Băng Thần đên đây hôm nay đổi một chút phong cách ăn mặc, hắn không muốn hấp thu chú ý quá sớm. Người duy nhất hắn muốn để lại ấn tượng mãnh liệt Trần Gia Linh thì chưa tới.
Luật lệ tuyển chọn thế nào đến tận bây giờ vẫn chưa ai biết, một hồi sau đại quản gia nhận được cái gật đầu của Trần Gia Long thì mới đứng ra phát biểu:
"Hôm nay cám ơn các vị đã đến đây, gia chủ chúng ta muốn tuyển gia sư cho tiểu thiếu gia nên hôm nay đã đích thân có mặt. Vì sở thích của tiểu thiếu gia thế nên trước tiên chú ta có mấy cái tiêu chuẩn, nếu ai đáp ứng được thì ở lại còn không thì mới về cho."
Hắn ngừng lại một chút sau đó khẽ đánh giá phía dưới rồi to giọng:
"Đầu tiên tuổi tác phải dưới , thứ hai phải có nhan sắc trẻ tuổi, thứ ba tính tình nhất định phải dễ chịu. Ai đáp ứng được những tiêu chuẩn cơ bản này thì hãy ở lại, người nào không đạt chuẩn thì mời về, chờ đợi cơ hội khác."
Tiếng xì xào vang lên, sau đó liền có không ít người vẻ mặt tức giận rời đi, khoảng mười năm phút sau thì chỉ còn lác đác hơn năm chục người. Đại quản gia thấy vậy khẽ gật đầu một cái, càng ít người thì tuyển chọn sẽ càng nhanh, hắn là loại người không thích cái gì đó quá mức rườm rà.
Từ phía bên ngoài quảng trường Trần Gia Linh và Trần Gia Huy dưới sự hộ tống của người hầu chậm rãi đi vào, lúc này trong số người ở đây không ít kẻ mắt sáng lên. Thẳng thắn mà nói không ít trong số họ tới đây vì Trần Gia Linh, nàng trong mắt họ là siêu cấp bạch phú mỹ ai cũng mơ ước tới.
Nếu may mắn lấy được lòng của nàng thì có thể một bước lên trời, còn những công tử thế gia cũng thèm nàng nhỏ dãi. Bọn họ bị gò ép môn đăng hộ đối làm điều kiện tiên quyết tuyển chọn nữ nhân, đại gia tộc nữ nhân nhiều vô số kể nhưng vẻ ngoài đẹp đẽ được mấy người.
Trong tầm mắt của bọn họ thì hai trăm năm nay mới ra được bốn cái đại mỹ nhân nổi tiếng, bốn người này đáp ứng đủ mọi tiêu chí của một bạch phú mỹ. Trong đó một người bất hạnh qua đời từ lâu, Trần Gia Di thì đã lập gia đình, một người khác tên Du Định Duyên sư phụ của Trần Gia Di xưa kia thế nhưng người này quá mức dữ dằn.
Người cuối cùng là Trần Gia Linh tuổi vừa trẻ, tính tình nàng lại hiền lành dễ mến, sự vụ gia tộc rồi cả trong Thiên Đạo lo lắng cũng không tệ. Đặc biệt trong vòng một tuần này công hội vốn lúc nào cũng trong bờ vực vỡ nát của nàng đột nhiên trở nên hùng mạnh với hơn ngàn thành viên, cấp độ trung bình cũng không thấp.
Đại quản gia thấy Nhị tiểu thư tới thì chủ động lui xuống, Trần Gia Linh mỉm cười đứng ra khẽ giọng:
"Cám ơn các vị đã tới, đệ đệ ta thật sư rất may mắn khi được các vị ưu ái như thế này, nhưng vị trí lão sư thì chỉ có một. Thế nên ta sẽ ra điều kiện tuyển chọn cuối cùng, đầu tiên là phải có chiến lực trên Vũ Vương cửu cấp, thứ hai là phải chiến thắng những người đủ điều kiện khác."
