Thống nhất thêm một số chuyện về Lục gia và sắp xếp thông báo thay đổi tên của Vũ Tình, nửa ngày sau thì mọi chuyện đã hoàn thành. Băng Thần thì nhờ chịu khó đánh dấu nên khi ra khỏi phạm vi ngàn dặm thì truyền tống một chút liền đi về Thanh Lâm thành.
Thanh Lâm Thành đã ở ngoài phạm vi vạn dặm, đây cũng là nơi xa nhất có thể truyền tống được, Băng Thần nghĩ có lẽ nên thành lập đại hình truyền tống trận. Có điều người của Hoán Ảnh Môn cũng thông minh vô cùng, điều hắn muốn làm hơi khó.
Hắc Bạch Tinh trong Thiên Đạo được chia ra làm bốn mảnh, trong đó hai thế lực lớn dù phạm vi đất đai không lớn nhưng cũng chiếm một thành của đại lục. Một cái nằm ở cực Nam là Hoán Ảnh Môn, phía Bắc chính là Thánh Nhân môn.
Trong phạm vi quản lý của họ thì trừ khi họ đặt truyền tống trận còn không đừng hòng ai dám làm thế, cái này mới là vấn đề. Họ chịu chậm hơn người khác về mặt di chuyển, truyền thông tin nhưng địa vực lại an toàn hơn những nơi khác rất nhiều.
Giả sử có chiến loạn thì địch nhân muốn tới đánh thì cũng không thể nào đi nhanh bằng truyền tống trận được. Trong hai môn phái cao thủ lại tràn đầy, có khi đi được nửa đường họ đã lao ra chặn đánh mất rồi, nghĩ thôi đã thấy bí bách rồi.
Giả sử cộng đồng tiến đánh khiến cho môn phái của họ lâm vào thế yếu thì đi đến nơi đại trận đã được giăng lên rồi. Thậm chí dư thời gian thì có thể tạo thêm các loại cạm bẫy, tung tin ra ngoài để triệu hồi cao thủ đang hoạt động ngoài môn phái về.
Kết thúc buổi họp Hoán Thiên Lộc khẽ giọng nói:
“Gọi Lâm chấp sự vào đây, lần này hắn ta làm rất tốt, người chơi kia có vẻ rất hài lòng nên cũng cung cấp đầy đủ thông tin.”
Lâm chấp sự đi vào liền quỳ xuống:
“Kính chào trưởng môn và chư vị chưởng lão.”
Hoán Thiên Lộc mỉm cười đầy uy nghiêm:
“Lần này ngươi đã thể hiện mình chiêu đãi người chơi rất tốt, ta thăng chức cho ngươi làm ngoại môn trưởng lão chuyên môn đón tiếp người chơi.:
Lâm chấp sự quá đỗi vui mừng, hơn trăm năm cống hiến cuối cùng cũng được đền đáp:
“Đa tạ trưởng môn, lần này cũng do Băng Thần công tử là người lịch sự nên ta dễ dàng đón tiếp, thậm chí không ít nội môn đệ tự cũng rất thích.”
Băng Thần công tử?
Hoán Thiên Lộc cười to, Vũ Tình và hai vị Thái thượng cũng cười to lên, bây giờ họ đã hiểu tại sao người chơi này biết nhiều thế. Hóa ra Băng Thần người này đang tự khoe khoang, kể lại chiến tích của mình thì có cái gì khó khăn đâu.
Hoán Thiên Lộc cười hỏi:
“Một tuần ở đây hắn có làm cái gì không?”
Lâm chấp sự vẫn chưa biết được chuyện gì liền cười nói:
“Băng Thần công tử là một người rất nghiêm túc, đi vào trong nội môn liền tự phong ấn lại tu vi người chơi của mình. Ta tưởng một thanh niên mới hai mươi hai tu vi sẽ chẳng đến đâu, nào ngờ người này đã Siêu Phàm Ngũ Trọng Thiên.
Hạch Tâm đệ tử cũng ra thử sức, ta ở ngoài Nghị Sự Điện nên cũng chỉ biết được thế, kết quả tỷ thí thì ta không biết được. Có điều đỉnh cấp đệ tử của nội môn hình như đã đều thất bại rồi, nhưng tỷ thí vui vẻ nên mọi người chắc nhường cho khách thôi. “
Hoán Thiên Lộc nhìn qua hai vị Thái thượng thì nhận được cái gật đầu, hắn to giọng nói:
“Cho gọi tất cả các để tử Hạch Tâm đã quyết đấu với Băng Thần công tử lại đây cho ta.”
Thực ra quy định đi vào trong nội môn khu vực thì người chơi đều mất toàn bộ tu vi, chỉ có thể xài tu vi thật của thế giới bên kia đều do Hoán Thiên Lộc nghĩ ra. Người chơi muốn vào được Thiên Đạo thì phải dưới tuổi, tu vi tầm đó có thể được bao nhiêu.
Bây giờ đùng một cái có một người mới tuổi tu vi lại vượt xa các đệ tử trong môn phái, chuyện này thực sự khiến người ta hiếu kỳ. Đan dược chồng chất đi lên thì cũng khó có thể chồng lên nhanh như thế, với lại chồng lên thì thực lực thế nào.
Một lát sau toàn bộ đệ tử hạch tâm đều có mặt, cái này đã không bình thường cho lắm rồi, đáng nhẽ chỉ một hai người thôi. Càng đang nói hơn tiểu đệ tử của hai Thái Thượng trưởng lão cũng có mặt ở đây, chuyện là thế nào càng ngày càng khó hiểu.
