Vương Phi nghĩ mãi không ra cách gì cả, dù quỷ kế đa đoan nhưng đối phương có thực lực tuyệt đối. Thực tế cách để chạy nàng cũng nghĩ ra dăm cái nhưng chạy thoát hết khả năng quá nhỏ nhoi, thậm chí chị em nhà nàng cũng có khả năng ngấm hết.
Kết cục như thế không thể xảy ra được, hai người còn chưa ai báo hiếu cho cha, Vương cũng không có người nối dõi. Mang toàn bộ tâm huyết của cha nàng và tổ tiên nhường cho người khác quản lý là không thể nào.
Như thế sau này khi nhắm mắt xuôi tay làm sao có thể gặp mặt tổ tiên, chính nàng trong lòng cũng sẽ không thể nào yên nổi. Bỗng nàng nhìn qua Băng Thần, tiểu tử này thông minh như thế biết đâu lại có cách thì sao.
Nàng ngồi sát lại gần Băng Thần khẽ truyền âm:
“Băng Thần ngươi có cách gì không?”
Vương Nghi ở ngay sau truyền âm cho Vương Phi:
“Tỷ nghĩ ra cách nên muốn bàn bạc với Băng Thần phải không?”
Vương Phi thở dài:
“Nghĩ ra cách rồi nhưng không vẹn toàn, Băng Thần hành động kín đáo hơn ta rất nhiều nên muốn hỏi xem hắn ta có cách gì không.Nếu thực hiện theo cách của ta nhỡ ai đó có vấn đề thì trong lòng những người còn sống khỏe sẽ không dễ chịu chút nào.”
Băng Thần giăng kết giới cách âm lên rồi để Lâm Thiến Thiến rút nguyên khí đi, trong khoảng thời gian ngắn họ nói chuyện sẽ không ai nghe. Những người kia vốn coi thường đám người Băng Thần nên cũng không canh chừng quá kỹ.
Chắc chắn an toàn sau đó Băng Thần nghiêm túc nói:
“Thực ra cách toàn vẹn nhất là vượt qua bí cảnh trong thời gian sớm nhất sau đó tìm cách để ra ngoài sớm hơn bình thường. Tới được Vương thành xử lý nhiệm vụ còn lại sau đó quay về môn phái thì không còn gì phải lo lắng.”
Vương Phi thở dài:
“Nói thì dễ nhưng làm mới khó, kế hoạch này có như không.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Cổng vào của trận pháp thực cũng chính là lối ra, lúc thuyền ngọc bị chấn vỡ ta đã làm cho bụi của thuyền ngọc tạo thành một cái trận pháp. Tác dụng của trận pháp đó là giảm một nửa thực lực của đối phương trong phạm vị trăm dặm, chỉ là thời gian hơi ngắn.”
Vương Phi nhíu mày:
“Thế thì liên quan gì, giảm một nửa thực lực thì cũng từ Tái Tạo Tam Trọng xuống Tái Tạo Nhị Trọng thôi.”
Băng Thần khẽ giọng cười nói:
“Quan trọng chỉ cần hôm nay trời không mưa thì lúc vào ta có thể tận dụng để phá hủy phần nào trận pháp ở cổng vào. Còn dù cho có mưa thật thì cũng có thể nhưng tác dụng sẽ giảm đi rất nhiều, thời tiết ở đây khá ổn nên chắc không sao đâu.”
Vương Phi vẫn còn nhiều lỗi lo:
“Thế nhưng đi vào trong bí cảnh rồi thì muốn sống sót ra ngoài cũng đâu phải dễ dàng gì, chẳng lẽ ngươi chưa vào đã biết nó thế nào?”
Băng Thần vỗ vai Vương Phi rồi nói:
“Cổng vào trận pháp rõ ràng là tự động truyền tống, đã thế còn một lần vào theo nhóm, cũng không có dấu hiệu phân tách. Có ta ở đó thì có chuyện gì xảy ra thì ta cũng ứng biến dễ dàng được, nói chung vị tiền bồi để lại bí cảnh không làm tuyệt quá đâu.”
Tề Phiến cười khen:
“Không hiểu tại sao ngươi sống mới có năm, thế nhưng còn có vẻ nhiều kinh nghiệm hơn mấy mấy cái trưởng bối của tỷ đây. Ta thấy ngươi một ngày cũng chẳng tu luyện mấy nhưng tu vi vẫn tăng nhanh, rốt cuộc là thế quái nào.”
Băng Thần thì thoảng vẫn từ xa quan sát trận pháp ở cổng vào để xem có nhìn ra thêm cái gì không. Thế nhưng mọi thứ dường như đã tới giới hạn rồi, bây giờ trừ khi chạm vào được thì may ra mới có thể tìm thêm được lỗ hổng để lợi dụng.
Đang bị cách thì Thẩm Nam tìm tới, Vương phi đứng ra:
“Không biết Thẩm công tử có chuyện gì?”
Thẩm Nam cười nói:
“ Ta đến tìm vị công tử kia, hi vọng có thể nói chuyện riêng một chút, không biết có được hay không?”
Băng Thần đứng ra cười nói:
“Không biết Thẩm công tử tìm Băng Thần ta có chuyện gì không?”
Thẩm Nam vẫn giữ nụ cười trên môi:
“Thực ra thời gian đến lúc đi vào bên trong bí cảnh vẫn còn không ít, ta lại quá nhàn rỗi nên muốn cùng tâm sư với công tử một chút. Không biết ngươi có phiền hay không, dù sao ta nghĩ cũng sẽ không để ngươi cảm thấy nhàm chán đâu. “
Băng Thần cũng không đắn đo lâu:
“Thẩm Nam công tử đã có lòng thì ta đây cũng không tiện từ chối.”
Hai người dạo quanh khu vực bên cạnh, Thẩm Nam là người mở lời trước:
“Băng Thần công tử rất am hiểu trận pháp thì phải.”
Băng Thần mỉm cười đáp:
“Nói am hiểu thì hơi quá, thế nhưng cũng có chuyện tâm vào tập luyện thế nên trình độ cũng chưa đến mức quá nát.”
Thẩm Nam cười nhạt:
“Trong gia tộc chúng ta có vô số trận pháp sư, thế nhưng đạt đến cảnh giới tùy thời làm ra được một cái thượng cổ trận pháp thì thật sự rất khó. Ta cảm thấy mình nói công tử am hiểu hình như còn đang có chút xem nhẹ, không nghĩ Băng Thần công tử lại khiêm tốn như thế. “
Băng Thần làm bộ ngu ngơ gãi đầu nói:
“Thành thực mà nói thì ta có hứng thú với thượng cổ trận pháp hơn những trận pháp bình thường. Tuy học sẽ được ít hơn nhưng trong lúc cần thiết thì có thể dùng, đặc biệt là trong các tình huống cố định sẽ khiến chúng ta phản ứng nhanh hơn.”
Thẩm Nam gật đầu khẽ giọng:
“Nói cũng không sai, học được nhiều tuy nhiên không dùng được thì cũng như không, thế công tử thấy nên tập trung vào những loại trận pháp gì?”
Băng Thần khẽ giọng cười nói:
“Đầu tiên đương nhiên là ứng dụng trận pháp như Phong Ngự Trận giảm sức chiến đấu của đối phương, Hóa Vũ Trận dùng để bỏ chạy. Xếp sau thì là Phá Phong Trận dùng để phá giải cửa bí cảnh khi gặp phải, ba cái đó thôi đã đủ để sinh tồn rồi.”
Thẩm Nam cười hỏi:
“Tại sao không phải là một loại chuyên dùng để phòng thủ chẳng hạn, Phá Phong Trận có vẻ hơi thừa bởi mấy khi chúng ta gặp được bí cảnh.”
Băng Thần khẽ giọng nói:
“Tìm ra bí cảnh mà không thể đi vào thế nhưng không thể đi vào được thì còn gì đau khổ hơn. Ai nói dư thừa thì ta đây nhất định vẫn phải luyện tốt, còn các loại phòng thủ trận pháp trừ khi là đại trận nếu không gần như vô dụng.
Giả sử có người tu vi cao hơn đang muốn xử lý ngươi thì thi triển trận pháp phòng thủ có kịp không, dù kịp thì cũng chẳng chóng được bao lâu. Hơn thế nữa là trận pháp phòng thủ phần lớn có thể tích hợp vào trong vật dụng, tùy ý ném ra là được.”
Thẩm Nam cười to:
“Băng Thần công tử có tư tưởng thật thú vị, ta từng học trận pháp từ rất nhiều vị tiền bối nhưng không ai có được ý nghĩ hay như vậy. Quả thật những người vừa song tu võ đạo và trận đạo nên học như công tử nói, dù sao trận đạo cũng chỉ là phụ trợ.”
Hai người trò chuyện đến tận chiều thì mới đi hết một vòng rừng, lúc kết thúc Băng Thần quả thật đã muốn quay trở lại.
Nhìn về phía dãy núi Thẩm Nam khẽ nói:
“Theo lý thì ta sẽ không để một ai trong các vị sống sót rời đi, có điều với trí thông minh của công tử thì việc rời khỏi bí cảnh không khó. Hy vọng lần sau hội ngộ công tử có thể làm ta càng bất ngờ hơn nữa, chúc ngươi may mắn.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Công tử không đuổi cùng giết tận là đã quá đủ rồi, dù sao suy nghĩ của tu luyện giả thì nên như thế. Nếu thả chúng ta đi dễ dàng thì người gặp nguy hiểm sẽ là công tử, người từ thượng giới như ngươi có lẽ không muốn bỏ mạng tại đây.”
Thẩm Nam nhún vai:
“Ta đây là một người tiếc kẻ tài ba, công tử giỏi như thế thì không nên chết đi. Hi vọng sau này nếu ngươi có đi lên được thượng cấp vi diện thì có thể tới Thẩm gia. “
Băng Thần vỗ vai Thẩm Nam một cái rồi nói:
“Không nghĩ tới ta lại gặp một người thông minh như công tử, nếu ngươi có ý xấu thì chúng ta khó thoát rồi.”
Thẩm Nam cười nhạt:
“Công tử không cần nói như thế, thực ra chúng ta không được phép đụng vào người của Thập Vũ Môn. Công tử có thể từ trong bí cảnh thoát ra được thì đều do chính ngươi, ta đây không có chút lòng tốt nào đâu.”
Hai kẻ thông minh nói chuyện với nhau liền một câu nói nhảm cũng không, đặc biệt là Thẩm Nam thì càng lúc càng trực tiếp. Càng cảm thấy Băng Thần thú vị thì hắn càng muốn biết nhiều hơn về Băng Thần, tận dụng tối đa thời gian để nói chuyện.
Dù sao lần sau gặp lại không biết phải chờ đến bao giờ.
Không biết Thẩm Nam suy nghĩ gì liền nói:
“Công tử có tài như thế này thì ở dưới trung cấp vi diện quá phí phạm hay ta mang công tử lên thượng cấp vi diện để tu luyện. “
Băng Thần được mời chào nhưng quả quyết lắc đầu, hắn nhìn về mấy cô nàng khẽ mỉm cười nói:
“Ta còn nhiều việc chưa làm ở đây, sắp đến giờ đi vào bí cảnh rồi, hẹn sớm ngày gặp lại. “
Mười phút sau thì dưới sự giám sát của hai cái hộ vệ nhóm của Băng Thần đi vào bí cảnh.
(Chương tăng thêm cám ơn bạn [email protected] đã tặng đậu cho tác. Chân thành cảm ơn.)