Cánh cửa phòng tiếp khách không khóa được mở ra, Ivan ngốc ngốc cùng Ardo đi ra, não trái Ivan nghĩ 'tôi và Carlos xưng huynh gọi đệ mà cùng nhau đi mua sắm dạo phố', não phải nghĩ 'tôi và đại giáo chủ Ardo cùng nhau nghe lén người khác', việc này làm khuấy động tư tưởng trong đầu cậu tán loạn khắp nơi, nhưng đáng tiếc không có sáng tạo ra bất kỳ giá trị triết học nào —— chúng nó chỉ ở trong đầu cậu cháy lên những tia lửa ngắn mạch.
Cũng may, Gaer và Ardo phi thường ăn ý quên cái đứa trẻ xui xẻo 'kinh nghiệm bất phàm' này đi.
Ardo thành khẩn nói với Gaer: "Cảm ơn cậu chăm sóc hắn."
"Không, là chuyện nên làm," Gaer một bên mời hắn ngồi, vừa nói, "Chúng tôi có quan hệ máu mủ, không phải sao?"
Ardo ngồi xuống ghế salon, hắn hiển nhiên cũng không thích ứng với cái đệm mềm mại này, dáng dấp kia không tốt hơn so với Carlos ngốc lần đầu tiên ngồi trên ghế salon và có ý định ngồi lần hai —— Gaer cảm thấy được đại giáo chủ giống như là bất đắc dĩ, giống như đem cái mông tôn quý của hắn đặt trên lưỡi đao, động tác cứng ngắc đồng thời cẩn thận từng li từng tí một, phía sau cái lưng thẳng tắp tao nhã hiện ra một loại cứng ngắc bán thân bất toại nào đó.
Nhưng mà... Cũng được đi, vô luận là cứng ngắc vẫn là động tác nhỏ nhẹ điều chỉnh tư thế ngồi đều hiện ra phi thường bất động thanh sắc, thậm chí không tỉ mỉ quan sát mà nói, còn tưởng hắn rất là tự nhiên.
Carlos cậu trời sinh là cái đồ nhà quê...
Ngay từ đầu, bất kể là pho tượng trong hoa viên hay bản thân Ardo, vẫn làm Gaer cảm thấy được trên người hắn có một loại u buồn cùng lạnh lùng thâm căn cố đế, đối với cái gì cũng thờ ơ, cố chấp thủ ở trong phòng mộ một tấc vuông của mình, phảng phất hô hấp của người khác đối với hắn giống như là tạp âm vậy.
Song lúc này gặp được người này, Gaer kinh ngạc phát hiện, Ardo hình như đã cởi bỏ một lớp đá, từ bên trong đi ra một thân thể trưởng thành mới, mặt mày mơ hồ khí chất lại khác nhau một trời một vực, dường như biến thành một người khác.
Hắn lễ độ nhưng cũng không khiêm tốn, lúc nói chuyện, cho dù thanh âm êm dịu giống như đang thì thầm, nhưng cũng có thể làm cho người ta nghe ra bên trong mang theo mệnh lệnh, ý tứ kiểm soát và thống trị. Nhưng này cố tình cũng không khiến người ta cảm thấy phiền chán, trái lại giống như là chuyện đương nhiên.
... Kia đúng là chuyện đương nhiên, xét thấy chuyện mà nam nhân này làm được, toàn thế giới này cũng không có người thứ hai làm được, chiến công của nam nhân này, thế giới không có người thứ hai có thể lặp lại.
Cho dù dáng dấp hắn ngồi ở chỗ đó cố gắng thích nghi với sofa, cũng làm cho Gaer cảm giác được một cách cực kỳ rõ ràng, đây chính là tổng chỉ huy trận chiến Hắc Bào một ngàn năm trước, nam nhân sát phạt quyết đoán, tuyệt không thối lui.
Ardo ngồi xuống, ánh mắt ôn nhu nhìn cầu thang hành lang nhà Gaer, bỗng nhiên nở nụ cười: "Mike là đứa trẻ tốt, cậu bé làm tôi nhớ đến Carl, rất nhiều học trò cùng nhau lên lớp, mọi người đều hảo hảo mà bước đi, chỉ có hắn đặc biệt yêu thích tự lập mà trượt từ cầu thang xuống. Nơi nào có hắn nơi đó có chuyện vui, mọi người đều yêu thích hắn."
"Tính cách đặc biệt quyến rũ, đúng không?" Gaer hỏi.
Ardo nheo mắt lại lộ ra thần sắc hoài niệm, sau một khắc, hắn xoay đầu lại hỏi: "Tôi nghe nói cậu mang theo thực tập sinh đi đến Shrout?"
"Đúng, cha mẹ tôi ở nơi đó." Gaer nói, "Nga, nếu như ngài lo lắng Carl..."
"Không, tôi không lo lắng hắn." Ardo mỉm cười, "Mặc dù tôi thừa nhận hắn không nghe theo mệnh lệnh, nhưng hắn không quá đáng, hắn chỉ là quen tự do hoạt động và không quen làm việc theo đội, hắn rất có chừng mực, không bao giờ gây rắc rối cho người khác, ngay cả khi hắn tỉnh thoảng đi ra ngoài, đó là sau khi hắn đã suy nghĩ rằng không có vấn đề gì xảy ra."
Gaer cảm thấy có chút đau răng, từ góc nhìn của người hiện đại, quan hệ của hai người họ thực sự rất khó xử, hai người này đều ám chỉ rằng mình có hiểu biết tuyệt đối về đối phương, nhưng mối quan hệ này thực sự rất khó phân biệt làm người ta hoa mắt —— nếu đó là tình bạn, mọi người có thể cùng nhau sóng vai chiến đấu... Tất nhiên, nó không thể giống như lần trước gặp lại ở thánh điện, chúng ta có nhiệm vụ bảo vệ tài sản chung, cậu chỉ còn một con mắt màu xanh và tôi mất hai cái răng, nhưng chúng ta vẫn là bạn tốt trong tương lai. Nếu là tình bạn, cậu có thể tìm một nơi để bốc đồng, lăn lộn, thoát khỏi những bộn bề lo lắng kia. Trong tương lai, nếu hợp liền thành bạn tốt, nếu không hợp có thể rời đi.
Vì vậy Gaer thẳng thắn hỏi: "Thưa ngài, thứ cho tôi quá phận, ngài với cậu ấy..."
"Tôi yêu hắn." Ardo thẳng thắn trả lời.
Không đoán trước được hắn cứ như vậy mà nói trắng ra, Gaer ngẩn người, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
"Đến một mức độ cậu không thể tưởng tượng được." Ardo nhẹ nhàng nói, dừng một chút lại bổ sung, "Đến ngày nào đó tôi hoàn toàn tắt thở, linh hồn tiêu tán."
Cho dù Gaer không giống Carlos bị ám ảnh mấy bộ phim truyền hình cẩu huyết, cũng hiểu được cái loại biểu tình nhợt nhạt trên mặt đại giáo chủ, mang theo đau khổ và ngọt ngào thoạt nhìn thật chua xót.
Này... Có chút khó giải quyết.
Gaer nghĩ nghĩ, thanh âm thấp lại một chút, không quá tự tin nói: "Kỳ thật tôi cảm thấy Carlos là người rất trọng tình cảm, tôi nghĩ cậu ấy sẽ cảm nhận được."
Ardo có chút vô lực mà cong khóe miệng, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
"Không không, tôi chỉ nói sự thật mà thôi." Gaer vậy mà thấy trong ánh mắt đối phương có một loại kỳ vọng người chết đuối bắt được rơm rạ, nhất thời có chút áp lực, "Ngài biết, chuyện xưa của chúng tôi vẫn luôn ca tụng một ít câu chuyện tình cảm vượt qua sinh tử, kéo dài đến mấy ngàn mấy vạn năm, nghe qua thật sự rất tốt đẹp, cho dù mọi người cảm thấy... Ách, được rồi, tôi là nói, nếu xem chuyện đó phát sinh trên người ngài, kia quả thật là..."
Phi, Gaer nghĩ, tôi xem ra cũng không giống tư vấn tình cảm, không biết nói cái gì đây?
Ardo chậm rãi quay đầu nhìn về phía cây cối xanh um tươi tốt ngoài cửa sổ, giống như xuất thần nói một câu: "Nếu hắn không muốn tha thứ cho tôi..."
Câu nói kế tiếp mai một trong tiếng thở dài, ý tứ lại làm trí tưởng tượng con người ta bay bổng, Gaer thậm chí sinh ra ảo giác cùng liên tưởng nào đó, giống như nếu Carlos thật sự xuất phát từ nguyên nhân nào đó, không chịu nói 'tha thứ' với người này, hắn cả đời này dường như liền không thể trở nên vui vẻ, sống không bằng chết... Trên thực tế liên tưởng của Ardo là trạng thái cuộc sống hiện tại của đại giáo chủ Ardo, cảm thấy chính mình đoán đúng.
Vì thế anh không nhịn được bật thốt lên nói: "Cái kia... Nếu có gì cần hỗ trợ, mong ngài không cần khách khí, cứ việc nói ra."
"Tôi thật ra có một yêu cầu quá đáng." Ardo quay đầu sang.
Gaer chớp mắt mấy cái, đột nhiên cảm thấy có chút hối hận, nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi, ngượng ngùng lặp lại: "Được, mời ngài nói."
"Tôi có thể ở nhờ nhà cậu một thời gian được không?" Ardo thành khẩn nói, "Một gian phòng cho khách chẳng hạn, đồ vật trong phòng cũng không quan trọng, tôi không sao cả, chỉ cần có thể... Ở gần hắn một chút."
Nhìn đi, cả địa cung hắn cũng không cần, phải ở trong một ngôi nhà nhỏ nơi lưng chừng núi tại châu lục Sarah, chỉ cần một gian khách phòng thậm chí không cần đồ vật trong phòng, Gaer nghĩ thầm, rằng anh còn có thể nói cái gì đâu?
Vì vậy anh dứt khoát đáp ứng: "Tôi vẫn còn vài khách phòng, nếu ngài không chê thì..."
Ardo lộ ra nụ cười hoàn mỹ: "Cảm ơn, ngày mai tôi liền dọn đến."
Gaer: "..."
Uy, đây chính là đi bộ trong vòng tròn đi?
Gaer đột nhiên cảm thấy có chút có lỗi với Carlos, đợi sau khi đại giáo chủ Ardo rời đi một thời gian dài, anh cảm thấy có chút cổ quái... Giống như anh đem tổ tiên của chính mình vinh quang bán đi.
Trời ạ! Này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Gaer buồn khổ nghĩ, trong truyền thuyết cuộc đời mỗi con người có chỉ số thông minh dao động từ tám đến hai mươi điểm, nhất định là người đó học quá ngu dốt, làm cho chỉ số thông minh của hắn có xu thế xuống dốc!
"Ivan," Gaer nói, "Trước khi chúng ta xuất phát đi Shrout, tôi hy vọng công khóa giao cho cậu lúc trước đều đã hoàn thành, cậu có nghĩ rằng khi đến đó, cậu sẽ được huấn luyện viên Megeert đặc biệt tự mình hướng dẫn?"
Ivan chạy trối chết —— bất quá có biện pháp nào đâu Grado tiên sinh? Luôn luôn có một ít người vì chuyện của một ít người khác, mà vô tội hy sinh.
Đến, thân ái, mang bi thương ném hết đi.
Carlos còn chưa biết chuyện chính mình bị định giá gói lại, chỉ chờ thành giao bán đi.
Cậu sung sướng mà dẫn Lily và Mike thống thống khoái khoái đi chơi cả ngày, hơn nữa chịu ảnh hưởng của di chứng giống như đứa cháu nhỏ của Gaer —— 'Chứng si mê thức ăn vặt'.
Món đồ chơi thú vị, màu sắc vui tươi, quá trình đem bản thân biến thành người đầy dầu mỡ bằng lấy ngón tay làm bộ đồ ăn, làm cho hết thảy lễ nghi trên bàn ăn đều tùy tiện đến quỷ dị, ở trong một đám người náo nhiệt ngửi mùi hương thấm vào ruột gan của hỗn hợp bánh mì, thịt cùng kem ly, thật sự làm cho người ta rất thèm ăn.
Bọn họ ăn một bữa tại McDonald, còn Mike khuyến khích đến KFC mua một cái thùng thật lớn để đóng gói mang về, mà tiểu gián điệp duy nhất Lily, sớm bị một con mèo Kitty to ngang ngửa em mua chuộc, thề sẽ cùng tiến thối với đám nam nhân ngu ngốc mà em khinh bỉ.
Bọn họ vô cùng cao hứng mà trở về nhà, nhưng Gaer và Ivan sau khi chào họ đã bỏ chạy, Carlos tưởng thực tập sinh lần đầu theo người hướng dẫn đi công tác chính thức đi làm nhiệm vụ, cần khẩn trương chuẩn bị, cho nên cũng không có để ý, hoàn toàn thật không ngờ, kỳ thật chân tướng là hai thầy trò này có tật giật mình, thật sự không thể làm ra vẻ mặt chính trực đi đối diện với người bạn vẫn chưa hay biết gì của họ.
Nhưng mà, trong khoảng thời gian yên bình và hạnh phúc ngắn ngủi này, một đêm phá lệ dài hơn bình thường, vừa mới bắt đầu.
Carlos đem Mike và Lily dỗ ngủ, hơn nữa nghiêm túc giáo dục hai bạn nhỏ: ăn cái gì đó ở trên giường là phi thường thất lễ, hơn nữa không phải là thói quen tốt.
Sau đó chính cậu không hề hổ thẹn một chút mà đem một cái chân gà lên lầu —— những người trưởng thành chết tiệt này, luôn cảm thấy bản thân có một chút đặc quyền khắc khe với người khác khoan dung với chính mình, thật sự là rất đáng khinh.
Ngay lúc nửa đêm, Carlos đang nằm trên giường đột nhiên bừng tỉnh, nhiều năm ở trong hoàn cảnh nguy hiểm luyện ra phản ứng nhanh chóng, làm cho cậu chỉ trong điện quang thạch hỏa, chỉ kịp lấy quần áo đặt ở đầu giường cùng thanh trọng kiếm luôn mang theo bên người, ngay cả giày cũng chưa kịp để ý đến, đã bị một luồng ánh sáng trắng trống rỗng vây quanh.
(Điện quang thạch hỏa/ Điện quang hỏa thạch: trong chớp mắt, rất nhanh)
Một lát sau, ánh sáng tán đi, chỉ còn lại chiếc đèn bàn trên đầu giường phát ra ánh sáng nhè nhẹ, trên giường còn có dấu vết người nằm, nơi bên cạnh gối đầu có một bức tranh áp phích của Mike, phía dưới gối đầu lộ ra một góc gói chocolate... Cùng với một khúc xương gà bị gặm còn sạch hơn cả hồ ly gặm.
Người ở nơi đó lại biến mất trong không khí.