Quay lại Thượng Ngôn Tinh, phía dưới mặt đất xác chết đã nhiều hơn tỷ, Thiên Long Bang trên bảng xếp hạng ai cũng giảm vài cấp độ. Điều này chứng tỏ người của Thiên Long Bang cũng chết không ít lần. Thượng Ngôn Tinh cái đại chiến trường này ngập tràn mùi máu tanh.
Từ đường Thượng Ngôn gia tộc.
“Buông ta ra.”
Băng Thần nắm tóc của Thượng Ngôn Tây lôi một mạch, tay khẽ búng một cái mặt dây truyền đeo ở cổ vỡ tan. Đạm Đài Thiên Hà xuất hiện nhìn quang cảnh xung quanh, nhìn Băng Thần nàng không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Nàng đã tưởng tượng ra hắn ta mạnh như thế nào nhưng không nghĩ tới khủng bố như thế, hơn một trăm cái cao thủ cùng cấp độ cũng bó tay. Vốn nghĩ Thiên Long Bang tiêu hao sau đó dùng chiến thuật biển người mới có thể chiến thắng.
Thượng Ngôn Tây gào thét:
“Ngươi mau buông ta ra, ta đây là người của Đạm Đài gia tộc, ngươi nếu dám giết ta nhất định sẽ gặp phải trả thù.”
“Ọt”
Sát Thần Kiếm xuyên qua tim của Thượng Ngôn Tây, máu của hắn chảy vào lỗ trống hoàn thành trận pháp. Cả trận pháp sáng lên lóng lánh, Băng Thần không nghĩ tới ở trung cấp vi diện lại có người dám bày loại trận pháp này.
Đã thế còn gom đủ nguyên vật liệu mới kinh khủng, có điều nó dùng để triệu hồi người từ Siêu Cấp vi diện ghé xuống hơn là truyền tống người lên. Bây giờ trận pháp đã hoàn thành, Thượng Ngôn gia tộc cao thủ nhiều như thế nên năng lượng dư thừa.
Trước đó chỉ nghĩ may mắn sẽ vừa đủ truyền tống hai người, với năng lượng hiện tại thì năm người cũng được. Băng Thần thực chất không nghĩ tới việc truyền tống năm người lên ngay bây giờ, thứ này hắn nghĩ nên để dành cho Vương Dĩnh, Giáng Trần và Trần Gia Duy.
Đợi chiến trận gần kết thúc cao tầng của công hội quay lại, Băng Thần không nói nhiều:
“Tạm biệt mọi người, cứ như kế hoạch đã định sẵn mà làm. Trận pháp còn khả năng truyền tống ba người nữa, đợi các ngươi phi thăng lên Siêu Cấp vi diện thì đưa bọn nó lên. Mấy đứa trẻ này luyện võ ở hiện thực đã đủ mệt mỏi, đừng ép bọn chúng đi vào Thiên Đạo trong hoàn cảnh rối ren như thế này.”
Đạm Đài Thiên Hà khẽ cười nói:
“Trận pháp cần hấp thu năng lượng từ huyết mạch của Thượng Ngôn gia tộc người thì ít nhất cũng phải mất ba ngày. Băng Thần công tử còn việc gì chưa hoàn thành thì mau chóng thực hiện, đợi trận pháp có thể sử dụng thì chúng ta rời đi ngay.”
Băng Thần nhớ tới Lâm Thiên Linh liền nói:
“Ba ngày chắc cũng đủ.”
Sáng sớm Băng Thần liền có mặt ở trước cổng vào của Vân Vũ Phái, đệ tử canh cổng nhìn thấy hắn liền như tránh tà né sang một bên. Hôm đó họ thấy có hơn cái Tái Tạo Cửu Trọng cao thủ muốn làm thịt Băng Thần, mới một hôm hắn đứng đây thì họ hiểu kết cục đám kia rồi.
Các trưởng lão cũng trợn trừng mắt ra đón hắn ta, chỉ có mỗi Lâm Thiên Linh thì vắng mặt nhưng Băng Thần cảm nhận được nàng ta. Hôm trước làm nàng ta hơi sợ một chút, không biết là Lâm Thiến Thiến đã cho nàng ta biết sự thật hay chưa.
Muốn biết nàng ta thế nào thì cách đơn giản nhất vẫn là đi tìm trực tiếp là được rồi, bây giờ hắn ta không có thời gian. Nàng ta lại không giống Sở Liễu nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn nên phải nhanh chóng thông não cho nàng trước khi rời đi.
Long Lực theo bước chân của Thiên Long Bang nên hắn biết thừa chuyện ở Thượng Ngôn Tinh đã sớm ngã ngũ. Thượng Ngôn gia đã chịu nổi Thiên Long Bang thì Vân Vũ Phái càng không có ai chọc đến hắn ta được, bất kể hắn có làm gì đi chăng nữa.
Long Lực nghĩ đến thằng con trai luôn muốn trả thù Băng Thần thì rất muốn khóc, hắn cẩn thận hỏi:
“Không biết Băng Thần công tử hôm nay đến Vân Vũ Phái có chuyện gì?”
Băng Thần cầm lấy vạt áo rồi nói:
“Bên ngoài ta là hội trưởng của Thiên Long Bang, về trong môn phái ta là đệ tử hạch tâm mới được tấn thăng. Hôm nay ta vẫn mặc đồng phục như bình thường, chẳng là hôm nay ta có chút chuyện muốn đi tìm chưởng môn không biết có ai thông báo giúp không?”
Long Lực cười khổ nói:
“Chưởng môn bế quan, chỉ có người mang chức hạch tâm trưởng lão trở lên có trang phục đặc mới được có thể vượt qua được kết giới. Hay công tử tạm thời về nơi ở của Vương Phi trưởng lão nghỉ trước mấy hôm đợi chưởng môn xuất quan.”
Băng Thần không vui:
“Sư phụ đã ở Hắc Bạch Tinh rồi, ta đây tới nơi ở của nàng làm cái quái gì.”
Long Lực cười làm lành:
“Thế thì ta cũng hết cách, mong Băng Thần công tử thông cảm giúp.”
Băng Thần nhìn Long Lực từ trên xuống dưới một lần rồi cười hỏi:
“Trang phục của Long trưởng lão thật sự rất đẹp chúng ta đổi đồ đi.”
Nụ cười trên mặt mấy cái trưởng lão tắt hết, Băng Thần bây giờ chuyển sang chế độ bất chấp không cần mặt mũi. Đổi áo của hạch tâm trưởng lão với áo của hạch tâm đệ tử, nói chuyện cứ như thật vậy.
Long gia đắc tội với Băng Thần ai cũng biết, tính cách của Băng Thần đã thể hiện rõ ràng trong lần đại chiến vừa rồi. Nếu tiểu tử nhỏ mọn này quyết tâm tiêu diệt Long gia thì sẽ tìm cách để ép cho bọn họ diệt vọng hoàn toàn.
Tuy mất mặt nhưng Long Lực vẫn cười lấy lòng:
“Tất nhiên là được rồi, với tu vi của Băng Thần công tử thì làm phó chưởng môn còn được huống chi hạch tâm trưởng lão. Bộ quần áo này ngươi mặc vào coi như danh chính ngôn thuận, với lại ở phòng của ta vẫn còn vài bộ nên không ảnh hưởng. “
Thực ra chỉ cần thay cái áo khoác ngoài là được rồi, hai người tiện tay liền có thể trao đổi xong những thứ cần thiết. Tư Mã Yên Nhiên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, từ lúc nghe Lâm Thiến Thiến kể lại thì nàng biết mình không thể nào can thiệp được.
Tính cách của Băng Thần nàng cũng hiểu sơ rồi nên không điên khùng mà đi chọc hắn, hôm trước hắn cứng rắn trước mặt Lâm Thiến Thiến. Kể cả nàng cũng có ra hiệu cầu xin nhưng Băng Thần mặt cũng không nháy lấy một cái.
Đương nhiên hắn ta vẫn còn kiêng kỵ sự hiện diện của nàng nếu không sẽ không giết chết Hàn Băng Thần Điểu để uy hiếp. Một kiếm kia nếu hướng về đám người các nàng thì đừng hòng có ai sống sót, cho dù đánh thật nàng cũng không tin ai đó sẽ giết nàng.
Mấy cái trưởng lão khác đi về nơi ở của mình để lại không gian riêng cho hai người bọn họ nói chuyện với nhau. Hai người cũng không ngại ngùng gì, Tư Mã Yên Nhiên cười vui vẻ vô cùng, mấy khi nàng được nói chuyện trực tiếp với Băng Thần.
Băng Thần nhìn nàng hỏi chuyện trước:
“Sao nàng không tới Hắc Bạch Tinh gặp mẹ ta?”
Tư Mã Yên Nhiên vuốt tóc mái sang một bên:
“Ta còn chưa chuẩn bị xong tinh thần, nhỡ bây giờ gặp nhưng nàng không thích ta thì phải làm sao?”
Hắn nắm tay của nàng nhẹ nhàng khuyên bảo:
“Nàng xem Tề Phiến với Vương Nghi tự chạy tới, hai người này còn chưa có xác định với ta chút quan hệ nào đã chủ động như thế. Con dâu chính thức như nàng lại nhất quyết không chịu tới thử nghĩ xem mẹ ta nghĩ cái gì.”
Tư Mã Yên Nhiên lo lắng:
“Thật sự như thế sao?”
Băng Thần nhún vai:
“Chứ đổi lại là nàng thì sao, tưởng tượng mai sau chúng ta có con mà con dâu nhất quyết không đi gặp mẹ chồng thì nàng nghĩ cái gì. Mẹ ta rất dễ tính chứ gặp cha ta thì nàng muốn không căng thẳng cũng khó, nàng tranh thủ sắp xếp tới Hắc Bạch Tinh một chuyến.”
Hơi mím môi một cái nàng ta nói:
“Ngươi đi tìm sư tỷ đi, ta chuẩn bị tới Hắc Bạch Tinh một chuyến kẻo sau này có chuyện gì thì không hay.”
Băng Thần mỉm cười:
“Nên thế, gặp mẹ của ta chỉ cần nói chuyện cẩn thận là được. Còn một vấn đề nữa là nàng phải cố gắng để hòa hợp với công hội của ta. Tiến tới Thượng cấp vi diện ta nghĩ nàng lên trở thành người chơi thì tốt hơn, khả năng quản lý sẽ giúp nàng có tiếng nói hơn.”
Chuyện ảnh hưởng tới địa vị trong nhà đương nhiên Tư Mã Yên Nhiên phải suy nghĩ thật nghiêm túc. Băng Thần đã có lòng khuyên nàng thì nếu không tiếp thu thì quá ngốc, chỉ là nàng không hiểu sao lại không có chút tự tin nào cả.
Nàng quay đầu rời đi luôn, có lẽ sẽ đi tới Hắc Bạch Tinh luôn.