Hoán Thiên Hành ánh mắt dại ra:
“Lâm gia hội có liên quan tới thế lực dám đối đầu với Thập Vũ Phái.”
Băng Thần nhấn mạnh:
“Gan to bằng trời mới dám nhắm tới Cẩm cô nương ngay trên địa phận của Thuận Vũ Môn, cái này mới tính là ly kỳ. Đổi lại là ta ở địa phận của Vân Vũ Phái bị như vậy thì, chỉ có diệt môn mới có thể được coi như biện pháp giải quyết.”
Cẩm Nhàn lấy ra một cuốn sách rồi nói:
“Mỗi môn phái đều có luật lệ riêng, để ta coi xem nó nằm ở đâu cái đã.”
Hoán Ảnh Môn nằm trên lãnh địa cai quản của Thuận Vũ Môn thì dù là ngoại môn trưởng lão cũng phải thuộc nằm lòng cả hai bản luật lệ. Kết cục nhẹ nhàng hơn Vân Vũ Phái một chút thôi, thành viên liên quan bị giết chết, bản thân bọn họ sẽ bị phế tu vi đẩy ra khỏi môn phái.
Nếu phế đi hai cái hạch tâm trưởng lão cùng nhiều nội môn trưởng lão như thế này thì bao giờ mới có thể vực lại được. Thế nhưng Băng Thần chưa bao giờ có thể coi là con người nhân từ đặc biệt khi họ dám phản bội hắn ta.
Nếu không phải Hoán Ảnh Môn còn có tác dụng thì bọn họ đứng hòng tồn tại, Băng Thần quay lại sau lưng lạnh giọng:
“Hai vị thái thượng tự xử lý hay để người phía bên trên xuống xử lý, ta rất hiếu kỳ xem các vị sẽ xử lý kiểu gì.”
Hoán Thiên Lộc khẽ giọng nói:
“Băng Thần công tử xin giơ cao đánh khẽ.”
“Ầm”
Chiếc bàn trước mặt của hắn hóa thành bụi phấn, cả sảnh đường giật mình nhìn vẻ mặt tức giận của Băng Thần. Ngay sau đó hắn đột nhiên nở nụ cười:
“Chuyện công tính xong rồi bây giờ chúng ta tính đến chuyện tư, có điều với thân phận đệ tử của Vân Vũ Phái thì nói chuyện không hợp lắm.”
“Uỳnh”
Băng Thần biến đổi trở về trạng thái người chơi, lần trước trong khi đi làm nhiệm vụ môn phái hắn tình cờ nhận được nhiệm vụ từ hệ thống. Phần thưởng của hắn ta là ba ngày nghỉ, trong thời gian đó hắn sẽ trở lại thành người chơi.
Cấp độ sẽ được tính là sau khi nhận xong phần thưởng chính tuyến và các nhiệm vụ phụ đã hoàn thành. Thế nên lần này hắn ta vừa hiện hình liền ở ngưỡng cấp độ là , cấp độ này tương đương với Tái Tạo Ngũ Trọng.
Đám người của Hoán Ảnh Môn hiện tại hít thở còn không thông, dù sao bọn họ người có tu vi cao nhất cũng chỉ là Tái Tạo Nhất Trọng.
Băng Thần chậm rãi nói ra từng chữ:
“Những kẻ phản bội Băng Thần ta đến giờ chẳng có ai sống cả, các ngươi nói xem ta nên để Thiên Long Bang đạp nát cái môn phái này. Hay các ngươi muốn ta dùng Thập Vũ Phái chơi chết các ngươi, hình như các ngươi không biết sợ thì phải.
Băng Thần đứng lên chỉ thẳng vào mặt của hai tên hạch tâm trưởng lão kia:
“Ta nói cho các ngươi biết, kể cả trận này Thiên Long Bang có thua thì các ngươi nghĩ Hoán Ảnh Môn có còn tồn tại được không. Vốn tưởng các ngươi đã thông suốt không ngờ vẫn chấp mê bất ngộ, thế thì đứng có trách ta đây độc ác.”
Không chút báo trước Băng Thần vung một kiếm, Thần Nữ Như Hoa Kiếm Quyết vẫn mạnh như thế. Toàn bộ những kẻ đứng trên đại sảnh đều chết sạch, những kẻ ngồi ở hai bên chỉ có thể run rẩy sợ hãi đầy bất lực, thậm chí oán hận cũng không dám.
Băng Thần hóa về dạng bình thường, tu vi cũng quay về Siêu Phàm Ngũ Trọng, lấy ra một chiếc áo của môn hắn mặc vào thở ra một hơi. Đôi tai trên đầu cùng mười cái đuôi chậm rãi thu hồi lại, hắn chậm rãi đi tới trước mặt Hoán Thiên Hành vỗ nhẹ vai.
Nở nụ cười thật tươi hắn ta khẽ giọng:
“Ta giúp Hoán Ảnh Môn thanh toán môn hộ không biết hai vị thái thượng có vui không?”
Hoán Thiên Hành đắng chát:
“Cảm ơn Băng Thần công tử.”
Băng Thần mỉm cười nhẹ giọng:
“Chắc bọn họ cũng có người nhà, thật đáng thương cho mấy con người vô tội. Ta mong các vị sẽ giúp họ ra đi thanh thản, không biết có được không.”
Lần này hắn ta còn chẳng cần bọn họ đồng ý hắn ta liền rời đi, ánh mắt hắn chợt nhìn sang hướng của Vũ Tình. Vỗ nhẹ đầu mình một cái hắn quay lại nói:
“Ta cần vài người hộ tống ta với Cẩm Nhàn cô nương, không biết có ai rảnh rỗi không?”
Hoán Thiên Hành nhìn về phía Vũ Tình mang chút vô lực:
“Vũ Tình trưởng lão giúp ta hộ tống Băng Thần công tử và Cẩm Nhàn tiểu thư, đến lúc họ quay về thì ngươi giúp ta hộ tống một lần nữa. Có thể những kẻ kia theo dõi lâu rồi sẽ muốn ra tay, ngươi đi theo bí mật một chút rồi xử lý giúp ta.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Đa tạ.”
Đi trên đường Vũ Tình vốn ít nói lại chủ động lên tiếng:
“Băng Thần công tử có nhất thiết phải hại cả những người vô tội hay không?”
Băng Thần nhẹ giọng đáp:
“Nếu các ngươi tự xử lý từ sớm, xử lý một người để làm gương thì ta cũng không cần phải ra tay làm gì. Thay vì trách ta đây quá độc ác thì tự trách bản thân các ngươi quá mức ấu trĩ đi, biết rõ kiểu gì cũng không đấu lại chúng ta lại ép ta ra tay.”
Thở dài một hơi Vũ Tình hơi buồn:
“Chưởng môn đại nhân cũng có nói tình hình trong môn phái vẫn ổn định, công tử ra tay như thế thực lực của Hoán Ảnh Môn sẽ bị Thánh Nhân Môn ép hoàn toàn.”
Băng Thần phì cười:
“Ngươi lại lo lắng môn phái của mình sắp thua một cái môn phái sẽ bị diệt vong?”
Vũ Tình nghe thế thì vừa buồn lại vừa vui, đối thủ bị diệt vong thân là người của Hoán Ảnh Môn đương nhiên nàng sẽ rất vui. Thế nhưng nàng hiểu như thế thì số lượng người vô tội bị giết đi có thể sẽ nhiều không thể nào đếm xuể.
Làm một tu luyện giả thì quá mềm lòng không phải cái gì hay ho, tốt nhất phải ác như Băng Thần thì mới dễ sinh tồn. Nàng hiểu rất rõ nhưng muốn nàng giống như thế thì quá mức khó khăn, nếu không ai chết thì tốt nhất.
Trên đoạn đường sau đó không ai nói được câu nào bởi chẳng có chủ đề chung, dù nàng có chủ động hỏi trước thì chưa chắc Băng Thần đã chịu trả lời nàng. Băng Thần bây giờ vẫn còn không vui nên chẳng có tâm trí trả lời mấy thứ ấu trĩ nàng hỏi.
Hắn thậm chí còn không hiểu được tại sao nàng ta có thể leo lên vị trí hạch tâm trưởng lão, có lẽ cũng chỉ vì mỗi truyện là tu vi của nàng cao. Bằng tuổi của nàng có thể đạt được tu vi như thế thì chứng tỏ thiên phú cũng không phải tệ hại cho lắm.
Ngồi trên ngựa chậm rãi di chuyển nửa ngày nhưng chưa hề có động tĩnh gì, Băng Thần đoán là họ sẽ ra tay trong khoảng thời gian ngắn thôi. Suy tính của Băng Thần không hề sai, thế nhưng có một thứ hắn ta tính sai đó là thực lực của những kẻ mai phục.
“Ầm”
Mười tám người mai phục, trong đó có tới ba cái có tu vi là Siêu Thần Cửu Trọng giống như Vũ Tình rồi. Chưa kể mười năm người còn lại tu vi thấp nhất chính là Siêu Phàm Ngũ Trọng, Vũ Tình thấy tình hình không ổn ngay lập tức bóp nát ngọc giản để cầu cứu.
Lần này nàng hoàn toàn tin là có thể lực muốn nhằm vào Thập Vũ Phái rồi, những kẻ này tu vi thật sự quá cao. Với lại nàng nhìn qua cũng biết được những người này chỉ là thuộc hạ của ai đó, còn kẻ đứng sau màn thì vẫn chưa thể biết được.
Cảm giác hơi bất ngờ nhưng Vũ Tình biết mình nhất định phải dốc sức bảo vệ Băng Thần và Cẩm Nhàn nếu không Hoán Ảnh Môn chắc chắn sẽ nguy to.
Tránh xa ra khỏi hố sâu một đoạn thì kẻ mai phục mới lên tiếng:
“Băng Thần công tử và Cẩm Nhan tiểu thư phiền đi theo chúng ta, đừng bắt chúng ta phải ra tay nếu không có thể sẽ ngộ thương các vị đấy.”
Băng Thần nhìn bọn họ cười nói:
“Các ngươi mai phục để bắt ta nhưng hình như hơi thiếu điều tra về bổn công tử rồi thì phải?”
Người kia mỉm cười đầy tự tin:
“Ngươi nếu muốn giăng trận pháp thì xin lỗi bởi trong chúng ta mỗi người đều đã chuẩn bị, chỉ cần ngươi có giấu hiệu thì chúng ta liền phá hủy.”
Băng Thần chép miệng:
“Hình như ta đâu phải chỉ là trận pháp sư, đã dám mai phục ta thì có lẽ các ngươi sẽ phải chịu một ít thứ không vui vẻ lắm đâu.”
Hắn búng một viên đan dược thẳng hướng miệng của Vũ Tình, một giây sau khi nuốt xuống thì tu vi của nàng ta liền biến thành Tái Tạo Nhất Trọng. Một viên Phá Chướng đan do Vương Phi thưởng cho hiện tại phát huy tác dụng, Vũ Tình thuận lợi đột phá lên Tái Tạo Nhất Trọng.
Hắn ta nhẹ giọng nói:
“Tu vi mới thăng tiến nên cần củng cố lại, ngươi xử lý nhanh mấy kẻ kia rồi tiến hành tu luyện để ổn định tu vi của mình.”
Nàng ta không đáp nhưng đã biến mất ngay lập tức và rất nhanh chóng trả lại cho khu rừng này sự yên bình vốn có.
( Chương tăng thêm cám ơn bạn [email protected] đã tặng đậu cho tác. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ.)