Thú Tu Thành Thần

chương 1283: mẫu thân đại nhân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đợi Vũ trưởng lão rời đi thật lâu rồi thì Vũ Tình mới mạnh dạn hỏi:

“Ngươi khi nãy nói thế với sư phụ của ta có vẻ không được hay cho lắm.”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Sư phụ hay cha?”

Vũ Tình giật mình:

“Sao ngươi biết?”

Băng Thần thở dài nói:

“Đoán xem.”

Cô nàng này im lặng thì trong rất ngầu nhưng khi nói chuyện toàn mấy câu hỏi ấu trĩ, hỏi mấy câu như thế này ai lại đi trả lời. Hắn bây giờ đã có vẻ bớt giận rồi thế nên không muốn nói thêm mấy lời khó nghe nữa, hỏi vầy giống muốn ăn chửi.

Chẳng lẽ hắn ta phải nói rằng như thế đã rất dễ nghe rồi, lúc đó trong lòng cô nàng này nhất định sẽ còn ấm ức hơn. Dù sao nàng ta cũng là một trong số ít hạch tâm trưởng lão, đồng thời cũng là con của thái thượng trưởng lão.

Tính tình của nàng cũng còn quá bất ổn nên hắn không muốn làm quá để nàng ghi hận thì mệt mỏi. Đặc biệt ở Hoán Ảnh Môn nàng còn rất có tiếng nói, vào thời khắc quan trọng nàng ta làm ra cái gì điên rồ sẽ gây ảnh hưởng tới kế hoạch.

Băng Thần đụng phải nhiều người bị hắn ép điên rồi, nhất là mấy cái người tính cách mềm mỏng như nàng thì càng dễ bị đả kích. Nàng có thể đột nhiên biến đổi tính cách trở thành một con người hoàn toàn khác, nhiều khi chuyện tưởng lớn lại nhỏ.

Thậm chí chính Băng Thần cũng đã từng trải qua việc này, thậm chí nhiều lần chuyển đổi từ tốt thành xấu và từ xấu thành tốt. Đôi khi những việc nhỏ bé nhưng sức công phá tâm lý mới càng thêm khủng khiếp, càng nguy hiểm hơn là người gây ra cũng không chú ý.

Khi bị trả thù thì chẳng hiểu được tại sao mình bị trả thù chứ đừng nói tới phản công lại được, Băng Thần nghĩ đến đây lại thở dài một cái. Tự nhiên làm hắn ta nhớ đến chuyện không vui, hắn không kiềm chế được lại lườm Vũ Tình một cái.

Vũ Tình nhìn hắn ta khẽ giọng hỏi:

“Ta làm gì sai sao?”

Băng Thần bĩu môi:

“Ngươi đẹp quá nên ta nhìn một chút thôi, chẳng lẽ nhìn một chút thôi cũng không được hay sao?”

Vũ Tình ngạc nhiên nói:

“Ta che kín mặt công tử vẫn nhìn ra?”

Tất nhiên Băng Thần không nhìn ra nhưng hắn làm sao chịu mất mặt:

“Lão bà xinh đẹp như tiên ta đây có cả trăm người, một cái cô gái xinh đẹp đeo mạng che mặt như ngươi ta còn không nhìn ra sao.”

Cẩm Nhàn cười trêu:

“Trăm người, ngươi mới hai mươi tuổi vậy thì tính ra từ lúc mới sinh thì một năm phải cưới năm người thì mới đủ số.”

Mười phút sau đứng tại Thiên Long Bang thì các nàng muốn không tin cũng phải tin, chỉ tính những người đi về thôi đã có ba chục rồi. Mấy người bọn họ tuy ánh mắt nhìn Băng Thần rất lưu luyện nhưng cũng vô cùng cá tính khi nói đi làm nhiệm vụ liền không chậm trễ.

Băng Thần ngồi ở gian phòng dành cho hội trưởng cười nói:

“Đừng ngạc nhiên, ở trong thực tại ngày nào ta chả đi thăm các nàng, các nàng lại không muốn vì mấy chuyện nhỏ nhặt không theo nổi bước chân của ta. “

Tinh thần tự sướng của Băng Thần lại lên cao, giờ khoe khoang liền tới:

“Nói chắc các ngươi cũng không tin thế nhưng ta tới mười tám tuổi vẫn chỉ là Vũ Sư thôi, bổn thiếu gia ta chính là thiên tài trong thiên tài. Há há.”

“Ai dạy con ăn nói kiểu đó thế?”

Băng Thần giật mình nhìn ra ngoài thì thấy Bạch Mai đi vào, hắn ta ngạc nhiên hỏi:

“Mẹ phi thăng lên trung cấp vi diện từ bao giờ thế?”

Băng Mai hừ một tiếng rồi nói:

“Hoàn thành nhiệm vụ ẩn lại trùng hợp giết được boss thế giới tại Hỏa Tinh thế nên vừa mới phi thăng. Ta vừa từ trận pháp tới công hội thì liền gặp con trai của mình ăn nói bỗ bã hết sức vô duyên trước mặt hai cái cô nương xinh đẹp.”

Băng Thần đừng lên đi lại gần nàng rồi nói:

“Mẹ mau tới đây ngồi, ngài vừa mới phi thăng lên chắc đang mệt, đứng chửi không bằng ngồi chửi đi.”