Nghe tới đây thì tuy tiếc nuối nhưng vẫn có gần người rời đi, trên sân chỉ còn lại người, một người thanh niên trẻ tuổi lực lưỡng to giọng nói:
"Thế thì chúng ta bây giờ chiến đấu như thế nào? "
Trần Gia Linh xua tay nói:
" Cái này thì từ từ, trước tiên các vị phải đấu thắng được hộ vệ có tu vi Vũ Vương bát tầng của đệ đệ ta đã, vừa vặn là mười hai đấu với mười hai. Quảng trường rộng lớn mọi người có thể tùy ý chiến đấu, ta xin nhắc nhở trước đừng coi thường những hộ vệ này."
Người lực lưỡng tên Đại Bảo to giọng:
"Đại Bảo ta từ bé đến lớn chưa từng thua người cùng cấp huống chi kẻ yếu hơn mình, ta đợi ở bên kia ai muốn đấu thì đi qua."
Rất nhanh chóng mười hai đối mười hai đã được phân công xong hết, Băng Thần ngay lúc này mới cởi ra nón vành rộng cùng bộ áo choàng màu đen của mình. Hai cái tai cáo trắng hồng đẹp đẽ, mái tóc trắng trải dài đến ngang lưng, gương mặt mang vẻ mềm mại nhưng ánh mắt lại sắc xảo trần ngập thâm trầm.
Cả người nhìn gầy gầy rất thư sinh, kiếm nắm trên tay cũng có vẻ hờ hững như đang cầm cây bút vậy, đôi lông mày khẽ nhếch nhìn về phía đối thủ của mình. Người hộ vệ kia vẻ mặt ửng hồng, hắn chưa từng nghĩ đối thủ của mình lại đẹp đến như thế.
Mũi cao, răng trắng, làn da nhìn thôi đã thấy non mịn hơn cả da của nữ nhân, mái tóc dài che đi hai bên gò má như tô điểm thêm cho khuôn mặt trái xoan. Đôi mắt xanh làm nhìn vào còn có cảm giác như có bông tuyết đang xoay động bên trong, cám giác như nhìn vào đó thì sẽ bị hút vào bên trong mãi mãi.
Môi hồng hơi mỏng khẽ mở ra:
"Vị huynh đệ, đánh nhau thì lên tập trung một chút."
Hộ vệ kia gãi đầu rồi nói:
"Xin lỗi công tử."
Băng Thần cười tủm tỉm:
"Ta cũng quen rồi, không có gì đâu."
Trần Gia Linh thì đứng hình, nàng trong đầu chợt vang vọng câu nói hôm trước của Băng Thần:
"Ta là nam nhân đẹp nhất thiên hạ, chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi."
Từng làm nàng chấn động Băng Vương so với nam nhân này thực sự chẳng là gì cả, Băng Thần mỉm cười nhìn người hộ vệ kia rồi nói:
"Chúng ta bắt đầu được chưa?"
Người hộ vệ vội vàng thủ thế nghiêm túc:
"Mời công tử ra chiêu."
Băng Thần gật đầu thân người khẽ lướt, ngươi hộ vệ kia còn chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy lưỡi kiếm kia kề sát cổ của mình. Nhìn đang hơi run người hộ vệ Băng Thần chắp tay:
"Đã nhường."
Mười một người kia cũng có năm cái nhanh chóng thắng trận bởi tu vi bọn họ ai cũng là Vũ Hoàng rồi, có điều nhìn Băng Thần ra tay thì cả năm người đều nhíu chặt đôi lông mày. Bọn họ thực lực đều là Vũ Hoàng thế nhưng chẳng hề nhìn thấy đường kiếm kia như thế nào, tuy rằng lúc đó họ đang phân tâm thế nhưng không thể đến mức không nhìn thấy gì được.
