Thu Tư

quyển 2 chương 95: phiên ngoại : cuộc sống hạnh phúc của thu tư (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ăn cơm chiều xong, Tang Mặc Ngôn như lời đã hứa đi chuẩn bị xe nhưng không biết nên đi đâu, dù sao sau bữa chiều họ thường chỉ tản bộ ở phụ cận, rất ít khi ra ngoài phạm vi này.

“Ba ba, chúng ta đi chợ đêm được không? Con nghe bạn cùng lớp nói ở nơi đó rất náo nhiệt.”

“Đúng đó ba, đúng vậy đó, các bạn đều nói nơi đó chơi vui lắm.”

Không nỡ nhìn vẻ mặt thất vọng của bọn nhỏ, Thu Tư quay sang nhìn Tang Mặc Ngôn đang dịu dàng ôm anh. “Đi đến đó được chứ?”

Nhẹ nhàng hôn lên tóc Thu Tư, Tang Mặc Ngôn cười đầy cưng chiều. “Ừ.”

Xe từ từ chạy, rời khỏi vùng ngoại ô yên tĩnh để đi vào nội thành luôn luôn náo nhiệt ầm ĩ. Nếu vào buổi tối, nói đến nơi náo nhiệt nhất cũng là nơi loạn nhất thì không chỗ nào vượt được chợ đêm. Vừa xuống xe, nhìn dòng người qua lại thì Tang Mặc Ngôn và Thu Tư cùng ăn ý mỗi người dắt tay một nhóc. Nhìn bọn nhỏ nhảy nhót chơi đùa, trong mắt Thu Tư tràn đầy sự dịu dàng của người cha hiền, mà Tang Mặc Ngôn luôn luôn không rời mắt khỏi Thu Tư, hắn đem mỗi lời nói mỗi cử động của anh giấu vào tận đáy lòng, khóe môi cũng cong lên thật dịu dàng.

“Ba ba, ba ba chúng con muốn ăn cái kia.”

“Phụ thân, phụ thân chúng con muốn thứ đó.” Hai nhóc ríu rít nói cười thoải mái, Thu Tư đi đằng sau cũng cười đầy cưng chiều. Nhìn Thu Tư tươi cười như vậy, tâm trạng của Tang Mặc Ngôn càng thêm vui vẻ, hắn lấy ví ra và trả tiền từng thứ một. Mấy người bán hàng nhận tiền đều bất giác đỏ mặt, không kiềm chế được mà nhìn lén người đàn ông đẹp trai lạnh lùng kia nhưng thường thường đều quay mặt đi thật nhanh dưới tầm mắt lạnh băng của Tang Mặc Ngôn.

Kéo ống tay áo của Tang Mặc Ngôn, cũng làm tiêu tan khí thế người thường khó cản kia trong nháy mắt. “Chúng ta qua bên kia một chút.”

Nụ cười dịu dàng giống như phép thuật quay về trên gương mặt, hắn trở tay nắm chặt lấy bàn tay anh. “Ừ.”

Hai bàn tay đan vào nhau thật chặt, ở biển người cuồn cuộn này có thể an tâm đến vậy, ánh mắt không chú ý đến bất kỳ điều gì là hạnh phúc như thế, tâm tình vui sướng nhất thời ngập tràn trên khuôn mặt Thu Tư. Tuy nhiều năm thân mật đã khiến hai người họ không kiêng dè nhiều thứ nữa nhưng nắm tay trước mặt nhiều người như vậy vẫn là lần đầu tiên. Tiếng hò hét rao hàng ầm ĩ bốn phía đã trở thành một loại giai điệu, dường như làm anh dung hòa vào giữa, hạnh phúc vô cùng.

Một nhà bốn người cứ đi dạo như thế, Diệc Thần Diệc Húc nhìn những hàng bán vỉa hè rực rỡ muôn màu thì vui sướng ríu rít không ngừng, lôi kéo Thu Tư chạy đến các quầy hàng đó.

Tang Mặc Ngôn đi phía sau Thu Tư và hai đứa nhỏ, nhìn gương mặt Thu Tư đã vô cùng mệt mỏi thì trong mắt hiện lên vẻ đau lòng, hắn nâng tay lau mồ hôi trên trán anh. “Hôm nay đã chơi đủ lâu rồi, chúng ta về nhà thôi.”

“Bọn nhỏ hiếm dịp mới được ra ngoài, để hai đứa chơi một lúc nữa đi. Em không mệt lắm đâu.” Biết Tang Mặc Ngôn đang đau lòng vì anh, nụ cười Thu Tư càng thêm hạnh phúc mà vẻ mệt nhọc trên gương mặt cũng giảm đi không ít.