Cuối cùng nàng ta ngồi chửi thật, chửi như máy phát thanh nhưng Băng Thần cứ đứng đó mỉm cười nghe. Hắn ta cười đến mức nụ cười sắp đóng băng rồi, hai cô nàng cảm thấy chắc hẳn trong lòng Băng Thần đang khóc thì đúng hơn.

Không nghĩ tới kẻ kiêu căng ngạo mạn như Băng Thần cũng phải bó tay chịu trói trước mặt mẹ hắn, nghĩ lại hai nàng vẫn hơn xa hắn về khoản này. Càng nhìn các nàng càng thấy buồn cười, Băng Thần đứng nghiêm hai tay chắp lại trong khá khổ sở.

Băng Mai mắng một tiếng cuối cùng cũng gần xong:

“..........lão bà nhiều như thế lại đi chọn làm nhiệm vụ mất nhiều thời gian như thế, nam nhân thì phải gánh vác trách nhiệm của mình.Chẳng lẽ ngươi tính để các nàng xử lý hết công vụ còn mình thì ở ngoài thích làm gì thì làm.”

Trước đó Băng Mai đã không biết nên nói ra hết ra chuyện Sáng Thế và Thần Đế sẽ giáng thế mà hắn không biết. Thực ra Băng Thần đã phong ấn ngũ giác của mình từ đầu rồi, hắn ta rảnh đâu mà ngồi nghe mẹ hắn chửi cơ chứ.

Cẩm Nhàn tức giận nói:

“Băng Thần ngươi lừa ta, rõ ràng sống lâu như thế lại dám nói mới có hai mươi tuổi, ngươi bắt nạt cô gái ngây thơ như ta có vui không. “

Băng Thần khẽ giọng cười nói:

“Mẹ ta nói thế các ngươi cũng tin sao?”

Băng Mai không vui:

“Chẳng lẽ mẹ ngươi còn đi lừa người.”

Hắn vội vàng nháy mắt liên tục với mẫu thân đại nhân nhưng nàng ta không lĩnh:

“Mắt ngươi bị gì thế?”

Nàng hư một cái, rồi bỏ đi để lại Băng Thần ở đây một mình đối mặt với hai cô gái, không khí có chút kìm nén.

Băng Thần chép miệng:

“Mẹ ta nói đến thứ không cần nói là lỗi của nàng nhưng ngồi nghe vào là lỗi của các ngươi, dù rất quý các ngươi nhưng đã đến lúc phải nói lời tạm biệt.”

Cẩm Nhàn cảm thấy ớn lạnh với sát khi Băng Thần tỏa ra:

“Khoan đã, có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói không được sao, ta đảm bảo sẽ không tiết lộ ra bất cứ chuyện nào liên quan. Thanh Vân Phái thờ phụng Thanh Thủy Phái thế nên ta có thể thề trước mặt Hạ Y tiểu thư, như thế dù về tình về lý ta cũng sẽ giữ bí mật.”

Băng Thần đưa tay ra hiệu nàng im miệng còn hắn ta mở lấy ngọc giản ghi hình của căn phòng này ra xem. Kết cục thì khiến hắn ta thở dài, mẹ của hắn đổ hết trách nhiệm lên đầu hắn ta đã tiện thể nói hết bí mật ra rồi.

Nàng hình như coi hai cô gái này thành con dâu của mình rồi, hắn ngồi xuống ghế vẻ mặt thẫn thờ. Hai cô nàng ngồi phía dưới lo lắng tên này thật sự sẽ giết người diệt khẩu, hắn độc ác thế nào các nàng đều tận mắt nhìn thấy rồi.

Một lúc sau Băng Thần phất tay rồi nói:

“Ta không so đo với các ngươi nữa, đi tìm Hạ Y nhanh đi, nàng ấy kiểu gì cũng tới nhiệm vụ đường để trả nhiệm vụ. Chừng nào xong thì Vũ Tình trưởng lão chuẩn bị đi đến hoàng cung với ta.”

Hai nàng vội vàng đi tìm Hạ Y, ngồi ở đây các nàng sợ người có tâm lý bất thường như Băng Thần nổi điên lên giết chết thì xong phim. Nhìn hai nàng chạy đi thì Băng Thần cũng chẳng biết làm gì, mẹ hắn ta có làm gì thì hắn cũng phải chịu.

Bây giờ nếu thật sự chút giận lên hai nàng thì quả thật không đáng mặt đàn ông, huống chi mẹ hắn đã để ý đến hai nàng rồi.Nàng đòi gặp thì hai cô nàng kia bắt buộc phải có mặt, nếu hai nàng không có mặt thì Băng Mai sẽ tra tấn hắn hết ba cái ngày nghỉ mất.

Đến tối thì Hạ Y trở về, hai người kia quả thật bái lạy thế thốt trước mặt của Hạ Y khiến mấy cô nàng đều không khỏi thở dài. Biết rõ tính cách của mẹ chồng nhưng mấy nàng không ai dám khuyên cả, cứ đà này chắc không cần Băng Thần mà chỉ cần nhờ Băng Mai hắn sẽ có thêm mấy cái nữ nhân.

Vũ Tình quay lại thì đã khá trễ nhưng Băng Thần vẫn cùng nàng đi vào hoàng cung, thực ra cũng chỉ là việc làm để lấy lệ thôi. Sở Liễu cùng hắn ở thực tại đã bàn bạc với nhau rồi, chuyện của triệu đình hắn không can dự mà để nàng ta tự xử lý.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio