức đầu, chau mày suy nghĩ, vừa đi vừa thừa nhận: “Là người tôi gọi tới.”
Thẩm Vấn Thu bối rối: “Cậu gọi người nào tới?”
Lục Dung nói: “Cậu quên trước đây tôi lập nghiệp từ đâu sao?”
Ngay từ khi gia đình anh mới bắt đầu thu mua phế liệu, buộc phải nói chuyện bằng nắm đấm, nếu không thì làm sao cướp được địa bàn trong tay người khác? Bây giờ ít nhất anh cũng là một lãnh đạo nhỏ trong ngành kinh doanh này, lại còn đang làm giàu ở đây, tất nhiên gọi một vài người đến hỗ trợ không khó.
Trên đường lái xe đến, anh đã gọi điện cho bố mình.
Không ngờ người lại đến chậm như vậy.
Lục Dung giống như dã thú choàng thêm lớp da người, khôi phục lại dáng vẻ điềm đạm đứng lên, ôn tồn nói với Thẩm Vấn Thu: “Ban đầu tôi không có ý định đánh bạc với bọn họ.
Thắng tôi cũng không cần tiền, thua cũng không có ý định đưa tiền cho bọn họ.”
“Pí po ~pí po ~ pí po~”
Lời vừa dứt, tiếng còi xe cảnh sát cũng vọng lại từ xa đến gần..