Thủ Tướng Mời Xem Đơn Ly Hôn

chương 122: - chương 122 bỗng có một ngày (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 122 BỖNG CÓ MỘT NGÀY (3)

Đỉnh đầu là màn đêm dày đặc, một bên là tường rào, một bên là bụi trúc đào cao lớn, khoảng không gian ở giữa chỉ được mười mấy centimet, trên khoảnh đất trống của vườn hoa cách đó không xa, bao nam thanh nữ tú đang tụ tập, vừa ăn uống vừa chơi đùa.

Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương bị vây trong không gian mười mấy centimet, cô hoàn toàn bị anh khống chế.

Trong lòng tức giận, nhưng cô lại không muốn nói chuyện với anh, chỉ có thể truyền đạt bằng ánh mắt.

"Em lại lườm anh." Giọng anh rất đỗi nhẹ nhàng, rất đỗi dịu dàng.

"Utah Tụng Hương, chúng ta ly hôn rồi, đã ly hôn rồi!" Khoảnh khắc đó, Tô Thâm Tuyết thật sự muốn ghé vào tai Utah Tụng Hương mà hét to lên.

Cô không thể hét lên thành lời, trái lại anh đang lẩm bẩm trên đỉnh đầu cô: "Khuôn mặt đâu phải của người đẹp tuyệt trần, tại sao lại có thể lườm người ta như thế? Đáng chán hơn là, rõ ràng không phải người đẹp tuyệt trần, nhưng lúc nhìn người ta chằm chằm như vậy lại đáng yêu vô cùng. Thẩm mỹ của Utah Tụng Hương thật sự làm cho người ta hết sức lo lắng."

Lời lẩm bẩm kia còn kèm theo một tiếng thở dài hờ hững. Khoảnh khắc ấy làm một góc sâu trong tim cô trở nên mềm mại.

Một giây sau, còi cảnh báo rú lên.

Lời bình phẩm về người phụ nữ số một và người phụ nữ số hai còn văng vẳng bên tai.

"Ngài Thủ tướng, chiêu này lại được lấy từ trang web nào thế? Hội Playboy hay là hội chăn rau?" Cô bực bội hỏi.

Anh đáp lại bằng nụ cười nhạt. Tiếng cười hờ hững có vẻ vô cùng mãn nguyện.

Xem đi!

"Không phải lấy từ trên mạng đâu. Em lườm anh là em sai rồi. Người phụ nữ số một và người phụ nữ số hai, người phụ nữ số ba, số bốn cũng không đúng. Em biết đấy, ngày nào anh cũng phải đối mặt với lượng công việc cao ngất ngưởng mà."

Tự động quên đi nửa đoạn hội thoại trước, cô chú trọng vào điều anh đã nhắc đến - công việc của ngài Thủ tướng rất bận.

"Vậy thì mau buông tôi ra! Đi làm việc của anh đi!"

Anh ôm cô từ phía sau, lưng cô kề sát lồng ngực anh. Giờ phút này, Tô Thâm Tuyết có thể cảm nhận được rõ ràng sự rung động từ lồng ngực anh, giống như anh đang cố nhịn cười.

"Câu này nghe có giống một người vợ đang trách móc chồng cả ngày mải mê công việc, không dành thời gian ở bên vợ không?" Giọng nói kia sặc mùi thỏa mãn.

"Utah Tụng Hương, chúng ta ly hôn rồi, ly hôn rồi!" Cuối cùng Tô Thâm Tuyết cũng có thể thốt ra câu nói này rồi.

Lực cánh tay vòng lấy cô lập tức tăng lên gấp bội.

"Đúng vậy, chúng ta ly hôn rồi, đã ly hôn rồi." Lúc nói lời này, anh cũng nghiến răng nghiến lợi, "Anh nói này, người phụ nữ đã ly hôn như em tại sao còn gọi điện thoại cho anh, tại sao còn để lại lời nhắn ‘Cho dù bao lâu cũng chờ anh’ như vậy?"

