Ngồi ở trên sofa, Tang Mặc Ngôn dịu dàng ôm Thu Tư vào lòng. “Hôm nay có khó chịu hay không?”
Lắc đầu, Thu Tư tựa đầu lên vai Tang Mặc Ngôn. “Anh đi ra ngoài có một tiếng mà gọi về những cuộc điện thoại.”
Nhìn đôi mắt đen bóng của Thu Tư, Tang Mặc Ngôn cười thêm phần ấm áp. “Nhanh như thế đã chê anh phiền rồi?”
“Ha ha, có chút ít.” Nhưng nhiều hơn chính là hạnh phúc, cơ mà những lời này Thu Tư giấu trong lòng, cậu không định nói chúng ra.
Biết tâm tư của Thu Tư, Tang Mặc Ngôn làm ra vẻ ủy khuất, gương mặt vốn cương nghị trở nên hiền hòa hơn, cũng lại càng làm cho người ta thấy ‘buồn cười’, “Lần sau anh sẽ gọi điện thoại ít đi.” Vươn tay về phía khay trái cây, Tang Mặc Ngôn dùng dĩa châm miếng táo rồi đưa vào trong miệng Thu Tư.
Cắn miếng táo ngọt vị, Thu Tư hạnh phúc gật đầu. “Ừ.” Cũng châm đáp lễ lại một miếng, cậu làm vẻ ngẫm nghĩ tự hỏi cười nói: “Nếu lần sau anh còn gọi nhiều như vậy thì phạt anh, phạt anh…”
“Thì phạt anh…hôn em.” Giọng nói mang theo tiếng cười, đôi môi dịu dàng hôn lên mắt Thu Tư. Bờ môi vẫn còn lưu lại xúc giác rời đi, nhìn thấy Thu Tư nhắm chặt hai mắt lại, gò má ửng đỏ làm Tang Mặc Ngôn cười thêm rạng rỡ. “Thu Tư, trừng phạt thế này tuyệt lắm.”
Mở mắt ra, Thu Tư hơi mím môi, gương mặt tuy vẫn còn hơi tức giận nhưng trong ánh mắt lại ngập tràn ý cười vui sướng. “Chẳng tốt gì hết.”
Nhìn khuôn mặt ửng hồng, Tang Mặc Ngôn không khỏi lộ ra nụ cười cưng chiều. “Vậy em nói xem nên phạt như thế nào?”
Bị ánh mắt nóng như hỏa của Tang Mặc Ngôn nhìn chằm chằm, Thu Tư chuyển tầm mắt sang nơi khác. “Khụ, vậy phạt anh quét dọn tất cả phòng vệ sinh trong nhà.”
Đôi mắt híp lại, bờ môi duyên dáng gợi lên thành một đường cong tuyệt đẹp. “Em thực sự nhẫn tâm thế?”
“Đương nhiên.”
Tang Mặc Ngôn mỉm cười đứng dậy khỏi sofa, giơ tay hướng về phía trước, vô cùng thân sĩ cúi người trước Thu Tư. “Xin vâng mệnh ngài.”
Kéo bàn tay của Tang Mặc Ngôn đang giơ trước mặt cậu, Thu Tư khẽ cười. “Nói định rồi đấy.”
“Ừ.”
Tầm mắt vô tình liếc đến những bông tuyết đang bay theo gió bên ngoài kia, Thu Tư đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ. Tuyết trắng ngoài kia bay múa trong không trung, đọng lại trên từng tán cây giống như cánh đồng tuyết dày tinh khiết, mờ mờ ảo ảo như chốn bồng lai. Cảm giác như đang trong giấc mộng này làm Thu Tư luyến tiếc không dám chớp mắt.
“Sao vậy?” Ôm lấy cậu từ đằng sau, Tang Mặc Ngôn tựa cằm lên vai Thu Tư.
“Cảnh tuyết đẹp quá.” Thu Tư nhìn như si như túy không kìm được mà nâng tay lên, vừa muốn chạm vào pha lê trong suốt trước mắt thì bị bàn tay to ấm áp bao phủ. “Lạnh lắm.”
Hành động chăm sóc của đối phương làm Thu Tư khẽ cười, cậu yên tâm dồn hết sức nặng lên người Tang Mặc Ngôn, tựa lưng vào lồng ngực ấm áp rồi mỉm cười nhắm đôi mắt lại. Hai tay cũng cầm chặt lấy bàn tay Tang Mặc Ngôn, mười ngón đan xen quấn quýt; cảm giác hạnh phúc này làm cho trời đông giá rét cũng thêm phần ấm nóng.
Thời gian cứ thế trôi qua từng giây một, gió đã ngừng thổi tuyết đã thôi rơi. Hôn nhẹ hai má Thu Tư, Tang Mặc Ngôn khẽ cười. “Thu Tư, có muốn đi ra ngoài một chút không?”
“Ra ngoài?” Cúi đầu nhìn phần bụng còn chưa có gì biến hóa dưới lớp áo lông dày, Thu Tư vẫn hơi do dự.
Xoay người Thu Tư lại đối diện với mình, hai tay hắn đặt lên vai cậu, thâm tình nhìn thẳng vào cậu, nụ cười của Tang Mặc Ngôn dịu dàng vô cùng. “Chúng ta giống như những cặp vợ chồng bình thường khác đi dạo phố shopping được không?”
“Dạo phố?” Nhìn Tang Mặc Ngôn, Thu Tư suy nghĩ một lúc. “Cũng được, nhân lúc có thể đi ra ngoài thì mua luôn đồ cho bảo bảo đi.”
Câu trả lời của Thu Tư làm trong mắt Tang Mặc Ngôn chợt lóe lên tia ghen tuông khó thấy nhưng hắn vẫn tươi cười hiền hòa như trước. “Vậy em đi thay quần áo đi!”
Gật đầu cười, Thu Tư bất giác có phần chờ mong với lần dạo phố này. “Ừ.”