Năm người khác thì có ba người thua hộ vệ, hai người còn lại thắng nhưng cực kỳ chật vật, không muốn mất mặt nên cả năm đều chủ động lui bước.Sáu người còn lại rõ ràng ai lấy đều tu vi Vũ Hoàng, như thế này để dạy một thằng nhóc tám tuổi thì quá dư rồi.
Ngồi cạnh đệ đệ Trần Gia Linh khẽ giọng hỏi:
"Nếu cho đệ chọn thì đệ thích ai làm lão sư của mình?"
Khu vực này đã được Trần Gia Long dùng nguyên lực bao bọc lại rồi, thế nên bọn họ nói chuyện không lo bị người khác nghe thấy. Trần Gia Huy nhìn chằm chằm vào Băng Thần vẻ mặt tiếc nuối, ta muốn giống người kia vừa mạnh mẽ vừa đẹp đẽ.
Trần Gia Linh mỉm cười nói:
"Chúng ta đành phải nhìn xem rồi."
Băng Thần tiếp tục được chia đấu với một kiếm khách khác, người này chuẩn bị liền chắp tay:
"Xin chỉ giáo."
Băng Thần không nhiều lời một kiếm xuất động mà ra, kiếm ý tràn ngập khiến người kia choáng váng. Cùng tu kiếm đạo, đều lãnh ngộ kiếm ý nên hắn hiểu đối phương đã lãnh ngộ sâu hơn mình ít nhất một cho tới hai tầng thứ.
Lần thứ hai đầu kiếm của Băng Thần kề vào cổ của một người khác trong ngày hôm nay, Băng Thần thu lại kiếm khẽ mỉm cười:
"Ngươi lãnh ngộ kiếm ý không tệ, người khác chắc bất động không phản kháng được rồi."
Thanh niên kia vội chắp tay:
"Tiền bối quá khen, kiếm ý ngươi lãnh ngộ còn sâu hơn ta một cái cấp bậc, hôm nay dù thua nhưng ta cũng coi như được lợi lớn rồi."
Nói xong hắn khẽ liếc về ngồi trên đài cao Trần Gia Linh thở dài một tiếng rồi rời đi, giấc mơ vợ đẹp nhà giàu tan biến sao lại không thở dài. Hắn không như mấy người kia, đơn giản là một cái tán tu thiên tài, hôm nay thua dưới tay Băng Thần thì con đường nhờ thực lực của Trần gia coi như vỡ tan.
Có điều hắn ta nói cũng có phần đúng sự thật, được đối đầu với người có kiếm ý cao hơn mình thật sự vô cùng có lợi cho quá trình tu luyện của hắn ta. Nhìn hắn quay đầu rời đi Băng Thần ánh mắt hơi lấp lóe, kẻ này huyết mạch rung động cực mạnh, đẳng cấp không chừng là Sáng Thế.
Huyết Ngọc Liên cũng nhanh chóng đi ra xác nhận:
"Người này quả thật là Sáng Thế đầu thai, chủ nhân suy nghĩ xem nên xử lý như thế nào."
Băng Thần mỉm cười hỏi:
"Thế ngươi thấy như thế nào?"
Huyết Ngọc Liên hơi trầm tư:
"Người này thân thể hay linh hồn đều rất trong sạch thuộc dạng chăm chỉ thanh tu, có điều kiếp này hình như gặp phải chuyện không tốt. Trên người hắn vương vấn chút oán khí, có lẽ gặp phải thù hằn gì đó không tự mình giải quyết được."
Băng Thần gật đầu trầm tư:
"Đi qua mấy cái hành tinh rồi ngươi cùng Thiên Thư không tìm thêm được cái Sáng Thế cấp độ huyết mạch nào sao?"
Chưa kịp để Huyết Ngọc Liên trả lời thì một tiếng rít gió vang lên bên tai Băng Thần, tên thanh niên cơ bắp lực lưỡng bị người ta ném như một trái banh về hướng Băng Thần.