Nhìn bộ dạng Tô Tích Nhan dưới chân còn mang giày cao gót, vẻ mặt như không sợ chết, Hà Tĩnh Mạc không nhịn được nữa, cười lên thành tiếng. Tô Tich Nhan nguyên bản cảm thấy vô cùng mất mặt không dám ngẩng đầu liền kinh ngạc nhìn Hà Tĩnh Mạc, trong mắt ánh lên một tia vui sướng.
Chân không còn run, trong lòng cũng không còn khó chịu, cô tiến lên trước vài bước, không khí lúc này cũng tốt lắm, cô lại giống như trước đây làm nũng hai tay ôm lấy eo Hà Tĩnh Mạc, vùi đầu trong lòng nàng, "Tĩnh Mạc, Tĩnh Mạc, cậu không có tức giận?"
Hà Tĩnh Mạc nhẹ nhàng xoa mái tóc của cô, trong mắt tràn đầy sủng nịch, "Tại sao mình phải tức giận?"
sủng nịch: yêu thương, nuông chiều.
"Là tại mình thích cậu, nên cậu tức giận, cảm thấy không thể tiếp nhận được tình cảm của mình, cảm thấy mình nên biến đi –"
"Hư." Hà Tĩnh Mạc đưa tay lên che miệng Tô Tích Nhan, nàng nhìn ánh mắt Tô Tích Nhan, nhấn mạnh từng chữ nói: "Tích Nhan, cậu nhớ cho kỹ, bất luận là xảy ra chuyện gì, vị trí của cậu ở trong lòng mình vĩnh viễn cũng không có ai có thể thay thế được."
Nói xong, Hà Tĩnh Mạc đưa tay đặt lên ngực Tô Tích Nhan, lẳng lặng cảm thụ cảm xúc mãnh liệt trong trái tim cô. Mặt Tô Tích Nhan đỏ bừng lên, toàn bộ chú ý đều dồn lên tay Hà Tĩnh Mạc, hoàn toàn không hề nghe thấy vừa rồi nàng nói cái gì.
"Tĩnh, Tĩnh Mạc......"
"Ừ?" Hà Tĩnh Mạc mỉm cười nhìn cô, Tô Tích Nhan hít một hơi, ngập ngừng nói: "Có thể lấy tay cậu đang để trên ngực mình ra không. Mình có chút chịu không nổi."
"......"
Hà Tĩnh Mạc rút mạnh tay về, cắn môi nhìn Tô Tích Nhan, người này, ở trong não rốt cuộc nghĩ cái gì? Không biết cái gì gọi là lãng mạn hay sao?.
"A, tốt hơn rồi." Tô Tích Nhan thở phào một hơi, lắc lư nửa thân dưới, trên ngực vẫn còn cái gì đó là lạ, cảm giác như tay Hà Tĩnh Mạc có chút gì đó khác biệt, hơi ấm đó làm cho người ta cả người xao động không thôi.
"Tô Tích Nhan !"
"Có!"
Tô Tích Nhan tức thì đứng lên thật tốt, cô cũng không quên Hà Tĩnh mạc vẫn chưa có mở miệng nói tha thứ cho cô.
Hà Tĩnh Mạc nghiêm mặt lại. giọng điệu ra lệnh chậm rãi mở miệng, "Muốn thích mình, mình không phản đối, tim là của cậu, mình cũng không làm gì được."
"Lòng mình chỉ có cậu thôi!" Tô Tích Nhan lập tức đáp, vẻ mặt cười nịnh nọt, lại đổi lấy ánh mắt sắc như dao của Hà Tĩnh Mạc, "Mình muốn nói chính là điều thứ nhất cậu đừng có ở trước mặt mình mà hoa ngôn xảo ngữ!"
hoa ngôn xảo ngữ: dẻo mồm dẻo miệng, nịnh nọt, ba hoa.
"Không có hoa ngôn xào ngữ mà." Tô Tích Nhan ủy khuất bĩu môi, cô rõ ràng là nói lời thật tình.
"Ngẩng đầu!" Hà Tĩnh Mạc tỏ ra bộ dạng giáo viên, ánh mắc sắc lên, Tô Tích Nhan lập tức ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn nhìn nàng.
"Mình không biết mình có thể chấp nhận cậu hay không nữa." Lời nói của Hà Tĩnh Mạc vô cùng thong thả, từng chữ làm cho lòng Tô Tích Nhan đau nhói, con người chính là như vậy, càng không chiếm được lại càng khao khát nhiều hơn.
"Mình sẽ cố gắng." Tô Tích Nhan kiên định nhìn Hà Tĩnh Mạc, nếu đã biết rõ nội tâm chính mình, cô sẽ không lại chạy trốn nữa.Hà Tĩnh Mạc nhíu mày nhìn cô, chỉ biết cô nhất định sẽ nói như vậy.
"Tốt lắm, mình mệt rồi." Hà Tĩnh Mạc uể oải vẫy tay đi đến sô pha trước nằm xuống, ép buộc như vậy cả đêm, tinh thần của nàng đã sớm rơi vào trạng thái kiệt sức.
"Đây, uống nước." Tô Tích Nhan vội vàng rót một ly nước đưa cho Hà Tĩnh Mạc, cười hì hì nhìn nàng. Hà Tĩnh Mạc uống một ngụm, nhíu mày: "Sao nước nguội vậy? Mình muốn uống nước nóng."
"Được được." Tô Tích Nhan vui vẻ đáp ứng, xoay người lại đi rót nước nóng, đợi nước ấm mới đưa đến bên miệng Hà Tĩnh Mạc, lão Phật Gia người vẫn chưa vừa ý sao, Hà Tĩnh Mạc trừng hai mắt, "Cậu không biết suy nghĩ hả? Là trà!"
"Được được." Tô Tích Nhan lại lon ton chạy đi tìm trà, bị ức hiếp như vậy, một chút biểu tình không vui cũng không có, trên mặt ngược lại còn mang theo nét cười hạnh phúc, Hà Tĩnh Mạc nhìn bóng dáng bận rộn của cô, mỉm cười nhắm hai mắt lại.
Loại cảm giác này...... Thật không tệ nha.
Đợi Tô Tích Nhan kì công nửa ngày mới đem chén trà bưng tới, Hà Tĩnh Mạc đã ngủ quên trên sô pha, nàng dường như đang rơi vào giấc mộng đẹp, khóe miệng khẽ mỉm cười ngọt ngào. Tô Tích Nhan không đành lòng đánh thức nàng, đem trà đặt ở một bên, ngồi xổm ở một bên sô pha, không chớp mắt nhìn nàng, trong mắt tràn đầy tham luyến.
tham luyến: ham muốn yêu thương.
Trước đây không hiểu được cảm tình của mình, bây giờ nhìn ngắm Hà Tĩnh Mạc, thật xinh đẹp làm sao, nơi nào cũng như được tinh chế, đến cả mắt cá chân cũng trắng nõn khả ái.
tinh chế: rèn luyện lâu ngày mới thành, thường hay nói ngọc tinh chế.
Tô Tích Nhan cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Hà Tĩnh Mạc từ răng đến chân một hồi, lại nhìn chân, đôi chân dài tự nhiên tản ra thứ ánh sáng mịn màng trơn láng, cô nuốt nước bọt. Tô Tích Nhan ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Hà Tĩnh Mạc, thử hươ hươ tay ở trước mặt nàng, xác định nàng đã ngủ say, so với trước tim đập càng kịch liệt, Tô Tích Nhan to gan, đưa tay chạm lên đùi Hà Tĩnh Mạc.
Thật là trơn mịn a, sao lại có thể thoải mái đến như vậy, lại còn lành lạnh, ban đầu chỉ nghĩ là chạm một chút, nhưng thứ cảm xúc khiến cho con người ta mê luyến này lại làm cho Tô Tích Nhan lưu luyến vong phản, cô nhịn không được sờ soạng một lần lại một lần, sờ một chút đã nghiện, cô cảm giác có cái gì đó không ổn, ngẩng đầu liền thấy mặt Hà Tĩnh Mạc ửng đỏ lên.
lưu luyến vong phản: lưu luyến không muốn ngừng.
"Cậu đang làm cái gì?" Hà Tĩnh Mạc vừa xấu hổ vừa giận nhìn Tô Tích Nhan, nàng không hề biết người này lại có ham mê đến như vậy. "Ô" một cái rút tay lại, Tô Tích Nhan rối rắm phân giải: "Um, mát xa, mình mát xa cho cơ thể cậu được thư giãn."
"Cậu là cái đồ đại hỗn đản!" Hà Tĩnh Mạc quay mặt Tô Tích Nhan qua, Tô Tích Nhan đuối lý không dám phản kháng, chỉ có thể nước mắt lưng tròng nhìn nàng. A, xúc động hại chết người a, sớm biết thế thì cô sờ một chút thôi là được rồi.
đại hỗn đãn: đồ lưu manh xấu xa.
"Cậu còn dám gạt mình?" Hà Tĩnh Mạc nhồi mặt Tô Tích Nhan thành các dạng hình thù khác nhau, dùng phẫn nộ để che dấu sự xấu hổ cực độ ở trong lòng khi bị tên hỗn đản này sờ soạng làm nổi lên dục vọng, Tô Tích Nhan vẻ mặt đau khổ, chấp nhận để nàng nhồi đến nhồi lui.
Đợi Hà Tĩnh Mạc tiêu tan lửa giận, mặt Tô Tích Nhan mới được buông tha, cô xoa xoa mặt buồn bực nhìn Hà Tĩnh Mạc.
Hà Tĩnh Mạc giống như đang đề phòng kẻ cướp nhìn cô: "Cậu về sau còn dám giở trò như vậy nữa, tôi sẽ chặt tay cậu."
"Có thể chặt tay được hả?"
"Cậu nói cái gì?" Hà Tĩnh Mạc hơi hơi nheo mắt lại, Tô Tích Nhan chỉ chỉ chậu cá lớn bên cạnh, "Cậu xem, con cá này lại lớn hơn rồi."
"Từ hôm nay trở đi, cậu không được phép ngủ chung giường với tôi nữa." Hà Tĩnh Mạc bắt đầu thiết lập các quy tắc, lại nói, mấy điều khác Tô Tích Nhan còn tiếp nhận được, nhưng còn việc này giống như muốn lấy mạng cô vậy.
Không cho ngủ chung thôi, nhỏ nhặt như vậy mà ví von như bị đè ép, bị lấy mạng ~ lol
"Tại sao vậy?" Tô Tích Nhan không phục nhìn Hà Tĩnh Mạc, không phải đã nói sẽ không có mâu thuẫn gì nữa sao? Hà Tĩnh Mạc lạnh lùng nghiêm mặt nhìn cô, "Không có tại sao cái gì hết."
Đồ ngốc Tô Tích Nhan này chưa bao giờ biết nàng đã phải chịu đựng bao lâu, nàng cũng chỉ là nữ nhân bình thường, mấy năm nay ở bên cạnh người yêu, nàng chính là dùng hết nghị lực mới có thể áp chế được cảm xúc ở trong lòng, loại cảm giác này vô cùng thống khổ, nàng còn chưa tra tấn Tô Tích Nhan đủ, còn chưa làm cho cô biết tình yêu có bao nhiêu trân quý, như thế nào có thể nhanh như vậy thỏa mãn tâm nguyện của cô?
Tô Tích Nhan bĩu môi, mặc dù không vừa ý, nhưng cũng không dám tranh cãi thêm nữa. Hà Tĩnh Mạc cũng không tiếp tục ngủ trên sô pha nữa, nàng đứng dậy cẩn thận liếc mắt nhìn Tô Tích Nhan một cái, ôm đệm chăn vào phòng ngủ của khách, dưới cái nhìn chăm chú của Tô Tích Nha, cửa phòng liền đột ngột khóa lại.
"Hừ, xem mình là sói mà phòng ngừa sao? Nhìn bộ dạng thụ này của cậu đi."
Mắt thấy Hà Tĩnh Mạc đóng cửa phòng lại, Tô Tích Nhan bắt đầu mồm mép thể hiện, lại kiếm lý do nhìn chằm chẳm cửa một hồi, mới chậm rãi đi vào phòng tắm.
Hà Tĩnh Mạc ở trong phòng đợi mười phút đồng hồ cũng chưa thể khắc chế được dục vọng quay cuồng trong lòng, nàng cảm giác trên đùi mình vẫn còn lưu lại hương vị của Tô Tích Nhan, dùng sức lắc đầu, quyết định đi uống ly nước lạnh cho tỉnh táo chút.
Ai mà biết được vừa đi đến phòng khách, Hà Tĩnh Mạc đã bị một màn làm sợ ngây người, nhìn thấy Tô Tích Nhan lõa thể trước mặt mình, trên người còn đọng theo hơi nước, cô ngồi xổm trước tủ phơi mông ra, một bên tìm kiếm một bên than thở, "Kem đánh răng đâu? Kem đánh răng ở đâu nhỉ?" Kiếm cả buổi, cuối cùng cũng tìm được kem đánh răng, Tô Tích Nhan cầm lấy kem đánh răng cười thỏa mãn, đứng dậy chuẩn bị đi vào phòng tắm, nhưng ai biết được được cô vừa đứng dậy chính là vừa lúc đẹp mặt nhìn thấy Hà Tĩnh Mạc, Hà Tĩnh Mạc không đảo mắt nhìn chằm chằm vào cơ thể cô, ánh mắt có chút đăm chiêu.
"A! Sắc lang!!!!!!!!!!!!!!!!" Hét lên một tiếng thảm khốc chói tai, Tô Tích Nhan ôm theo mông chạy về phòng tắm, vẻ mặt bị khi dễ cực kỳ bi thương. Trong quá trình này, Hà Tĩnh Mạc hoàn toàn không nhìn thấy rõ bất cứ cái gì, nàng chỉ biết có một mảnh thịt trắng bóng vừa mới lướt qua, đầu hòa ánh mắt đều có chút mơ hồ. Nghe tiếng cửa bị khóa trái mạnh trong phòng tắm, Hà Tĩnh Mạc mới lấy lại được tinh thần, trước tim đập kịch liệt dần bình phục lại, nàng khinh thường hừ một tiếng, "Kêu la cái gì, ai không có a, nhìn bộ dáng thụ của cậu đi!".