Ngẩn ngơ chốc lát, cô thấp giọng nói: "Đều có nguyên nhân cả."

"Vậy lớn tiếng khóc lóc không để ý hình tượng trước mặt anh là cũng có nguyên nhân sao? Ném cát vào anh như đứa trẻ ương bướng cứng đầu là cũng có nguyên nhân? Giật điếu thuốc lá của anh với cái kiểu ‘Tên đáng chết kia lại dám hút thuốc lá, xem tôi có xử lý anh không’ cũng là có nguyên nhân?"

Utah Tụng Hương làm như tất cả đều là lỗi của cô, làm cho Tô Thâm Tuyết có cảm giác mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội. Nhưng như người ta vẫn nói, ngoài quan hệ đã từng là vợ chồng, Nữ hoàng và Thủ tướng đã làm bạn hai mươi năm.

"Tô Thâm Tuyết, những hành động kia của em khiến người ta khó tránh suy nghĩ vẩn vơ. Hay là, em đang chơi trò vờ tha để bắt với anh?"

Nói gì vậy?

"Không có, em không có." Cô tức giận giậm chân.

"Em xem, lại nữa kìa. Lúc này, nếu có mười người đi ngang qua đây, thì phải có đến chín người kết luận rằng đôi nam nữ kia đang tán tỉnh ve vãn nhau, một người còn lại hoặc là điếc, hoặc là ngu."

Miệng cô há ra… muốn phản bác, nhưng bị lý lẽ cả vú lấp miệng em của Utah Tụng Hương làm cho giận đến nỗi không nói được một lời.

"Nếu hỏi điều khó chịu nhất Utah Tụng Hương từng gặp trong đời là gì, cho dù năm mươi năm sau, câu trả lời vẫn là cú ngáng chân của Tô Thâm Tuyết dành cho Utah Tụng Hương trong cuộc trưng cầu dân ý ly hôn. Phía này anh ta vừa tuyên bố với toàn bộ người dân Goran lời thỉnh cầu ‘Giúp tôi giữ lại cô ấy’, bên kia, Tô Thâm Tuyết lại hướng dẫn cho người ta cách biến một người đàn ông thành ‘Kỳ lân’."

Người này thật đúng là! Nếu không phải vì anh không chịu ly hôn, cô đâu cần phải làm như vậy.

Phải biết rằng, cô đã phải đánh đổi một cái giá không nhỏ để ly hôn.

"Là anh vô lý trước." Cô nói với anh.

"Được, được, là anh vô lý." Giọng điệu này rất có lệ.

"Em nói…"

"Quên chuyện xảy ra trong rừng đi, quên rằng cô ấy đã khóc òa trước mặt mình, ném cát vào người mình, giật thuốc lá của mình. Anh phải lấy lại sự kiêu hãnh của bản thân. Anh đã là một người trưởng thành rồi. Tất cả dân chúng Goran đều biết anh và người phụ nữ kia đã ly hôn. Anh đã nói với mình như vậy hết lần này đến lần khác."

Đúng vậy, anh đã là một người đàn ông trưởng thành rồi.

Cô cụp mắt, nhìn bàn tay đang ôm chặt lấy mình. Vậy thì… vậy thì, sao còn chưa buông em ra đi?

Anh lại gọi tên cô, "Tô Thâm Tuyết, quả thật cho đến bây giờ, anh nghĩ mãi vẫn không hiểu, tại sao chúng ta lại đến nông nỗi này." Bờ môi anh kề sát tai cô, có bất lực, có bối rối, có hoang mang, xen lẫn sự thân thương lắng đọng từ bao năm tháng.

Anh và cô vốn là thanh mai trúc mã.

Lớp ánh sáng mờ ảo dường như đã bao trùm lên cả vũ trụ.

Bụi trúc đào vẫn đang không ngừng xào xạc.