“Nếu thích, lần sau chúng ta có thể ra ngoài chơi tiếp.” Ôm Thu Tư vào lòng chẳng hề để ý dòng người qua lại xung quanh, trong mắt Tang Mặc Ngôn chan chứa sự quan tâm. “Thân thể em vốn không tốt…”

Nhẹ nhàng dùng ngón trỏ chặn miệng Tang Mặc Ngôn, Thu Tư lắc đầu. “Em không miễn cưỡng chịu đựng, em không sao thật mà.”

“Vậy nếu em mệt thì phải dựa vào anh nghỉ ngơi một lúc đấy.”

Đối với sự săn sóc của Tang Mặc Ngôn, Thu Tư thấy rất ấm áp, anh khẽ gật đầu. “Ừ.” Chuyển tầm mắt sang bọn nhỏ, nhìn Diệc Húc ngồi xổm bên một quầy hàng không biết đã chọn được cái gì, khóe môi Thu Tư lại dịu dàng cong lên lần hai, anh đi về phía Diệc Húc. “A!” Một nhóm thiếu niên vui đùa ầm ĩ chạy qua, hoàn toàn chẳng để ý đến người xung quanh mà va chạm lung tung, nạn nhân đương nhiên chính là Thu Tư đang đi về phía đứa nhỏ.

Tang Mặc Ngôn tiến vội lên đỡ được Thu Tư sắp té ngã trên đất, dịu dàng ôm anh vào lòng, đôi chân thon dài cũng rất nhanh quét qua chân người thanh niên đã xô vào Thu Tư mà không xin lỗi vẫn tiếp tục chạy về phía trước.

Không để ý đến ‘người gây họa’ quỳ rạp trên mặt đất kêu đau, ánh mắt lo lắng và tự trách của Tang Mặc Ngôn nhìn Thu Tư trong lòng. “Có bị thương không?”

“Em không sao.” Nâng tay nhẹ nhàng chọc chọc chỗ giữa lông mày đang nhíu lại của hắn, “Không liên quan đến anh, là em không nhìn đường.” Anh đứng thẳng dậy, đi đến trước cậu thanh niên đang chuẩn bị đứng lên và vươn tay. “Cậu không sao chứ?”

Nhìn bàn tay giơ ra của Thu Tư, Tang Mặc Ngôn lại nhíu mày, dùng tốc độ không thua kém lúc này kéo Thu Tư vào lòng, và bàn tay định kéo thanh niên kia dậy cũng tự nhiên dừng lại trong lòng bàn tay rộng ấm áp của Tang Mặc Ngôn. Nhìn khuôn mặt như cũ nhưng trong vô hình lại toát ra cơn ghen làm Thu Tư mỉm cười nhưng anh vẫn quay sang nhìn cậu thanh niên đứng trước mình và hỏi han thân thiện. “Cậu có sao không?”

“Tôi không…không sao.” Nhìn người đàn ông ôn nhuận như ngọc, hai gò má của thanh niên đỏ rực như lửa. “Lúc..lúc nãy thực xin lỗi!” Thiếu niên không biết mình đang nói gì vội cúi xuống, gãi gãi đầu, có phần ảo não vì mình đột nhiên ăn nói vụng về.

“Tôi nghĩ cậu cũng không phải cố ý nhưng lần sau phải chú ý đường xá nhé.” Tuổi trẻ khí thịnh, thích chơi đùa ngoạn nháo điên cuồng là bình thường, Thu Tư cũng không để tâm đến mình suýt bị ngã lúc này nhưng vẫn không kìm chế được mà thuyết giáo một chút. Dù sao ở trong tình huống này xô vào trẻ con hay người già thì kết quả nhất định là hại người hại mình.

“Tôi biết rồi.”

Không muốn nhìn Thu Tư và thanh niên kia nói chuyện với nhau, Tang Mặc Ngôn mờ ám nhẹ tay vuốt tóc Thu Tư, nhìn như là hành động vô tình lại làm cho thanh niên biết đây là một cảnh cáo, ‘người này là của hắn.’

“Ba ba, chúng con mệt rồi, ngày mai còn phải đi học nữa. Chúng ta về nhà được không?” Khó được một lần cha con ba người họ cùng chung chiến tuyến, có lẽ trong tính cách bọn nhỏ cũng được di truyền độc chiếm dục của Tang Mặc Ngôn. Chỉ cần Thu Tư nói chuyện với người ngoài, cho dù là tiểu nhân vật cũng sẽ khiến cho hai đứa không vui.

“Ừ, được rồi. Vậy chúng ta về nhà đi.” Khẽ vuốt mái tóc mềm mại của hai nhóc, Thu Tư gật đầu. Anh mỉm cười với người thanh niên kia. “Tạm biệt.”

“Nga, vâng.” Ngơ ngác gật đầu, ánh mắt cứ ngơ ngẩn nhìn Thu Tư, lúc sau tỉnh táo lại mới bắt đầu hối hận vì sao mình không hỏi người ta tên gì.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio