Trong lúc Băng Thần chuẩn bị cho Diệt Quốc Chiến thì mấy người của Thập Vũ Phái đều tập trung hết ở Táng Long Bí Cảnh. Vừa kết thúc thì bọn họ liền nhận được thông báo từ Thượng Nhân rằng sẽ có bí cảnh cho Tái Tạo Cảnh.
Các đệ tử cũng muốn sớm biết nên chỉ có tới thêm chứ không có ai tự nhiên ra về cả, càng những người như đám Vương Nghi càng không thể về. Vương Phi nhìn muội muội cười mỉm không ngừng, hai tỷ muội từ xưa đến nay chính là chỉ chờ cơ hội để trêu chọc nhau.
Vương Nghi cuối cùng không nhịn được tức giận:
“Tỷ cười cái gì?”
Vương Phi cười thành tiếng:
“Không phải khi biết quan hệ của ta với Băng Thần muội cười sảng khoái lắm sao, tại sao khi đó không nghĩ đến ngày hôm nay.”
Hừ một tiếng sau đó Vương Nghi đáp:
“Chính vì biết có ngày hôm nay thế nên chúng ta khi đó mới cười, hôm nay bị tỷ cười coi như không lỗ quá mức. Tỷ già rồi mà không có nết, cứ như thế người ngoài sẽ cười tỷ đấy tỷ có biết không vậy.”
Vương Phi thở dài:
“Vốn tỷ còn muốn chỉ muội cách theo đuổi Băng Thần, nào ngờ trong mặt ngươi tỷ lại tệ như thế. Hiện tại tỷ đau lòng quá nên không biết phải nói gì cho phải, ngươi tự xử đi ta không biết gì cả.”
Nàng chưa quay đầu thì đã thấy có hai cánh tay đặt lên vai mình, Vương Nghi và Tề Phiến ánh mắt sốt sắng nhìn về phía nàng vẻ cầu xin. Thấy thế Vương Nghi đắc ý không nói lên lời, không nghĩ sẽ có ngày hai người này phải cầu xin mình.
Dỏng tai lên chờ đợi trong lòng không ngừng reo:
“Nói đi, cầu xin ta đi.”
Cuối cùng hai cô nàng kia hạ giọng cầu xin:
“Tỷ tỷ ở trên cao đừng chấp nhặt hai người chúng ta.”
Vương Phi nhìn qua phía Tề Phiến khó hiểu:
“Trước đó muội có đắc tội ta sao?”
Tề Phiến cười lấy lòng:
“Ta không đắc tội tỷ nhưng ta cũng muốn nhờ tỷ giúp đỡ.”
Vương Phi lắc đầu khẽ giọng:
“Băng Thần có cái gì khiến các muội thích hắn ta như thế chứ.”
Cẩm Nhàn đứng bên cạnh chép miệng:
“Tỷ thích cái gì thì hai người bọn họ cũng giống vậy thôi.”
Vương Phi nhìn Cẩm Nhàn cười nói:
“Muội muội có vẻ quan tâm tới Băng Thần, có cần tỷ đây tiện thể giúp luôn một vé không?”
Cẩm Nhàn thản nhiên nói:
“Ta đã có một vị trí trong chiến đội cấp cao của Thiên Long Bang rồi, chỉ cần ta quay lại Thượng vị vi diện thì có thể gia nhập bất cứ khi nào.”
Vương Phi cười trêu:
“Con gái của huyền thoại hóa ra cũng để ý tới Băng Thần.”
Cẩm Nhàn lắc đầu nghiêm túc:
“Ta không để ý tới Băng Thần.”
Vương Phi cười thản nhiên:
“Giá như khi nãy có tấm gương để ngươi có thể nhìn thấy vẻ mặt của mình khi nãy, so với Vương Nghi khi nãy chỉ có hơn chứ không kém.”
Cẩm Nhàn tỏ vẻ không quan tâm:
“Ta không có như thế.”
Nói xong bỏ đi, Vương Phi và Lâm Thiến Thiến đều không khỏi nhếch mép một cái, nhìn theo bóng lưng của Cẩm Nhàn. Mọi người đều hiểu rõ chỉ có chính người trong cuộc là không hiểu mình muốn gì thôi, huống chi nàng ta ngây thơ như thế.
Người như Cẩm Nhàn nếu không có người khác nhắc nhở thì có thể dù đến chết nàng ta vẫn không nhận ra mình thực sự muốn cái gì. Trong đầu nàng ta muốn bất cứ cái gì cũng quy về việc muốn nâng cao thực lực của mình.
Đến khi bản thân nhận ra mong muốn của mình thì đã quá trễ rồi, Thủy Vũ Phái và Vân Vũ Phái có vô số tiền bối gặp phải hoàn cảnh như thế rồi. Nam nhân ưu tú như Băng Thần, Ngọc Thanh, Phong Hành càng là những người được hâm mộ vô cùng.
Nam nhân ưu tú như bọn họ thì biết bao nhiêu nữ nhân thầm thương trộm nhớ, có rất nhiều người còn chẳng nhận ra nên cứ thể bỏ qua. Giống như cha của Cẩm Nhàn cũng từng làm rất nhiều nữ nhân ví dụ như Thủy Vũ Phái chưởng môn Tề Ngọc hối hận đến tận bây giờ.
Tề Phiến cũng có vẻ nhút nhát như mẹ của mình nhưng nàng không muốn phải hối hận nên nàng quyết định phải hành động. Không thể mất mặt trước mặt của Băng Thần giống như Vương Nghi nhưng bỏ đi mặt mũi trước mặt Vương Phi thì không có vấn đề gì.
Vương Nghi thở dài một tiếng rồi nói:
“Chúng ta mặc kệ cái ngốc cô nương kia đi, tỷ mau nói xem ngươi có cách gì?”
Khoanh tay lại nàng ta nói:
“Mẫu thân của Băng Thần hiện tại đang ở Hắc Bạch Tinh, nàng ta chấm ai thì người đó sẽ trở thành con dâu của Băng gia. Vũ Tình trưởng lão của Hoán Ảnh Môn, Sở Liễu hoàng đế của Hạ Âm đế quốc, kể cả Cẩm Nhàn cũng được nàng chấm đạt hết rồi.
Cẩm Nhàn tài hoa thì không cần phải nói tới, ngoại trừ nhan sắc thì các ngươi không có gì so được với nàng. Thế nhưng chẳng lẽ các ngươi không hơn nổi hai người kia, một người là hoàng đế của tiểu quốc, một người chỉ là trưởng lão của tiểu môn.”
Vương Nghi nghĩ tới thấy tỷ tỷ của nàng nói không sai một chút nào, trước tiên phải nói tới thân phận của hai người hoàn toàn hơn. Tu vi và tài năng thì bọn họ cũng tự tin là sẽ không bao lâu liền vượt qua được hai vị tiền bối kia thôi.
Lâm Thiến Thiếnlắc đầu thở dài nói:
“Ta nói này Vương tỷ, ngươi tuyệt đối đừng coi nhẹ bất cứ nữ nhân nào của Băng Thần hiện tại nếu không nhất định sẽ hối hận. Trong nhà có hơn một trăm tỷ muội nhưng không ai so sánh với ai nhưng nếu dám mở miệng ra để cho họ nghe được thì chết.
Mọi người cũng nghe qua việc Băng Thần thức tỉnh cho ta, tu vi của ta cũng nhờ thế có sự tiến bộ thần tốc. Thế nhưng nếu hai người kia thức tỉnh thì ta nhiều nhất chỉ ngang được với Vũ Tình, còn so với Sở Liễu thì thua cả vạn dặm.”
Nhìn vẻ mặt bất ngờ của mấy cô nàng thì Lâm Thiến Thiến đành phải nặng lời một chút để bọn họ không bị dính chưởng:
“Thiên phú của chúng ta vào trong đó rác cũng không so được, ta có tâm sự với vài vị tỷ muội thì biết nhiều người đã Tái Tạo Bát Cảnh rồi. Luyện đan hơn tỷ tỷ trăm người có tới người làm được, kiếm thuật có người đấu được với Băng Thần trong gần nửa tiếng.
Cẩm Nhàn được đánh giá là có thiên phú ngất trời nhưng khi đấu luyện với các tỷ muội khác thì chỉ thắng được vài người. Còn phần lớn là thảm bại sau vài chiêu, nói như thế đủ để mọi người hiểu là muốn được công nhận thì trước tiên phải ngoan.”
Nghe Lâm Thiến Thiến nói thế thì Tề Phiến lo lắng ra mặt:
“Tỷ có thấy chúng ta cần cẩn thận ai trong số những nữ nhân của Băng Thần hay không?”
Lâm Thiến Thiến thật lòng nói:
“Vương Phi tỷ tỷ coi như nhập môn rồi nhưng không biết cũng hơi nguy hiểm, các muội muội càng không cần phải nói tới. Đầu tiên là Bạch tỷ Bạch Mẫu Đơn quản tất cả mọi thứ trong ngoài Thiên Đạo rất được Băng Thần sủng ái.
Tô Anh, Tiếu Hoan Hỷ, Băng Thiên Hậu, Trình Tử Tinh là bốn người ai cũng phải nể mặt còn lý do khi vào môn ta sẽ nói cho nghe. Người cuối cùng là Đế Thiên Lan tạm thời đang là đại tỷ nhưng cũng chỉ là trên danh nghĩa chứ nàng không quản cũng khá nhiều người.”
Nghe thôi đã thấy khó khăn rồi thế nên mấy cô gái không khỏi nhìn nhau, tuy khó khăn nhưng không ai tính toán bỏ cuộc cả. Vương Nghi và Tề Phiến vẻ mặt vô cùng nghiêm túc giống như sắp phải đi đánh trận vậy.
Lâm Thiến Thiến cười nói:
“Nữ nhân Băng gia không đời nào tự nhiên kiếm chuyện, trước tiên cứ ngoan ngoãn thì sẽ không có ai đụng chạm tới. Chỉ có điều Băng gia thực lực vi tôn thế nên ngoại trừ những nhân vật đặc biệt thì muốn có thứ hạng cao hơn thì phải tay đôi thắng.”
Mấy cô nàng tập trung nghe nàng ta kể chuyện, ngoài mấy cái sự tích Lâm Thiến Thiến biết được thì có một nhân vật đã hấp thu sự chú ý:
“Các ngươi có muốn nghe về chuyện Cẩm Nhàn đòi quyết đấu với một vị trong số những người kia chưa. Nếu có người hứng thú thì ta kể cho nghe.”
Mấy người gật đầu lia lịa, Vương Phi vẻ mặt lo lắng:
“Ngươi mau kể đi.”
Lâm Thiến Thiến hạ giọng:
“Lần trước Cẩm Nhàn trong lúc tới Hắc Bạch Tinh với Băng Thần thì có thấy trong đám nữ nhân của Băng Thần có một người rất hiền nên muốn đánh thắng người đó. Thế nhưng người này giữ vị trí thứ lận, tên là Thanh Nhàn cũng có chữ Nhàn, kết cục ăn một đá liền bất tỉnh.”
Ai cũng biết tính tình của Cẩm Nhàn sẽ không đơn giản từ bỏ:
“Tỷ kể tiếp đi, cô nàng điên kia làm sao nữa.”
Lâm Thiến Thiến khẽ giọng:
“Nàng sau đó đòi đánh với top Nhạc Thanh Thanh và top Hạ Y vẫn ăn một chiêu liền bị người ta đánh cho bất tỉnh. Trong đó ba người thì ai cũng chấp một kiểu, Nhạc Thanh Thanh còn chấp cả hai tay một chân vẫn một chiêu thắng như thường.”
Không nghĩ tới nữ nhân Băng gia dù ở trong một nhà vẫn cạnh tranh khốc liệt như vậy.