Gần đây Tiêu tổng thường xuyên nổi cơn thịnh nộ, ai nấy ở Thánh Hoàng cũng đều biết, Tiêu tổng luôn cười hay nói đùa với cấp dưới đột nhiên lại thay đổi, làm cho toàn bộ Thánh Hoàng như bị bao phủ bởi một lớp sương mù, khiến cho lòng người hoảng loạn. Hơn nữa gần đây cũng không thấy vợ người ta đến Thánh Hoàng, có vẻ như hai người đang cãi nhau, mỗi người đều thầm lặng cầu khấn, Hạ Linh Doanh mau chạy qua đây đi, biến Tiêu tổng từ bà thím lên đồng trở về lại người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm quyến rũ không gây chuyện của ngày xưa đi.
Tiêu Mạc Ngôn cố ý không về nhà, Hạ Linh Doanh cũng không thúc giục cô, dạo gần đây nàng thích đan áo len, sau khi tan ca thì về nhà đan áo len, không giống như trước đây tra xét Tiêu Mạc Ngôn, bây giờ để mặc Tiêu Mạc Ngôn muốn làm gì làm.
Đây là cuộc sống mà Tiêu Mạc Ngôn từng mong đợi, mỗi ngày không ưu phiền không lo lắng, cũng không cần nhìn sắc mặt và ánh mắt Hạ Linh Doanh. Nhưng hôm nay, ở trong giai đoạn này mới thật sự làm cho cô cảm nhận được cuộc sống, cô giống như kiến bò trên chảo nóng đến ngồi cũng không yên, tính tình càng ngày càng cáu gắt.
"Tôi kêu anh đi điều tra, anh điều tra cho tôi được cái gì?"
Mới sáng sớm, Tiêu Mạc Ngôn đã trút giận lên A Sâm, A Sâm rầu rĩ cúi đầu: "Cô chủ, còn chưa được một tuần, hình ảnh thăm dò ở mấy con đường gần đó cũng không có HD, chỉ có thể chụp được mấy cái biển số xe mờ nhoẹt, cũng đã liên hệ một người bạn ở Cục Quản lý Giao thông, đột ngột muốn thăm dò như vậy nên có nhiều thủ tục rắc rối."
"Bây giờ anh cũng học cách giải thích sao?" Tiêu Mạc Ngôn nhíu mày nhìn A Sâm, phong cách làm việc của cô đó là chỉ nhìn kết quả không xem quá trình. A Sâm biết cô như vậy, hít sâu một hơi, nói: "Đã biết, cô chủ."
Nói xong, A Sâm đi ra ngoài, Tiêu Mạc Ngôn nhìn những bức ảnh trong tay, sắc mặt có chút ảm đạm, mặt than của cô xụ xuống nên không ai dám đến trêu chọc. Cả buổi chiều, việc lớn nhỏ gì trên cơ bản có thể giải quyết thì đều giải quyết cả, không có ai cằn nhằn Tiêu tổng, Tiêu Mạc Ngôn lặng lẽ đau lòng cứ nhìn chằm chằm điện thoại. Đến bây giờ vợ cũng không có gọi điện cho cô lần nào, thậm chí cũng không có nhắn tin, chắc chắn đã phát hiện chuyện gì, chắc chắn đã hết hi vọng với cô! Tiêu Mạc Ngôn đang đau buồn thì có tiếng gõ cửa vang lên, cô nhíu mày: "Vào đi."
"Ôi, chị sao vậy, Tiêu tổng, mấy ngày không gặp đã biến thành quỷ sao? Sắc mặt vậy là sao?" Tô Tích Nhan vừa đi vào đã nói không ngừng, thấy tình huống hơi sai sai, thư ký vừa đưa người vào đã vội vàng chạy đi mất.
Tô Tích Nhan nhìn cánh cửa bị đóng lại, quay đầu nhìn thoáng qua sắc mặt tới sầm của Tiêu Mạc Ngôn, có chút thắc mắc. Bị cái gì vậy? Trước đây mỗi lần cô đến Thánh Hoàng, mọi người ai nấy hiếu khách nhiệt tình khiến cho cô có chút ngại, vào phòng sẽ thấy trái cây còn có món tráng miệng, tại sao hôm nay cả đám đều vùi đầu làm việc, không ai nói một lời.
Tiêu Mạc Ngôn ngồi trên trên ghế Chủ tịch, nhìn Tô Tích Nhan hỏi: "Tại sao em tới đây?"
"Tôi thấy mấy nay chị không quấy rối tôi, buồn chán nên tới đây xem sao. Chị không sao chứ, Tiêu tổng?" Tô Tích Nhan nhìn Tiêu Mạc Ngôn hỏi, Tiêu Mạc Ngôn nhìn chằm chằm cô một lúc, nhìn khuôn mặt rạng rỡ của cô, tức giận hỏi: "Thế nào, mấy ngày gần đây có vẻ thuận lợi?"
"À, rất tốt, cũng có một chút êm đẹp." Tô Tích Nhan cười ngồi xuống sô pha, nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn một lúc, hỏi: "Nhìn bộ dạng này của chị, không phải là lại chọc Hạ Hạ giận nữa chứ? Tại sao á? Không lẽ là chuyện hôm bữa chúng ta uống rượu?"
Lời này không thể nghi ngờ giống như một lưỡi dao sắc nhọn xuyên thẳng vào tim Tiêu Mạc Ngôn, sắc mặt của cô lập tức liền thay đổi, không chớp mắt nhìn Tô Tích Nhan, trong mắt lờ mờ lộ ra sự gian ác đối với người khác. Tô Tích Nhan bị cô nhìn đến lúng túng, nhíu mày: "Chị nhìn tôi như vậy để làm gì? Tính đổ hết lỗi lầm lên người tôi à? Bữa đó tôi cũng muốn giúp chị gánh hết, những không phải là tại có Tĩnh Mạc sao? Hơn nữa cũng đâu phải chuyện gì lớn lao, Hạ Hạ không đến mức giận dỗi với chị đâu."
"Hừ." Tiêu Mạc Ngôn hừ mỉa mai, sắc mặt tái mét: "Vợ có giận cũng không thành vấn đề, tôi lại để cho người khác gài bẫy." Chuyện này lần đầu cô đề cập với người ngoài, tuy rằng Tiêu Mạc Ngôn và Tô Tích Nhan quen biết chưa bao lâu, nhưng lại cảm thấy như gặp nhau có chút muộn màng, tính tình giống nhau khiến hai người vô cùng ăn ý, lời này chôn dấu trong lòng Tiêu Mạc Ngôn cũng giống như một cái u nhọt, cô cũng là người, cũng cần được trút ra.
Ý ở đây là đáng lẽ hai người nên gặp nhau sớm một chút.
Nhìn Tiêu tổng bình thường bất cần đời cũng có biểu hiện hung ác như vậy. Tô Tích Nhan giật mình, nhìn cô, "Là sao? Chị mà lại bị người ta đưa vào tròng sao, không thể nào, không thể nào nha." Trực giác mách bảo, Tô Tích Nhan lắc đầu lia lịa, Tiêu Mạc Ngôn ở trong mắt cô tuy rằng không phải thần, nhưng so với thần cũng không thua kém là bao, chị ấy có thể bị người ta đưa vào tròng à? Ngoại trừ Hạ Linh Doanh, ai có thể thu phục được chị ấy nữa?
"Ra ngoài rồi nói." Tiêu Mạc Ngôn thở hắt nặng nề, mấy ngày nay cô buồn bực muốn phát điên luôn rồi, thật sự cần đi ra ngoài tản bộ một chút. Tô Tích Nhan cũng không từ chối, gật đầu: "Ok, à mà đợi chút, tối nay chúng ta sẽ không uống rượu nữa chứ?"
"Không uống!" Bây giờ cứ nhắc đến rượu là lòng Tiêu Mạc Ngôn lại rối ren, Tô Tích Nhan nghe được lời này thì mặt liền tươi cười như hoa, lấy điện thoại từ trong túi xách ra, "Vậy thì được, tôi phải báo cáo với chị gái của tôi cái, đôi khi phụ nữ ghen tị thật sự hết thuốc chữa, vừa đáng yêu vừa đáng giận, đúng thật là gánh nặng ngọt ngào nha."
Đối điện với người con gái xinh đẹp như hoa ngọt ngào như mật ở trước mặt, Tiêu Mạc Ngôn ngoài tức giận chỉ có khinh bỉ, tay cũng vô thức sờ vào điện thoại của mình, đến khi nhìn thấy cái màn hình vẫn tối đen, lòng của cô bởi vì vậy cũng ảm đạm hơn.
Tô Tích Nhan vừa gọi điện vừa cười đến các cơ thịt trên mặt đều dồn vào một chỗ, cười nói vui vẻ còn múa may tay, không thể đợi để cho tất cả mọi người trên thế giới biết cô và Tĩnh Mạc có bao nhiêu yêu thương, đợi đến khi Tiêu Mạc Ngôn ngồi trên chiếc ghế costal trừng mắt nhìn Tô Tích Nhan khoảng một phút đồng hồ, điện thoại cuối cùng cũng ngắt.
"A, thật ngại, Tiêu tổng, nói một hồi nói quá trời luôn." Tô Tích Nhan vẫn dán mắt trên điện thoại, Tiêu Mạc Ngôn hừ khinh bỉ, "Lần trước uống rượu xong về nhà tốt đẹp lắm sao?"
Tô Tích Nhan xấu hổ che mặt, "Đúng vậy, Tiêu tổng thật sự đoán chuyện như thần nha, hơn nữa còn vô cùng tốt đẹp khác xa lúc trước, từ trong ra ngoài, từ ngoài vô trong."
"Rốt cục em cũng lật được." Tiêu Mạc Ngôn bất lực thở dài, Tô Tích Nhan càng thêm xấu hổ, uống một hớp cà phê: "Không có đâu, tôi là con mèo nhỏ mà."
"Mèo nhỏ gì chứ?" Tiêu Mạc Ngôn có chút mất kiên nhẫn, gần đây cô không thích động não, ghét nhất nói vòng vo kiểu này. Tô Tích Nhan cảm nhận được, ngại ngùng nói, "Là tôi được thoải mái, ngại ghê, hị hị hị."
......
Tiêu Mạc Ngôn gần như muốn tức chết, cô trợn mắt nhìn Tô Tích Nhan, "Rốt cuộc em có nhân tính hay không hả? Tôi khó chịu sắp chết tới nơi, em còn hị hị hị? Em hị hị cái gì hả?!"
"Khụ." Tô Tích Nhan ngồi thẳng lưng, nghiêm chỉnh nhìn Tiêu Mạc Ngôn, "Chị đừng nóng, không phải tự chị hỏi sao? Tôi đã trả lời chị mà chị còn nói tôi vậy, được rồi được rồi, không nói nữa, mau nói chuyện của chị đi, rốt cuộc hôm đó đã xảy ra chuyện gì?"
Tô Tích Nhan đối với việc này cũng rất tò mò, không chớp mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nhìn vào thái độ của Tiêu Mạc Ngôn có thể thấy được vấn đề này không nhỏ. Tiêu Mạc Ngôn hớp một ngụm cà phê đắng, nhìn Tô Tích Nhan rồi kể hết chuyện từ đầu đến cuối, Tô Tích Nhan nghe được mà trợn mắt.
"Làm sao có thể......" Tô Tích Nhan lắc đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn, phân tích cẩn thận: "Không thể nào, ai dám làm vậy với chị. Người đó làm thế thì được lợi gì?"
Tiêu Mạc Ngôn nắm chặt cái tách trong tay, nghiến răng: "Còn không phải thèm khát sắc đẹp của tôi à!"
"......" Tô Tích Nhan xém chút nữa bị sặc cà phê, cô nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nói: "Tiêu tổng, chị tỉnh lại dùm, đến lúc này mà còn nói này nọ với tôi, chị tìm đến giờ không thấy lo lắng sao?"
"Vậy em nói đi, cuối cùng là vì cái gì?" Tiêu Mạc Ngôn đưa cà phê lên uống, "Mấy ngày nay tôi cũng xem xét lại toàn bộ những người tôi quen biết, xác thực không có người như vậy."
"Có phải chúng ra đã nghĩ vấn đề này quá phức tạp." Tô Tích Nhan suy nghĩ một lát, nhìn Tiêu Mạc Ngôn, "Tiêu tổng, bạn bè của chị không ít, có thể là ai đó đùa giỡn hay không?"
"Ai dám đùa như vậy với tôi? Lúc ấy tôi thật sự không có mặc gì hết!" Tiêu Mạc Ngôn khẳng định hoàn toàn phủ nhận quan điểm của Tô Tích Nhan, "Nếu không có chuyện gì sao tôi lại khỏa thân?"
"Cũng không chắc chắn là vậy." Tô Tích Nhan nhớ tới bi kịch lần trước của bản thân, mặt nóng lên, cười cười nhìn Tiêu Mạc Ngôn không có ý tốt. Tiêu Mạc Ngôn lập tức đáp trả bằng ánh mắt rõ ràng, "Em cho là ai cũng có sở thích khỏa thân chờ người yêu về giải cứu giống như em à? Tôi ở trong khách sạn, không phải ở nhà, hơn nữa tôi và vợ cũng đã lâu không có chơi mấy trò tình thú như vậy."
"Nhưng mà tôi vẫn cảm thấy chuyện này có chút gì đó kỳ lạ." Tô Tích Nhan bĩu môi, Tiêu Mạc Ngôn gật đầu, nhìn vào mắt cô nói: "Tôi đang từng bước điều tra, bây giờ cách duy nhất có thể làm chính là trước khi điều tra được rõ ràng sẽ không nói cho vợ biết."
"Nhưng cái bộ dạng này là gạt không được rồi đó." Tô Tích Nhan lại bắt đầu lấy kinh nghiệm của bản thân ra nói, "Tôi có chuyện gì cũng sẽ nói với Tĩnh Mạc."
"Kể cả chuyện này em cũng sẽ nói với cô ấy sao?" Tiêu Mạc Ngôn phiền não nhìn Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan gật đầu, "Nói chứ, dù sao tôi cũng vô tội, hơn nữa tôi tin tưởng cậu ấy sẽ tin tôi. Còn nữa, Tiêu tổng, không nói mấy chuyện khác, nhưng cuối cùng đã xảy ra chuyện gì chị cũng không cảm giác được sao?"
Tô Tích Nhan khinh bỉ nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn trợn mắt nhìn cô, "Tôi say rồi, sao còn cảm giác được gì nữa?"
"Nhưng mà chị cũng sẽ có cảm giác chút chứ?" Lời nói của Tô Tích Nhan cũng đủ trắng trợn, mặt Tiêu Mạc Ngôn nóng lên, im lặng uống một hớp cà phê. Tô Tích Nhan trợn mắt nhìn cô. "Đến lúc này chị còn bày đặt xấu hổ à, mau nói đi."
Tiêu Mạc Ngôn thở dài, nhìn cô nói: "Mấy bữa nay đều cùng vợ hằng đêm sanh ca, cho dù có cảm giác thì cũng không biết được đó là cảm giác gì......"
Đang nói ẩn chuyện ấy đấy =,=
"Đây là hậu quả của dúng tục quá độ mà!" Tô Tích Nhan thở dài thườn thượt,"Ngay cả chuyện này cũng không cảm nhận được, ngay bước đầu chị điều tra đã thấy chắc chắn là không đúng rồi."
"Vớ vẩn, gần đây tôi vẫn đang điều tra." Tiêu Mạc Ngôn lạnh lùng nhìn Tô Tích Nhan, "Tôi làm sao có thể ngồi yên chờ chết? Tôi đang chờ đối phương đi bước tiếp theo đây." Tiêu Mạc Ngôn nhận định đối phương sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ, không phải vì danh thì là vì lợi, xui xẻo hơn thì là vì tình, mặc kệ vì cái gì, nếu đã có động thái như vậy rồi, thì sẽ phải tiếp tục chứ?
"Bước tiếp theo của đối phương là gì?" Tô Tích Nhan nghiêm túc nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn đảo mắt, "Không có."
"Không có?" Tô Tích Nhan ngạc nhiên nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn gật đầu, hít sâu một hơi, "Tôi cũng thắc mắc không biết rốt cuộc người đó muốn cái gì?"
"Tôi cứ thấy chuyện này nó sao sao á." Tô Tích Nhan nhướng mày, cúi đầu suy nghĩ một lúc, nhìn Tiêu Mạc Ngôn: "Tiêu tổng, chị có chắc không phải vợ chị làm không?"