Hoán Thiên Hành lên tiếng:
“Sao cả đám lại có mặt ở đây, mấy hôm trước rốt cuộc có chuyện gì?”
Mấy người đệ tử nhìn nhau sau đó đồng loạt quỳ xuống:
“Đệ tử làm sư môn mất mặt.”
Hoán Thiên Hành vỗ bàn nghiêm giọng:
“Có chuyện gì đứng lên nói.”
Mấy người nhìn nhau sau đó liên tưởng về mấy ngày trước đó.
Ba hôm trước
Vào một buổi chiều đẹp trời bọn họ nhìn thấy đám đệ tử nội môn bầm dập nắm đầy đất. Đồ đạc trên người bị một kẻ không mặc trang phục môn phái giật mất.
Hỏi ra thì mới biết là họ tỷ thí thua người ta nên mới thế, sau đó người xếp cuối trong đám Hạch Tâm đệ tử là Nhân Bình Phàm gặp được.
Nhân Bình Phàm tức giận chặn đường:
“Các hạ không biết là người ở đâu lại đi đánh nội môn đệ tử của chúng ta.”
Băng Thần nho nhã:
“ Ta tên Băng Thần,thực ra là các vị huynh đệ ở đây muốn bảo kiếm trong tay ta nên muốn tỷ thí, bọn họ bỏ ra đồ đặt cược muốn phân cao thấp với ta. Cảm thấy hợp lý nên ta đồng ý quyết đấu, bây giờ thắng cược rồi thì ta chỉ lấy tiền thắng cuộc của mình.”
Nhân Bình Phàm nghe thấy thế liền nguôi giận chắp tay:
“Ta xin lỗi vì đã lỗ mãng, thế nhưng đồ đạc trong tay công tử rất quan trọng với bọn họ, nếu không thì ngươi đấu với ta đi. Tiền đặt cược của ta sẽ không nhỏ, đảm bảo có thể sánh bằng với những thứ ngươi thắng từ họ, không biết công tử có chịu không.”
Băng Thần cười khổ nói:
“Ta tu vi tuy cao nhưng năm nay mới có hai mươi hai, quyết đấu với một người tu vi ngang hàng không phải lỗ nặng rồi sao?”
Nhân Bình Phàm gãi đầu hỏi:
“Thế thì chắc không được rồi, chỉ thương cho mấy vị sư đệ trong nội môn, bọn họ vốn không dư dả gì lại mất đi đồ quan trọng như thế. Không biết phải tích lũy bao nhiêu năm, phải liều mạng bao nhiêu lần mới có lại đủ tích lũy để mua nữa.”
Băng Thần nhìn thấy cảnh này thì có chút nghi ngờ, “ khổ cho mấy sư đệ nội môn “ chẳng lẽ người này là đệ tử hạch tâm. Một môn phái lớn như thế này thì đệ tử hạch tâm chắc hẳn phải rất giàu, nếu bắt làm dê béo thì cũng kiếm được một vố lớn.
Hắn ta khẽ giọng hỏi:
“Ta còn chưa biết vị huynh đệ này tên gì?”
Nhân Bình Phàm cười nói:
“Ta tên Nhân Bình Phàm là Hạch Tâm đệ tử của Hoán Ảnh Môn.”
Băng Thần suy nghĩ một chút rồi nói:
“Tỉ thí thực ra cũng trên tinh thần học hỏi là chính, một người chơi từ thế giới khác như ta vào đây cũng cảm thấy rất hâm họ Hoán Ảnh Môn hùng vĩ. Thế nên ta mới đồng ý quyết đấu lấy kinh nghiệm, thế nhưng đã quyết đầu thì ta không thể chịu thiệt được.”
Hẳn giả vờ suy nghĩ một chút, Nhân Bình Phàm cảm thấy có chút cơ hội liền lên tiếng:
“Công tử tích đặt cược như thế nào thì ta bỏ ra thứ đó, chỉ cần công tử cho ta cơ hội để tỉ thí là được. “
Băng Thần suy nghĩ một chút liền cảm thấy con dê béo này dễ dụ, hắn ta nhìn Nhân Bình Phàm từ trên xuống dưới một lần. Sau đó dường như tỏ ra do dự, muốn nói lại thôi, sau đó thở dài một hơi lắc đầu ngao ngán.
Nhân Bình Phàm tâm tư khẽ động:
“Không biết công tử thích cái gì, cứ nói thẳng ra là được rồi.”
Băng Thần cười khổ nói:
“Thực ra ta muốn bội kiếm của công tử, thế nhưng kiếm khách bội kiếm đi liền với người, đòi thứ như thế thì hơi quá đáng thì phải.”
Nhân Bình Phàm cười nói:
“Không sao cả, nam nhân đại trượng phụ nói được là được, cùng nắm sau đó không lỡ thì ta dùng vật phẩm giá trị tương đương để đổi là được. Ta tu luyện ba ngàn năm rồi, vật phẩm tích trữ cũng không ít, vật vừa mắt Băng Thần công tử chắc cũng có vài món.”
Băng Thần mỉm cười gian manh:
“Thế cũng được, có điều công tử đi chuẩn bị sàn đấu đoàng hoàng một chút, còn tranh thủ thời gian để ta phục hồi nguyên khí về trạng thái tốt nhất đã.”
Nhân Bình Phàm gật đầu nói:
“Được thôi, ta sẽ chuẩn bị sàn đấu vừa ý công tử.”
Nói xong hắn ta rời đi, Băng Thần phì cười:
“Một con dê béo sao nhét vừa miệng ta, đã ăn thì phải ăn một đàn cho nó thoải mái.”
(Chương tăng thêm cám ơn bạn taminhhieu đã tặng đậu cho tác. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ.)