"Trên bàn ăn, em không nên lườm anh, lại càng không nên nhìn anh bằng ánh mắt ngây ngô như trẻ thơ ấy. Em không nên nhìn, cũng không nên lườm anh, lại càng không nên nói mấy câu khiêu khích anh. Chết tiệt, miệng lưỡi Tô Thâm Tuyết vẫn sắc bén như trước đây. Đáng chết nhất là Tô Thâm Tuyết vẫn như xưa. Không phải em nói muốn được làm chính mình sao? Được làm chính mình thì phải thay đổi chứ? Người phụ nữ đó sao vẫn giống hệt như trước hả? Thế này là muốn anh sống sao, cứ khiến anh phải khiêu khích cô ấy là thế nào?"

"Sau khi làm cô ấy tức giận, anh phải ôm cô ấy. Đã bao lâu anh không được ôm cô ấy rồi?"

Giọng điệu này, vẫn không hề logic như thời niên thiếu. Tất cả là lỗi của cả thế giới, người duy nhất không sai chính là Utah Tụng Hương.

Bỗng nhiên, bàn tay bao quanh cô chậm rãi nới lỏng.

Cô đang quay lưng, lại bất giác quay sang đối mặt với anh. Anh vuốt nhẹ sợi tóc lòa xòa bên thái dương cô bằng một cử chỉ dịu dàng hết mực. Cô có thể cảm nhận được anh rất nhẫn nại khi gài từng sợi tóc lòa xòa của cô ra sau tai. Anh hài lòng, đầu ngón tay lại vuốt ve vành tai cô, men theo vành tai di chuyển từng chút một xuống cằm cô.

Cằm cô bị nâng lên.

Từng tia sáng len lỏi qua kẽ lá, hắt xuống khuôn mặt cô. Ánh sáng quá đỗi nhẹ nhàng, êm dịu đến mức làm cho cô lười nhác, muốn tìm một nơi ngủ một giấc thật ngon.

Giữa lúc mơ màng mỏi mệt, mùi thơm hoa anh đào phảng phất khi có khi không.

Tuổi trẻ ấy mà.

Khuôn mặt trước mắt đang dần kề sát cô mang bóng dáng của cậu thiếu niên dưới tàng cây anh đào.

Cô giáo ơi, anh ấy là Tụng Hương.

Cô à, Tụng Hương không chế giễu em, không đùa cợt em. Thưa cô, em thật sự không biết bây giờ Tụng Hương muốn làm gì.

Chẳng phải cứ hỏi là sẽ biết sao?

Được, vậy cô hỏi anh.

"Tụng Hương, anh muốn làm gì?" Hỏi thì hỏi rồi, nhưng giọng điệu lại lắp ba lắp bắp.

"Thâm Tuyết, anh sắp điên rồi." Anh nói với cô.

"Anh sao thế? Lại sao rồi?" Cô vội hỏi.

Cô giáo ơi, giọng điệu và vẻ mặt của Tụng Hương đúng như lời anh nói, anh sắp điên rồi. Cặp mắt nóng bỏng kia như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Hơi thở của anh cũng đáng sợ, từng luồng phả lên mặt cô như thiêu như đốt.

Đầu ngón tay, và cả trái tim cô run lên khe khẽ.

Cô đưa mu bàn tay chắn giữa cô và anh. Nếu không ngăn lại, bờ môi của anh đã chạm phải môi cô rồi.

"Tụng Hương, anh vẫn chưa nói cho em biết anh muốn làm gì." Cô nói với anh.

"Anh muốn hôn em."

Hử?

"Thâm Tuyết, anh muốn hôn em đến mức sắp nổi điên rồi." Anh khàn giọng nói.

Dây thần kinh của cô lập tức căng lên. Theo bản năng, cô lùi một bước.

Một bước chân kia, vượt qua mười mấy năm.

Không có cây hoa anh đào.

Anh và cô đều đã trưởng thành rồi.

"Tôi nói rồi, anh sẽ không nhận được kết quả anh muốn từ tôi đâu." Tô Thâm Tuyết lạnh lùng nói.

Người đàn ông này, nhíu mày vẫn vô cùng đẹp trai.

Anh cau mày, vẻ ngờ vực hiện rõ trên nét mặt, giọng điệu có vẻ rất mất kiên nhẫn: "Tô Thâm Tuyết, em có ý gì?"

"Bằng một phương thức tương đối khác biệt, anh đã thể hiện trước toàn thể dân chúng Goran, thậm chí với toàn thế giới, rằng anh là người bị ruồng bỏ. Như anh nói vừa rồi, cho dù năm mươi năm sau, có lẽ anh vẫn không thể quên được."

"Nói vào trọng tâm!"

Nói vào vấn đề chính đúng không?

"Con gái lớn nhà họ Tô ngáng chân anh, không phải nhà họ Tô còn có một cô con gái khác sao? Không phải anh đi trêu chọc em ấy, là bản thân em ấy tự đưa mình đến cửa. Vừa lúc, vậy thì cho mọi người xem chuyện vui. Đến cuối cùng, xem con gái lớn dạy dỗ em gái mình trước, hay cô em gái bị nuông chiều thể hiện thái độ bất mãn với cô chị gái trước. Cô em có vui hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì, làm cho cô chị không vui là được. Đây chính là nguyên nhân tối nay ngài Thủ tướng vui vẻ nhận lời mời đến dự bữa tiệc." Tô Thâm Tuyết nói một hơi.

Chỉ cần không ngốc là sẽ hiểu được.

Hàng mày nhíu chặt chậm rãi giãn ra, ánh mắt đang nhìn vào khuôn mặt cô trở nên lạnh lẽo, trong nháy mắt lại trở nên lãnh đạm như khi đang nhìn nhau qua bàn tròn trong phòng họp tại Cung điện Jose. Cô là Nữ hoàng quốc gia này, anh là Thủ tướng của đất nước này.

"Tô Thâm Tuyết, tôi không trẻ con như vậy đâu." Giọng anh lạnh nhạt. Vietwriter.vn

Vậy ư?

"Vậy thì đừng truyền đạt cho Tô Jenny bất cứ thông tin sai lệch nào, dù chỉ là một chút."

Nếp nhăn mờ xuất hiện nơi khóe miệng anh như đang đùa cợt, lại… như tự giễu.

Liếc nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, Utah Tụng Hương gạt trạc cây trúc đào ra.

Tô Thâm Tuyết nhanh chóng vọt tới trước mặt anh, chặn đường anh lại.

"Utah Tụng Hương, anh vẫn…" Ý thức được giọng điệu của bản thân mang vẻ nũng nịu, Tô Thâm Tuyết sợ lại rước lấy tội danh vờ tha để bắt, bèn cố gắng hết sức làm cho giọng nói của mình trở nên vô cảm, "Anh vẫn chưa trả lời tôi."

"Trả lời cái gì?"

Cô không dám nhìn anh.

"Cô bé ngu ngốc tự xưng được tất cả đàn ông ở Buenos Aires mê đắm thật ra không có bất cứ kinh nghiệm yêu đương nào. Tôi không mong rằng có một ngày người đàn ông làm em ấy đau lòng rơi nước mắt lại là chồng cũ của chị gái mình."

Câu nói này nghe có vẻ rất chân thành đúng không?

Có lẽ, nhưng nói là hoàn toàn vô tư thì không hẳn. Tô Thâm Tuyết không muốn để người dân Goran bàn luận xôn xao chuyện chồng trước của Nữ hoàng dây dưa với em gái mình, trở thành "Góc tối của Hoàng gia", để những tờ báo lá cải hưng phấn đến mức mắt sáng trưng như đèn pha.

Cô giáo ơi, học sinh của cô đang dần trở nên tầm thường mất rồi.

Toàn bộ thế giới đều đang chế giễu Nữ hoàng Anh hành hạ Charles thành Hoàng tử tóc bạc, mà không biết rằng, đó cũng là một phần trách nhiệm đối với Hoàng gia.

Cô tha thiết nói: "Tụng Hương, đừng trêu chọc Tô Jenny, có được không?"

Utah Tụng Hương đi rồi.

