Băng Thần đến tối thì liền muốn vào trong trò chơi, hắn ta biết khi vừa vào thì nhiệm vũ liền được bắt đầu ngay tức khắc. Thế nhưng không nghĩ tới mình vào tới nơi thì quang cảnh xung quanh đã không còn giống như lúc hắn rời khỏi.
Điều này đồng nghĩa với việc nhiệm vụ thực ra đã bắt đầu từ trước rồi bây giờ thì hắn ta có lẽ đang đứng ở Vân Vũ Tinh thì phải. Hơi ngẩng mặt lên thì thấy xung quanh hắn ta mọi người đi đi lại lại vô cùng đông, phần lớn đều là những người trẻ tuổi.
Một ngươi nhẹ nhàng vỗ vai của Băng Thần một cái rồi cười nói:
“Hùng vĩ quá đúng không huynh đệ?”
Băng Thần nhìn về phía ngọn núi trước mặt không khỏi gật đầu một cái, quang cảnh quả thật quá hùng vĩ. Đỉnh núi này chiều rộng và ngang hắn khó có thể ước lượng được, có điều ít ra hắn ta đoán được thì có lẽ đỉnh núi này phải chục vạn trượng là ít.
Chân núi thôi đã thấy nằm ở trong mây mờ rồi, người kia cười nói:
“Dù cho có thật sự bị choáng ngợp thì cũng đừng có đứng đơ ở đây, phía sau còn rất nhiều người đang chờ đợi để có thể đi lên. Huynh đệ đứng đây gặp mấy kẻ nóng tính kiếm chuyện thì phiền phức, nhanh nhanh đi lên chiếm vị trí tốt thì hơn.”
Băng Thần khẽ cười nói:
“Ta biết rồi, cám ơn ngươi đã nhắc nhở.”
Sau đó Băng Thần phóng lên như bay, chốc lát thôi đã đi lên tới đỉnh rồi, phía trên mấy bậc thang những người khác đều trợn tròn mắt. Kẻ cả vị huynh đệ khi nãy nhắc Băng Thần cũng trợn mắt há mồm, đây là Thiên Thê thử thách thiên phú càng đi càng nặng.
Băng Thần không để ý đến chuyện này thế nên phóng thẳng đi lên bởi Thiên Thế đối với hắn ta hoàn toàn vô hiệu. Đi lên bên trên thấy mấy người đang điều tức thì hắn mới ngờ ngợ ra cái gì đó, thế nhưng lỡ rồi thì đành phải thôi vậy.
Ngồi ở bên trên hắn âm thầm chờ đợi những người khác điều tức, trong khi những người đi lên vừa điều tức vừa thăm dò lẫn nhau. Hầu hết mọi người đều mặc quần áo của một môn phái gì đó, tán tu mặc trang phục bình thường thì chỉ có vài người.
Một thanh niên nhìn có vẻ hiền lành lân la đến làm quen với Băng Thần, người này mặc đồ đạc bình thường thì rõ ràng là tán tu rồi. Tuổi tác cũng rất trẻ, trong ánh mắt lẫn thần thái đều toát ra vẻ trẻ con, nhìn thế nào cũng thấy rất dễ thương.
Hắn bắt chuyện cũng rất ngây ngô:
“Huynh đệ ngươi có đói không?”
Băng Thần lắc đầu khẽ giọng:
“Ta không đói, chỉ là ta cảm thấy chờ ở đây lâu quá, không biết khi nào mới xong màn vượt Thiên Thê nữa. Đúng rồi ta chưa hỏi huynh đệ tên gì thì phải, không biết có thể cho ta biết tên để có thể dễ dàng xưng hô có được không?”
Tu luyện giả ở đây đều có tu vi cao ngất, ăn cũng không cần thiết thì làm sao lại đói, người này căn bản là muốn tiếp chuyện với Băng Thần thôi. Sau này tu luyện ở đây, biết đâu cần nhờ vả người ta thì làm sao được.
Người kia vui vẻ cười nói:
“Ta tên Thẩm Đằng.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Ta tên Băng Thần.”
Thẩm Đằng nhìn xuống phía dưới khẽ giọng:
“Hiện tại thì chúng ta phải chờ đến khi đại quảng trường này có trăm vạn người, lúc đó thì khảo hạch mới chính thức bắt đầu. Mỗi năm sẽ tuyển vạn người thế nên chúng ta mỗi người phải loại đi người khác mới có thể được tuyển.”
Băng Thần ghé xuống phía dưới nhìn những người đang leo lên cười nói:
“Hình như không phải là loại người đâu.”
Thẩm Đằng lộ ra gương mặt tự tin, ánh mắt kính nể nhìn về phía Băng Thần khẽ giọng:
“Những người leo qua được Thiên Thê thì thiên phú mới có thể đạt được Tái Tạo cảnh, còn nhẹ nhàng như Băng Thần huynh đệ có khi còn lên được Hư Vô Cảnh rồi phi thăng không chừng.”
Băng Thần cười nhạt khiêm tốn:
“Thiên phú là một chuyện nhưng quá trình tu luyện mới quan trọng, về sau có lẽ còn phải cố gắng thật nhiều. Chúng ta đều là tán tu thiên phú có tốt vẫn chưa chắc đã vượt được mấy cái người có thế lực chống đỡ ở sau lưng.”
Thẩm Đằng cười khổ nói:
“Cái này đã thành vấn nạn của các môn phái rồi, những cái thế lực lớn thi nhau tranh đấu, bọn họ số lượng đông đảo quá mức. Có điều do quá đông nên cũng chẳng ai ép được ai, nguy hiểm nhất vẫn là thế lực bản địa của Vân Vũ Tinh.
Bọn họ nắm trong tay quá nhiều thứ, ép được cả những thế lực khác, bởi rất nhiều trưởng lão Nội môn, thậm chí Hạch tâm trưởng lão đều là người của họ. Chúng ta những người tán tu thì đều phải cố gắng lách qua khe cửa hẹp để có thể sống sót thật tốt.”
Băng Thần nhìn vào bên quảng trường thì thấy cũng không đến mức chứa được vạn người liền hỏi:
“Huynh đệ có biết khi nào chúng ta sẽ được khảo hạch hay không?”
Thẩm Đằng nhìn lượt xung quanh rồi nói:
“Hình như cũng sắp rồi, Băng Thần huynh đệ có thể không biết, năm nay chúng ta khảo hạch theo nhóm vạn người. Khi nào có vạn người leo lên đây thì sẽ tự động truyền tống tới địa điểm khảo hạch, chừng nào còn người coi như xong nhóm đó. “
Hắn ta lại chỉ lên một chỗ nơi có mấy người đứng ngắm cảnh ở tít trên cao rồi nói:
“Nơi đó là Hóa Long Đài, một trăm người thắng cuộc sẽ được truyền tống về chỗ đó, chừng nào đủ vạn người sẽ tiến hành đấu chia thứ hạng. Tính ra thì sẽ có mười cuộc đấu loại và một cuộc đấu phân thứ hạng.”
Băng Thần gật gù, quy tắc cũng khá dễ hiểu, tuyển lấy một vạn người cũng coi như nhiều rồi. Có điều hắn ta vẫn còn có chút thắc mắc:
“Thẩm Đằng huynh đệ hiểu rõ về luật đấu thì cho ta hỏi chúng ta có phải đấu với Vân phái đám người hay không?”
Theo thông tin Băng Thần điều tra được thì khảo hạch của Vân Vũ Phái chia ra làm hai phần, tuyển nam riêng và tuyển nữ riêng. Nam thì sẽ ở Vũ phái, hình như khảo hạch xong thì sẽ đấu riêng với nhau để phân thứ hạng tổng.
Thẩm Đằng tới Vân Vũ Tinh từ hai năm trước nên rất rõ luật đấu liền nói:
“Mọi năm phân thứ hạng như thế sẽ rất mất thời gian, năm nay thì chờ hai bên xong xuôi thì nhóm ba người mạnh nhất hai bên đấu với nhau thôi. Còn thứ hạng khác thì đi vào môn phái có thể khiêu chiến nhóm chung để tự phân chia sau.”
Băng Thần khẽ giọng nói:
“Ta hiểu rồi, cảm ơn Thẩm Đằng huynh đệ, chút nữa khảo hạch nếu có cơ hội thì chúng ta hợp tác với nhau.”
Thẩm Đằng gãi đầu cười nói:
“Chút nữa Băng Thần huynh đệ đừng ra tay với ta là được.”
Băng Thần ngạc nhiên hỏi:
“Chúng ta vẫn đấu loạn chiến sao?”
Thậm Đằng gật đầu nói:
“Ba nhóm trước thi thì vẫn là loạn chiến, nhóm thứ tư đang thi thì không biết có giống như nhóm trước không. Có lẽ vẫn thế thôi, thay đổi quá nhiều thì được ích lợi gì đâu, với lại như thế mới nhanh chứ đấu phân hạng hay thể thức khác sẽ rất lâu.”
Loạn chiến thì chỉ cần truyền tống hết toàn bộ thí sinh vào một cái bí cảnh nào đó rồi để họ tùy ý đấu loại với nhau là được. Còn đấu kiểu khác thì làm thế nào cũng cần trọng tài hoặc người quan sát, phiền phức như thế trong vòng sơ tuyển không cần thiết.
Đợi khoảng nửa tiếng nữa thì không biết từ khi nào phía trước mặt hắn ta đã xuất hiện một cái ngọc bài. Thứ này chắc là ngọc bài để đảm bảo tính mệnh trong bí cảnh, có thứ này thì đánh đấm mới có thể thoải mái được không thì toàn câu giờ.
Thẩm Đằng vỗ vai Băng Thần một cái rồi nói:
“Ngọc bài xuất hiện là đủ người rồi, chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi, chúc Băng Thần huynh đệ may mắn trong lần thi này.”
Thẩm Đằng chúc vậy thì cũng đúng thôi, tuổi tác chỉ cần dưới ba trăm thì có thể thi vào Vân Vũ Phái nên nhiều người phải mất chục lần thi mới vào được. Lý do thì bởi bọn họ đụng phải Vũ Thần cấp cao thủ thì đương nhiên Vũ Thánh không đánh lại.
Vừa nhận lời chúc, chưa kịp trả lời thì hắn ta đã biến mất, ngay lúc này khảo hạch đã bắt đầu.
Trong đầu âm thanh của hệ thống vang lên
Người chơi Băng Thần đã bắt đầu nhiệm vụ chính tuyến, ưu đãi do của người đầu tiên chọn nhiệm vụ cấp Diệt Thế kích hoạt.
Bỏ ra tỷ kim tệ nhận công pháp cấp Viễn Cổ.
Bỏ ra tỷ kim tệ nhận năm vũ kỹ cấp Viễn Cổ.
Bỏ ra tỷ kim tệ tu vi tăng lên Vũ Thần Nhất Trọng Thiên.
………
Nghe đến đây Băng Thần cảm thấy mệt liền to giọng:
“Toàn bộ nhận hết cho ta, ta đây không thiếu tiền.”
(Bạo chương mừng truyện có minh chủ sau năm)