Vội vàng hoàn thành xong công việc buổi sáng, nhìn đồng hồ điện tử trên bàn, Thu Tư thở dài một hơi. Nhớ lại chuyện ngày hôm qua, cậu thấy hơi đau đầu. Cậu có điểm nào tốt đến vậy mà khiến Tang Mặc Ngôn như thế…
“Cậu chính là phó chủ quản mới tới hả?”
Thu Tư bị thanh âm bất ngờ vang lên này làm kinh ngạc một chút, ngẩng đầu, cậu dùng ánh mắt khó hiểu nhìn một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục, vẻ mặt ngả ngớn đang đứng trước bàn làm việc của mình: “Đúng, là tôi. Xin hỏi anh là ai?”
Đối phương tràn đầy ý tứ khiêu khích, liếc mắt đánh giá Thu Tư: “Hừ! Tôi còn tưởng là nhân vật lợi hại như thế nào, hóa ra cũng chẳng có gì đặc biệt.”
Thả lỏng thân thể, Thu Tư khoanh tay ngang ngực tựa vào chiếc ghế sau lưng: “Hóa ra tiên sinh là thầy xem tướng. Nhưng mà ngành chúng tôi không ai cần xem tướng cả, anh không đi nhầm văn phòng chứ?”
“Cậu…” Bị Thu Tư nói một câu, vị khách không mời mà đến này tức giận đến không thể phản bác được, phát cáu chỉ vào Thu Tư lắp bắp “cậu” đến nửa ngày.
“Còn một điều nữa, tiên sinh. Lần sau khi đi vào văn phòng của người khác thì nhớ phải gõ cửa để tránh cho người ta nói anh không lễ phép.” Thời gian trước khi quen biết Tang Mặc Ngôn, vốn dĩ cậu không biết khi bị người khác bắt nạt thì phải phản kháng lại. Nhưng mà ở cùng Tang Mặc Ngôn được một thời gian khá dài rồi, dần dần cũng huấn luyện được tính can đảm cho mình, cũng học được khi người khác đối với mình có ác ý thì phải biết tự bảo vệ bản thân. Nghĩ đến điểm tốt này khi ở cùng Tang Mặc Ngôn, Thu Tư lại chìm đắm vào trong hồi ức, nở nụ cười nhàn nhạt.
“Cậu…” Đối phương vừa định phản bác lại, nhưng lại bị dáng tươi cười bất ngờ của Thu Tư làm ngây ngốc một lát. Khuôn mặt vốn là lửa giận ngập trời lại bất giác biến thành hơi ửng hồng.
“Tiên sinh, tôi có chuyện phải đi. Nếu anh không có chuyện gì thì có thể ra ngoài không? Chỗ này của tôi không thích hợp cho anh luyện giọng.”
“Cậu…Hừ! Đừng tưởng rằng cậu ngồi trên cái vị trí phó chủ quản phòng công văn nho nhỏ này là có thể không biết người trên kẻ dưới ở trước mặt tôi. Tôi chính là người đứng đầu phòng nhân sự, tôi với cậu sẽ còn gặp mặt đấy.” Để che giấu sự lúng túng đột ngột của mình, Mã Vân kiêu ngạo quăng lại vài câu rồi đóng sầm cửa rời đi.
Cái người tự xưng là đứng đầu của phòng nhân sự kia vừa mới rời đi thì cánh cửa phòng làm việc truyền tới tiếng gõ. Xem ra người đến lần này rất có lễ phép.
“Mời vào.”
Cửa mở ra, lần này người vào là dì Lưu vẫn luôn chiếu cố có thừa đối với cậu: “Tiểu Triệu, dì vừa thấy Mã Vân hùng hổ bước vào chỗ này của cháu. Cháu không cần để ý đến cậu ta đâu. Cậu ta là quản lí phòng nhân sự, vị trí phó chủ quản phòng công văn của chúng ta là cậu ta muốn cho em họ mình làm. Cho nên nếu cậu ta nói điều gì quá đáng thì cháu cũng không cần để ý.”
Hiểu được dì Lưu sợ cậu bị đối phương khi dễ cho nên lo lắng qua đây xem thế nào, sự chăm sóc này khiến Thu Tư cảm tạ từ tận đáy lòng: “Cảm ơn dì Lưu, cháu hiểu được mà.”
Thấy tình hình của Thu Tư chắc là không có xảy ra chuyện gì, dì Lưu cũng thả lỏng người, nhưng mà vẫn hơi lo lắng nhắc nhở: “Cậu ta lòng dạ rất hẹp hòi, sau này cháu cũng phải cẩn thận hơn, cố gắng tránh xa cậu ta ra một chút.”
Thu Tư gật gật đầu, không muốn làm cho bà lo lắng nên cười một nụ cười trấn an với dì Lưu: “Vâng, dì cứ yên tâm đi. Anh ta sẽ không đến quấy rầy cháu nữa đâu.”
“Vậy là tốt rồi. Đúng rồi, Tiểu Triệu, cháu có đối tượng ngưỡng mộ trong lòng không? Nếu không có, dì giới thiệu cho cháu một người nhé?” Lúc đầu nhìn thấy Thu Tư, bà liền thích ngay thằng bé thật thà chất phác. Từ lúc nghe nói cậu là một cô nhi không cha không mẹ lại càng thêm thương cảm đứa trẻ thanh tú thành thật này, cho nên ở mọi phương diện đều quan tâm đến cậu.
“Ha ha, dì Lưu, không, không cần đâu. Cháu có việc phải đi trước, chiều gặp lại dì.” Cười gượng hai tiếng, vội vàng thu dọn văn kiện để trên bàn, chuẩn bị né tránh đề tài mẫn cảm này của đối phương, cậu cũng không muốn vì ý tốt của bà mà Tang Mặc Ngôn lại đến tìm bà gây phiền phức.
Nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của Thu Tư, dì Lưu thở dài một hơi: “Ai! Thằng bé này, đã lớn như vậy rồi mà sao khi nhắc đến chuyện tìm bạn gái lại chạy nhanh hơn so với người khác vậy?”
Thu Tư bước ra khỏi cánh cửa của bộ phận cậu làm việc, né tránh các đồng nghiệp khác, len lén đi đến thang máy chuyên dụng cho chủ tịch. Lúc thấy không có người, cậu nhanh chóng tiến vào thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất, tìm được văn phòng quen thuộc của Tang Mặc Ngôn. Đẩy cửa vào quả nhiên nhìn thấy Tang Mặc Ngôn đang dùng bàn làm việc xa hoa của hắn làm bàn ăn siêu lớn, chậm rãi bày các đĩa thức ăn.
Mỗi lần nhìn thấy cảnh này, tim Thu Tư đều vô cùng ấm áp. Đây là biểu hiện chăm sóc cậu của Tang Mặc Ngôn. Biết bản thân cậu sợ bị công khai quan hệ của hai người họ trước các đồng nghiệp khác, cho nên vào giờ này mỗi ngày, Tang Mặc Ngôn đều bảo Thiệu quản gia mang thức ăn đến văn phòng của hắn, sau đó hắn tự tay bày từng đĩa một, chờ Thu Tư đến.
Nhìn thấy hôm nay Thu Tư đến đây sớm hơn ’ so với thường ngày, Tang Mặc Ngôn cũng không có hỏi, chỉ mỉm cười dịu dàng: “Đến ăn cơm đi.”
“Ừ.” Mỗi ngày cùng với Tang Mặc Ngôn ở một chỗ đã trở thành thói quen. Chống cự trước kia giống như một giấc mộng, trở nên như không có thật.
Nhìn Thu Tư đang nghĩ chuyện gì mà xuất thần, Tang Mặc Ngôn gắp cho cậu một ít thức ăn ngày thường cậu thích vào trong bát: “Thức ăn không hợp khẩu vị của em sao?”
“Không, ăn ngon lắm.”
“Vậy ăn nhiều một chút.”
“Ừ.”
“Thu Tư.”
“Hả?” Thu Tư lên tiếng, vừa mới ngẩng đầu lên, đã bị môi của Tang Mặc Ngôn hôn một cái.
“Khóe miệng có hạt cơm.” (Này rõ ràng là ngụy biện.)
“A!?” Vẻ mặt Thu Tư dại ra nhìn Tang Mặc Ngôn đang cười mỉm trước mắt, đối phương lờ đi tiếp tục ăn cơm mà hai má Thu Tư cũng nhanh chóng nóng rực cả lên khiến ý cười của Tang Mặc Ngôn càng nồng đậm.
Bữa trưa xong, Tang Mặc Ngôn tự tay thu dọn bát đĩa, rồi ôm lấy Thu Tư nằm trong phòng nghỉ riêng ngủ một lát, sau đó buổi trưa ngắn ngủi này mới chính thức chấm dứt. Khi trở lại văn phòng, Thu Tư bắt đầu bận rộn với công việc trong tay, thời gian cứ vô thức trôi qua, cho đến khi…
Đương đương…Đương đương…
Dừng công việc lại, Thu Tư ngẩng đầu nhìn Mã Vân mới gõ cửa xong không đợi cậu trả lời đã tự mở cửa.
Bị Thu Tư nhìn chằm chằm có hơi mất tự nhiên, anh ta cười khan vài tiếng: “Ha ha, tôi…tôi có gõ cửa.”
Thu Tư buông văn kiện trong tay ra, nhướng mắt: “Có việc sao?”
“Ừm…Cậu…đã ăn sáng chưa?”
“Câu hỏi của anh kì quái thật. Còn nửa tiếng nữa là đến giờ tan tầm buổi chiều, xin hỏi ý anh là bữa sáng của ngày mai, hay là sáng sớm hôm nay?” Đối với Mã Vân vô cùng kì lạ này, Thu Tư có phần khó hiểu. Rõ ràng buổi sáng mới đây ở trong văn phòng này, nói không ít lời khiến cậu “vẻ vang”, nhưng bây giờ sắp tới giờ tan tầm rồi lại chạy tới hỏi cậu ăn bữa sáng chưa.
“Tôi muốn hỏi là…Tôi muốn nói là…”
“Quản lí Mã, tôi không biết là anh còn có bệnh nói lắp.” Thu Tư nhíu mày, không hiểu rốt cuộc là Mã Vân muốn nói cái gì mà cứ ấp a ấp úng.
“Tôi…tôi…tôi muốn mời cậu cùng đi ăn bữa chiều với tôi…” Dừng một chút, anh ta dè dặt ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập chờ mong nhìn Thu Tư: “Có được không?”
“Thật xin lỗi, tôi có hẹn rồi.” Nhìn thấy lần này đối phương không có ác ý, Thu Tư khách sáo cự tuyệt Mã Vân.
“Vậy ngày mai thì sao?”
Thu Tư cười áy náy: “Rất xin lỗi, tôi không có thời gian.”
Mã Vân bị nụ cười của cậu làm cho hơi thất thần: “Vậy…vậy…khi nào cậu có thời gian thì đến phòng nhân sự tìm tôi…”
“…Được.”
Mã Vân đi khiến Thu Tư nhẹ nhõm thở phào một hơi, không suy nghĩ gì nhiều, cậu tiếp tục cúi đầu, sắp xếp lại văn kiện trong tay…