Khi nói: "Trước giờ không hề có chuyện tôi trêu chọc em gái của em", giọng điệu anh ẩn chứa cơn giận. Lúc nói: "Tô Thâm Tuyết, hành động của em làm cho tôi cảm thấy, tối nay người giống kẻ ngốc nhất chính là tôi", anh nghiến răng nghiến lợi. Lúc nói: "Nếu không vì muốn biết được tin tức của người nào đó từ cô ấy, tôi đã không nhận điện thoại của cô ấy, lại càng không ăn tối với cô ấy", anh lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt chất chứa oán hận.

"Nhưng sau này tôi sẽ không làm những chuyện ngu xuẩn này nữa. Tôi đã làm đủ chuyện ngu ngốc trước mặt em rồi!" Đây cũng là lời anh nói, âm thanh lớn đến nỗi gần như xuyên thủng màng nhĩ cô.

Cuối cùng, anh hứa hẹn, "Xin Nữ hoàng bệ hạ đừng lo lắng, scandal chồng cũ của Nữ hoàng có quan hệ gần gũi với em gái Nữ hoàng sẽ không bao giờ được đăng lên báo", rồi rời đi.

Cô lắng nghe tiếng bước chân anh nặng nề rồi nhẹ dần, sau đó dần biến mất.

Utah Tụng Hương đi rồi, Tô Thâm Tuyết vẫn đứng đó, chậm rãi chỉnh lại tóc. Anh vò rối hết cả tóc cô rồi.

Dọc theo vườn hoa một vòng, Tô Thâm Tuyết quay lại bữa tiệc.

Ngài Thủ tướng đã rời đi mười phút trước rồi, họ thông báo.

Trước khi rời khỏi nhà họ Tô, Tô Thâm Tuyết biết được một chuyện, người mời Utah Tụng Hương tham gia bữa tiệc gia đình là Tô Zerel chứ không phải Tô Jenny. Nhờ có thư giới thiệu của Utah Tụng Hương mà trường học Tô Zerel hằng ao ước đã tuyển cậu. À phải, em trai cô vẫn coi ngài Thủ tướng là thần tượng và tấm gương sáng.

Phải gọi đến cuộc thứ ba, ngài Thủ tướng mới đồng ý đến dự.

Đầu tháng Bảy, thành viên Hoàng gia Thụy Điển đến thăm Cung điện Jose trong khoảng thời gian hai ngày rưỡi.

Hai ngày rưỡi này có bảy chương trình, Cohn tham dự toàn bộ với tư cách khách mời đặc biệt của nhóm thành viên Hoàng gia Thụy Điển.

Dạ tiệc ngày đầu tiên, chỗ ngồi ngài Thủ tướng vẫn trống không.

Trong hoạt động cuối cùng của Hoàng gia Thụy Điển tại Goran, Nữ hoàng dẫn thành viên Hoàng gia đến thăm Văn phòng Chính phủ. Món quà thể hiện tình hữu nghị trường tồn giữa hai nước Thụy Điển và Goran mà Hoàng gia Thụy Điển tặng cho ngài Thủ tướng còn đang đặt trong phòng làm việc của ngài Thủ tướng.

Lần này, ngài Thủ tướng tỏ ra rất thiện chí.

Anh mặc lễ phục dành riêng cho các dịp tiếp đón khách quý, đứng trên bãi cỏ Hoàng gia Anh biếu tặng nghênh đón.

Lần này nữ thành viên nhỏ tuổi nhất Hoàng gia Thụy Điển đến thăm Goran mới gần mười bốn. Cô bé nói, ngài Thủ tướng là người đàn ông mặc lễ phục màu xanh da trời đẹp nhất cô từng thấy. Người đàn ông khác mặc màu xanh da trời luôn làm người ta liên tưởng đến "tròn ung ủng", nhưng ngài Thủ tướng không như vậy. Phía trên là bầu trời xanh thẳm, dưới chân là sắc xanh ngập tràn, sau lưng là kiến trúc hùng vĩ.

"Mẹ, bây giờ con đã hơi hiểu, tại sao chú ấy được hình dung là tòa thành tuyệt mỹ rồi." Nhìn chằm chằm bóng hình cao gầy ấy, mắt cô bé lấp lánh.

Người mẹ bình tĩnh hơn, kín đáo kéo con gái mình, nhưng vẫn dán mắt vào người đàn ông trên bãi cỏ. Cô bé còn nói, "Tại sao Nữ hoàng bỏ lại bỏ chú ấy, chú ấy hoàn hảo như vậy cơ mà." Trước đứa con gái háo hức của mình, người mẹ chỉ có thể vươn tay ra lần nữa.

Tô Thâm Tuyết thả chậm bước chân, cố gắng giữ khoảng cách với hai mẹ con kia.

Vốn dĩ cô muốn giữ khoảng cách với Cohn nên mới đi gần hai mẹ con nhà ấy. Nhưng giờ thì hay rồi, cô lại bị buộc phải kéo gần khoảng cách với Cohn.

Lúc xuống cầu thang, Cohn chìa tay ra trước mặt Tô Thâm Tuyết.

Cô đi giày cao gót, bên cạnh chỉ có một người đàn ông là Cohn. Có người đi theo họ để chụp ảnh. Đây là trường hợp công cộng, động tác chìa tay của Cohn là lễ nghi quốc tế tiêu chuẩn. Thoáng dừng lại một chút, rồi cô vẫn trao bàn tay cho Cohn.

Cầu thang được chia làm hai đoạn. Đoạn một gồm sáu bậc thang, đoạn hai đi hết cầu thang, cách đường đá xanh rộng một mét là chỗ đứng của ngài Thủ tướng.

Cuối cùng cũng đi hết mười hai bậc thang, Tô Thâm Tuyết vội vã rụt tay về.

Không biết tại sao, trong nháy mắt thu tay lại, cô như cố tình nhìn sang Utah Tụng Hương. Không thể phủ nhận cái nhìn ấy có hơi chột dạ.

Từ đầu đến cuối nụ cười vẫn luôn nở trên môi ngài Thủ tướng.

Sự kiện ở số Một đường Jose kéo dài ba mươi phút, trong đó đi thăm Văn phòng Thủ tướng chiếm mười phút. Trong mười phút này có hoạt động chụp ảnh chung giữa thành viên Hoàng gia và ngài Thủ tướng, cùng tủ tài liệu Hoàng gia Thụy Điển gửi tặng.

Ảnh chung giữa Ngài Thủ tướng và thành viên Hoàng gia do đích thân Nữ hoàng tự tay chụp.

Ngoài cửa sổ sát đất hình tròn là vườn hoa mặt cỏ của đường Jose, một bên là quốc kỳ Goran, bên kia là quốc kỳ Thụy Điển, ở giữa là ngài Thủ tướng và đại diện Hoàng gia Thụy Điển.

Mắt cô lướt qua Utah Tụng Hương, không dám nán lại lâu, bắt đầu đếm ngược để chụp ảnh.

Ba, hai, một.

Cô nhấn phím chụp. Lúc bàn tay cầm máy ảnh buông xuống, mắt Tô Thâm Tuyết nhìn thẳng vào Utah Tụng Hương. Ánh mắt anh nhìn cô rất lãnh đạm.

Tô Thâm Tuyết sờ chóp mũi.

Cuối cùng, nữ thành viên nhỏ nhất Hoàng gia Thụy Điển đề đạt nguyện vọng muốn được chụp ảnh chung với ngài Thủ tướng và Nữ hoàng. Bức ảnh chung này mang ý nghĩa kỷ niệm. Ba ngày nữa, cô bé sẽ đón sinh nhật mười lăm tuổi, và sẽ coi bức ảnh chụp chung này là món quà sinh nhật quý giá.

"Có được không?" Cô bé thực hiện nghi thức quốc tế với Thủ tướng và Nữ hoàng.

"Dĩ nhiên."

"Tại sao không."

Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương không hẹn mà cùng trả lời.

Tô Thâm Tuyết khẽ cười với ống kính bằng nụ cười tiêu chuẩn của Nữ hoàng, trang nhã mà vẫn thân thiết.

Nhưng, nhất định sẽ không có ai biết, khi vang lên tiếng "tách", Nữ hoàng quốc gia này đang nhớ lại có một năm nào đó, đã từng có thời khắc như bây giờ. Khi tất cả mọi người cố gắng tạo dáng trước ống kính, anh đã len lén nắm chặt tay cô.

Cô giáo ơi, vào giấy phút quan trọng này, mà hồi ức lại quay về. Năm ấy… Thưa cô, mọi chuyện đã trở thành năm ấy hết rồi.

Cùng chịu trách nhiệm chụp lại hoạt động lần này chính là "Tiếng nói Goran", cơ quan truyền thông của Hoàng gia. Tô Thâm Tuyết tin chắc, nhất định nhiếp ảnh gia sẽ lén lút hướng ống kính về ngài Thủ tướng và chàng doanh nhân Thụy Điển.

Hai người này, một người là chồng cũ của Nữ hoàng, một người gần đây qua lại thân thiết với Nữ hoàng, nghĩ thế nào cũng thấy hơi khó nói.

Nhưng hoạt động sắp kết thúc mà biểu hiện của hai người đàn ông lại làm cho mọi người thất vọng.

Lúc chụp ảnh bắt tay Cohn, từ vẻ mặt đến lực nắm tay, ngài Thủ tướng không không hề biểu hiện thái độ thù địch nào.

Phải biết rằng, trên vũ đài chính trị quốc tế, chàng thanh niên Goran nổi tiếng áp chế kẻ thù bằng sức mạnh. Tại các sự kiện công cộng, khi nắm tay chàng thanh niên Goran, có không ít Nguyên thủ quốc gia ngầm tạo chướng ngại để anh phải ngấm ngầm chịu đựng.

Đến phút thứ tám trong chuyến thăm Văn phòng Thủ tướng, chuông điện thoại di động chợt vang lên.

Tiếng chuông từ điện thoại của Cohn.

Vì lý do bảo mật, có một quy định bất thành văn là người được mời vào Văn phòng Thủ tướng đều phải tự giác giao thiết bị liên lạc như di động cho trợ lý.

Cohn đã mang di động vào Văn phòng Thủ tướng.

Cơ hội đến rồi.

Trước đó không lâu, nhân viên công vụ đã đưa cho anh sổ tay dành cho khách rồi đấy anh Cohn. Mục đầu tiên trong sổ tay dành cho khách đã ghi rõ không được đem theo bất cứ thiết bị truyền tin nào. Như thế này là anh biết rõ rồi mà còn cố tình vi phạm.

Động cơ của việc đã biết nhưng vẫn cố tình vi phạm của anh là gì? Phạm phải quy định này, anh có thể sẽ phải chịu thẩm vấn bảy mươi hai tiếng. Trước khi thẩm vấn phải khám xét người, phải... lục soát trong tình trạng không còn mảnh vải che thân. Chuyện này còn nhục nhã hơn cả bảy mươi hai tiếng thẩm vấn.

Anh chàng người Thụy Điển này không phải là thành viên của Hoàng gia. Hơn nữa, phạm phải sai lầm cơ bản như vậy thì e rằng đoàn viếng thăm của Hoàng gia cũng không thể bao che nổi.

Ngài Thủ tướng chỉ cần nói một câu đã có thể làm cho chàng thanh niên Thụy Điển mang theo nỗi ám ảnh cho đến hết đời.

Ngài Thủ tướng sẽ làm thế nào đây? Lúc trước tên này đã phát ngôn bừa bãi, nghe nói, là nghe nói, có người hỏi riêng Cohn một câu thế này: Anh dám cưới vợ trước của ngài Thủ tướng không?

"Sao lại không dám." Chàng thanh niên Thụy Điển đã trả lời như vậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio