Nhưng mà người này vừa dứt lời, một thanh âm khác lại chen ngang, một thú nhân hơi luống tuổi nghênh ngang bước đến, mái tóc muối tiêu, lưng lại vẫn thẳng, độc nhãn.
Người độc nhãn quét ánh mắt một vòng trong căn nhà đón khách chật chội, dường như hơi bất ngờ mà nhìn thoáng qua thiếu niên á thú phảng phất không nên xuất hiện ở đây, cuối cùng dừng trên kẻ truy tung hiển nhiên ôm cùng một mục đích ở bên cạnh, nói: “Trước mặt ngần này bằng hữu mà muốn độc chiếm, người trẻ tuổi, ngươi cũng có một tay quá đấy!”
Nam nhân cởi trần ngoài cười trong không cười nhìn lão nhân độc nhãn này một cái, giơ vuốt thú, hết sức đơn giản thô bạo nói: “Ta có đến hai tay cơ.”
Trong lòng Hoa Nghi lại quay vòng rất nhiều chuyện, nhưng mà y chỉ dụi mắt, quay đầu lại, lộ ra vẻ mặt thoạt nhìn vừa vô tri vừa kinh ngạc, cảm thán: “Ôi trời ơi… Ngươi vừa rồi nói chuyện với ta hả Đây… đây chẳng lẽ đều là tìm ta”
Y đã sớm thả thiếu niên á thú ra, lui về sau mấy bước, rụt vào góc tường, mắt tròn xoe, nơm nớp lo sợ nói: “Trong phòng này có một mỹ nhân các ngươi nhìn mà không thấy, đều tới tìm ta… Các ngươi có bệnh gì hả”
Thú nhân xưa nay lấy anh dũng làm đức, cho dù trời sinh chẳng anh dũng ra sao, đại đa số cũng sẽ tận khả năng ngoài mạnh trong yếu, giả bộ không ai bằng, co rúm lại tùy thời bày ra dáng vẻ sợ mất mật như thế này thật sự cực kỳ hiếm thấy.
Có nháy mắt như vậy, lão thú nhân độc nhãn cho rằng tình báo bị sai, “thứ kia” không hề nằm trên tay nam nhân này, tội nghiệp lão sống ngần ấy năm, chưa từng gặp nam nhân nào chịu tự hạ thấp mình như thế.
Nhưng nam nhân cởi trần nọ lại không hề dao động, xem ra cho dù là Hoa Nghi cởi quần chứng minh với mọi người y không có thứ kia, người cởi trần này cũng quyết định tin tưởng nguồn tin của mình, hắn lại tiến lên một bước, vuốt thú dưới bóng đêm và ánh lửa phát ra hàn quang đáng sợ, hắn hạ giọng, gằn từng chữ: “Đừng nói nhảm, ta biết thứ đó ở ngay trên tay ngươi, ta còn biết, ngươi chính là ‘Ngân Nha’, vờ vịt cái gì!”
Hoa Nghi trừng mắt nhe răng ra: “Kim nha ngân nha cái gì Răng của ta là cha mẹ sinh ra tự mình mọc! Phi, lão tử nếu là đại nhân vật gì, còn cần nửa đêm ngủ trong nhà đón khách hoang giao dã ngoại, còn có thể để ngươi lên mặt Sớm tát chết ngươi rồi!”
Nam nhân cởi trần nghe y nói năng lỗ mãng, vuốt thú phút chốc hợp lại, móng tay cứng rắn phát ra tiếng va chạm khiến người ta nổi da gà, Hoa Nghi dường như giật mình, lộn nhào lao vào một góc, lấy từ trong lòng ra một cái túi vải, thò tay vào tùy tiện lôi ra một thứ gì đó, chỉ nam nhân cởi trần kinh hoảng kêu lên: “Ngươi! Ngươi đừng qua đây! Ngươi mà qua đây ta sẽ không khách khí! Ta sẽ hạ độc, độc chết ngươi, ngươi có tin không”
Đám thú nhân ngoài cửa đưa mắt nhìn nhau.
Thiếu niên á thú ngồi một bên, vẻ mặt vẫn hơi ngốc nghếch, không hề nằm trong trạng thái bình thường, rốt cuộc sau khi ngáp một cái mới chậm rì rì mở miệng nhắc nhở: “Đó là màn thầu.”
Hoa Nghi “ôi” một tiếng, cuống quýt nhét cái màn thầu buồn cười kia vào túi: “Lấy nhầm rồi… Ta cho các ngươi biết ta thật sự có độc đó, thật đó, các ngươi đừng có không tin…”
Nam nhân cởi trần kia mất kiên nhẫn, muốn xông lên bắt Hoa Nghi, lão thú nhân độc nhãn lại ngăn cản hắn, con mắt độc nhất vô nhị xưng vương xưng bá trên mặt lão thú nhân sáng đến đáng sợ, quả thực như dã thú khát máu, lóe sáng đầy âm lãnh.
Thú nhân độc nhãn cười âm trầm, nhẹ giọng nói với kẻ cạnh tranh nửa đường chui ra: “Huynh đệ không khỏi quá coi thường lão đây.”
Nam nhân cởi trần không nói hai lời, vuốt thú giơ lên đập xuống lão thú nhân, hai người đương trường động võ trong căn nhà gỗ nho nhỏ.
Hoa Nghi vừa dùng hai tay ôm đầu vừa nói: “Đánh nhau rồi! Đánh nhau rồi! Phải chết người rồi, cứu mạng!”
Y liếc thấy thiếu niên á thú kia trong đao quang kiếm ảnh lại còn vững vàng ngồi đó, hệt như mông đã dính xuống đất, không nhịn được bóp cổ tay – á thú này thì ra là một tên ngốc xinh đẹp mà vô dụng sao
Thiếu niên thời điểm này khéo thế nào mà lại nhìn qua đây, Hoa Nghi vội nháy mắt ra dấu, kêu đối phương trốn xa một chút, ai ngờ y nháy đến lồi cả mắt, tên kia vẫn chưa thể lĩnh hội tinh thần, cứ an an ổn ổn ngồi đó, mấy lần suýt nữa bị hai thú nhân đánh nhau đang hăng ảnh hướng đến, cũng không hề cảm thấy nguy cơ, còn vô cùng hiếu kỳ chớp chớp mắt, tập trung tinh thần nghiên cứu biểu cảm đa biến trên mặt Hoa Nghi.
Hoa Nghi rốt cuộc không nhịn được duy trì tư thế ôm đầu chạy như chuột mà trợn mắt.
“Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!” Hoa Nghi kêu ầm lên.
Đúng lúc này, vuốt thú của người cởi trần nắm bả vai lão thú nhân độc nhãn, bả vai lão thú nhân nhanh chóng hóa ra da thú thô ráp, nét mặt lại vẫn hơi vặn vẹo, lão hét lớn một tiếng, gừng càng già càng cay mà giơ trường kiếm chém xuống.
Hoa Nghi lại đột nhiên cười xấu xa, nói với đám thú nhân ló đầu không biết là nên chen một chân hay chờ đợi mệnh lệnh của thủ lĩnh ở ngoài cửa: “Ôi chao, đừng đánh nữa, ta cho các ngươi khám người, thứ gì đó, ta có thể có thứ gì đó…”
Y vừa nói như vậy, vừa thật sự lấy ra một cái bọc nhỏ, mở chậm rì rì, hai kẻ đang đánh nhau không để ý, đám ngoài cửa đã quýnh lên, nhân mã hai phương diện nhìn nhau một cái, cùng lúc chen đến cửa phòng nhỏ hẹp, kết quả đâm sầm vào nhau, sau đó giống như hẹn trước, đột nhiên đồng thời biến thành cự thú, cắn xé nhau lăn ra ngoài.
Thú nhân cởi trần thấy y mở túi, phân thần trong nháy mắt, bị địch nhân âm hiểm kinh nghiệm phong phú bắt được thời cơ, một kiếm chém rơi vuốt thú, vuốt thú to hơn cả đầu người kia cứ thế dính máu bay ra, cùng với một tiếng kêu thảm thiết thê lương, máu chảy đầm đìa rơi trước mặt thiếu niên á thú, suýt nữa đập trúng chân.
Thiếu niên không chút hoang mang rụt chân để phòng ngừa dính máu, y nhìn Hoa Nghi một cái, vừa vặn trông thấy nụ cười quỷ dị trên khuôn mặt che che giấu giấu kia, kết luận người này hết sức thành thạo, chẳng có lấy mảy may nguy hiểm, vì thế lại ngáp một cái, dựa bức tường đá nhắm mắt, vậy mà cũng có thể ngủ được!
May mắn mọi người ở đây đều rất bận, không ai chú ý tới thiếu niên á thú quỷ dị này.
Đầu lĩnh bên mình bị người ta chém rơi vuốt thú, đám thú nhân bên ngoài lập tức muốn xông vào, nhưng gian nhà gỗ con con này dù sao cũng quá nhỏ, không thi triển được ẩu đả hỗn loạn như vậy, hai phương nhanh chóng triệt để chiến thành một đoàn, sắp quên luôn Hoa Nghi.
Hoa Nghi chỉ sợ thiên hạ không loạn trỏ thú nhân “cụt tay” kia kêu lên: “Đồ của ta đều ở đây, đám các ngươi sao kỳ lạ như vậy, rốt cuộc muốn ta giao cái gì! Tên trộm nào trộm đồ, còn muốn vu oan giá họa cho ta A… Đúng rồi, ta nhớ ra rồi! Kẻ trộm quần áo của vợ ngươi chính là tên mắt mù mặt rỗ kia, trời ơi oan uổng chết ta rồi! Ngươi nói bà vợ ngươi, mông có thể ngồi chết một con lừa, trừ lão trọc đầu mù một mắt thì ai mà thèm có ý với bà ta!”
Thiếu niên nhắm mắt nghe đến đó, trên mặt lộ ra một chút ý cười, chỉ nghe Hoa Nghi tiếp tục nói hươu nói vượn: “Chỉ vì cái váy rách của bà già xấu xí, ngươi đã kêu người đuổi theo ta thời gian dài như vậy dưới mưa to, ngươi rốt cuộc muốn gì đây Ghen tị ta anh tuấn tiêu sái hơn ngươi sao Đây là cha sinh mẹ nuôi, ta cũng đâu có muốn!”
Lúc này, lão thú nhân kia rốt cuộc thoát khỏi hỗn chiến, một bàn tay già nua hóa thành vuốt, hung hãn chụp đến ngực Hoa Nghi: “Bớt đánh rắm đi, ngươi…”
Lão không thể nói hết lời, Hoa Nghi bỗng giơ tay, hất một vốc khói trắng đến mắt lão thú nhân.
Lão thú nhân “a” một tiếng, cuống quýt nín thở, tầm mắt mơ hồ.
Thanh âm hơi cợt nhả của Hoa Nghi trong khói trắng truyền đến, y nói: “Ta đã cảnh cáo các ngươi đừng tới đây, ta giỏi hạ độc nhất mà.”
Lão thú nhân không cần biết đúng sai, muốn lui ra ngoài, nhưng bất cẩn đụng phải người hỗn chiến bên trong, chân vấp một cái, lão còn chưa kịp đứng vững đã cảm thấy yết hầu chợt lạnh, giọng nam trầm thấp vang lên bên tai, người nọ dường như cười khe khẽ một chút, về phần cười xong còn gì khác nữa thì lão thú nhân độc nhãn không nghe thấy.
Người chết dĩ nhiên không nghe thấy gì.
Khói trắng trong phòng chẳng biết làm bằng thứ gì, nhưng mà hiển nhiên là không có độc, song cả buổi trời cũng chưa tan.
Trong khói trắng chỉ có tiếng kêu thảm thiết và tiếng la hét, vì thế cục diện càng hỗn loạn, trong ngoài căn nhà gỗ này hai mươi mấy thú nhân quả thực phải lăn thành một đống, địch ta đều không phân biệt, có kẻ muốn vào, có kẻ muốn ra, có kẻ ở cửa đụng nhau ngã ngồi xuống đất.
Một lát sau, khói trắng rốt cuộc tan đi, mọi người còn sống thấy rõ tình hình trong phòng.
Thi thể khắp nơi, nam nhân vừa nãy trốn trong góc nhà đứng ở chính giữa, một tay cầm thanh đoản đao chín tấc, một tay hóa thành vuốt thú, máu nhỏ qua kẽ ngón tay, y cúi đầu, dù bận vẫn ung dung liếm máu dính trên móng vuốt thú, ánh mắt quét một vòng trên mặt những kẻ trợn mắt há mồm bên ngoài, cười nói: “Ta không có vật dư thừa, trong tay nải chỉ còn mấy cục kẹo, có ai muốn đánh cướp sao”
Không biết là ai khẽ nói một câu “Ngân Nha”, sau đó thú nhân đứng trước nhất, đã bước một chân vào nhà đón khách đột nhiên lảo đảo lui ra sau vài bước, nhìn thú văn màu bạc lóa mắt trên vuốt thú của Hoa Nghi hệt như thấy quỷ.
Khi họ được đầu lĩnh tự xưng là dũng cảm dẫn dắt, trong đêm mưa tầm tã cùng nhau truy sát “Ngân Nha”, họ không e ngại, thậm chí có khát vọng thị huyết, nhưng mà trơ mắt nhìn đầu lĩnh song phương đều chết bởi người này, thú văn màu bạc trong truyền thuyết kia liền biến thành một cơn ác mộng.
Đám thú nhân “anh dũng” am hiểu tác chiến quần thể này nhìn thi thể đầy dưới đất, rốt cuộc không che giấu việc mình đã sợ đến vỡ mật thêm nữa, bỏ chạy tán loạn.
Cho đến lúc nhà đón khách hỗn loạn lại khôi phục yên tĩnh, Hoa Nghi mới kêu khẽ một tiếng, hơi lảo đảo quỳ một gối xuống đất, vuốt thú khôi phục thành tay người, túm ngực mình, nơi đó rướm ra vết máu nhàn nhạt, chầm chậm ngấm ướt y phục.
Câu này đại khái chế giễu đối phương có bản lĩnh quá đấy, tuy nhiên bởi tên cởi trần đáp là hắn ta có những hai tay nên vẫn để nguyên câu của lão độc nhãn chứ không dịch thành có bản lĩnh.