"Hôm nay chính là lễ Giáng sinh," Ở cửa bệnh viện thánh địa Jason, Gaer khóa xe lại, nhìn Carlos thở dài, "Hai người các cậu cũng thật là, một người thì sáng sớm liền đi cái gì châu Luther, một người tỉnh rượu lại đột nhiên phải đi bệnh viện, một người lưu lại mở quà cùng bé ngoan cũng không có —— cậu đi bệnh viện thánh địa Vinson làm gì?"
Công việc "mở quà" này hiển nhiên là việc yêu thích nhất của Carlos, nhưng đáng tiếc bây giờ trong lòng cậu rất loạn chỉ có thể làm việc chính, đem chuyện đó quên đi hoàn toàn.
"Ồ..." Carlos chần chờ một chút, thu hồi tâm trí, chậm rãi nói, "Tối hôm qua tôi có gặp một bé trai, cho tôi nửa túi kẹo, tôi đồng ý với em hôm nay đến bệnh viện thánh địa Vinson thăm ông em."
Lệ phí di chuyển của ngài cũng chỉ có giá nửa túi kẹo? Đây thật là quá rẻ... Gaer trầm mặc một hồi: "Ông em ấy có cái gì đặc biệt?"
"Tôi không thể xác định," Carlos suy nghĩ một chút, "Nhưng mà Kevin —— chính là cậu bé tôi gặp hôm qua, em có nói rằng ông em ấy từng bảo quản một cái 'chìa khóa' đặc biệt, mà sau khi hắn sinh bệnh, chiếc chìa khóa đó liền biến mất, chú của đứa bé đó là thợ săn, hình như đã qua đời."
"Kevin?" Gaer sững sờ, "Hắn họ gì?"
"Waston, anh biết sao?"
Gaer suy nghĩ một chút, nhíu mày lại: "Tôi đúng là có biết một người, anh ấy tên là Roger Waston, lúc tôi nhập học thánh điện thì anh ấy vừa mới tốt nghiệp, ở trên điển lễ từng gặp mặt anh ấy, nhưng mà cũng không phải là chết trong lúc làm nhiệm vụ, tựa như là bị bệnh gì đó... Không rõ lắm, chỉ là nghe nói người này rất kỳ quái, vẫn luôn không hòa hợp với mọi người, kỳ quái, có người nói từng nhìn thấy anh ấy ngồi trong góc một mình tự lẩm bẩm, lúc đó ngài Gudrun hình như còn kiến nghị anh ấy đi tìm bác sĩ tâm lý."
"Cái gì bác sĩ?"
"Loại bác sĩ chuyên môn trị liệu người tinh thần không bình thường."
"Làm thế nào?" Carlos quả thực không nghĩ tới, trải qua truyền thừa nhiều năm như vậy, loại ngành nghề cổ giả danh lừa bịp này vẫn còn có thể bảo tồn, "Đánh vào đầu người ta, rồi cho bọn họ mỹ danh trừ ma?"
Gaer: "..."
"Được rồi," Gaer trước sự khác nhau đến sâu sắc này quyết định bỏ qua, "Chúng ta không đề cập tới cái này, nói về 'chìa khóa' một chút, cậu thấy thế nào?"
"Nếu tôi biết thì tốt rồi," Carlos rất là thống khoái nhún vai, "Tôi lúc là học trò không phải là loại thích xem sách giáo khoa, làm người suốt ngày cắm mặt vào đống sách đó, anh tốt nhất nên đi hỏi Ardo."
"Được rồi, đừng như vậy," Gaer cười rộ lên, thuận miệng nói đùa, "Cậu trong lòng chúng tôi chính là đại anh hùng không gì không làm được, chúng tôi khi còn bé luôn phải để một tấm hình của cậu trên đầu giường mới an tâm ngủ."
"Để 'đại thúc mặt chữ điền' kia dọa ác mộng chạy mất?" Carlos nhíu mày, tựa như không thích cái đề tài này, một lát sau, cậu âm điệu không chút chập trùng nói, "Hơn nữa tôi cũng không phải anh hùng gì."
"Cậu ở trong trận chiến trứ danh kia hết sức quan trọng."
"Đó là bởi vì những người khác đều chết sạch." Carlos nói không chút biểu cảm gì, "Hơn nữa hết sức quan trọng cũng không phải tôi, là đại giáo chủ, cũng chính là cái vị ở trong nhà anh, có thể trở về đem hắn trưng lên, chụp cho hắn thêm mấy tấm hình, lấy đi làm vật kỉ niệm để thánh điện bán."
"Cậu có thể giết Parola."
"Thôi đi, Parola dễ dàng giết như vậy sao?" Carlos nghiêng đầu đưa mắt nhìn anh, "Anh bao lớn rồi còn nghe truyện cổ tích? Đó là một cái bẫy thiết kế rất lâu, đến cuối cùng chung quy phải có một người còn tay còn chân kéo cái bẫy kia, không khéo chính là tôi."
"Tôi không phải Ivan, Carl, môn lịch sử của tôi đạt chuẩn," Gaer biện luận dựa vào lý lẽ, "Giết Parola là một cái cấm thuật."
"Ha, rất ngạc nhiên đúng không?" Carlos mắt cũng không chớp mà nói, "Nói thật, tại nơi đó của chúng tôi, người không biết một hai cái cấm thuật, quả thực giống như là học trò không bao giờ leo tường, đều thật là không tiện để tiếp tục sống."
Thợ săn Kim chương đến một cái cấm thuật cũng không biết cảm giác đầu gối mình bị trúng một mũi tên.
"Bất kể nói thế nào," Gaer nhìn Carlos quyết định chủ ý, một lòng một dạ tranh cãi với người nói, "Cậu vào lúc ấy quay trở lại thánh điện, đứng ở đầu chiến tuyến, chính là sự thật không thể chối cãi."
Carlos nhìn anh một cách cổ quái kỳ lạ: "Anh em, tôi đúng là làm cái này."
Gaer nhất thời không còn lời nào để nói đối với thái độ là chuyện đương nhiên của cậu.
"Được rồi," Carlos vung tay, "Tôi biết anh là vì muốn an ủi tôi chuyện lúc sáng, nhưng mà chịu thiệt cũng không phải tôi, anh có thể đem bờ vai của anh cho ai kia mượn, để cho hắn vừa khóc ròng vừa oán giận tôi cái gì mà bội tình bạc nghĩa."
Gaer cảm thấy khi anh tỉ mỉ suy nghĩ những lời này có hàm ý gì, trái tim bé nhỏ bị kinh hãi.
Sau đó hai người bọn họ đi vào bệnh viện, không hẹn mà cùng hạ thấp giọng, nơi này đâu đâu cũng có cảnh tượng bác sĩ và y tá vội vội vàng vàng, một luồng mùi thuốc xộc vào mũi —— bệnh viện chính là một khung cảnh không thể làm người vui vẻ, mỗi một người đến nơi này đều tâm sự nặng nề mặt ủ mày chau.
Thời đại của Carlos là không có loại chữa bệnh tập trung như vầy, cậu đầu tiên là đứng đó mò mịt một lát, sau đó thiếu chút nữa cản đường người ta cấp cứu, cuống quít nhảy đến góc tường, nhìn con người đáng thương kia co giật không ngừng trên giường bệnh, một đám bác sĩ y tá hô to gọi nhỏ gào thét mà đi.
Như vậy cũng có thể sống sót? Thánh điện phù hộ tên đáng thương này.
"Khu nằm bệnh nội trú ở bên này." Gaer kéo Carlos, "Ngoài ra cậu xác định bây giờ là thời gian thăm nuôi?"
Carlos chớp chớp mắt, biểu tình mù tịt vô tri rõ ràng tỏ rõ cậu là người sinh hoạt tàn phế cấp chín. (theo mình hiểu là người có sinh hoạt không trật tự không rõ ràng, không giờ giấc cụ thể)
"Nga, trời ơi." Gaer cảm thán từ tận đáy lòng.
Khi bọn họ đi tới cửa khu nằm bệnh nội trú, một thanh âm của bé trai lanh lảnh gọi họ lại: "Johan!"
"Ha!" Carlos rốt cuộc lộ ra nụ cười đầu tiên trong ngày đặc biệt xui xẻo này.
Đó là một bé trai mười một mười hai tuổi, trên mặt điểm chút tàn nhang, em vui sướng đứng lên từ bậc thang, dùng sức vẫy tay với Carlos: "Em chờ anh lâu lắm rồi đó a!"
Em kéo tay Carlos một cách rất quen thuộc, mang cậu vào bên trong khu nằm bệnh —— thật giống như bọn họ không phải mới vừa quen một buổi tối, mà là bạn rất lâu rồi vậy.
Gaer đút hai tay vào túi, cùng đi phía sau bọn họ, cảm thấy có chút kỳ diệu.
Nếu như không phải Carlos, ai sẽ quan tâm cái cam kết với một đứa trẻ bèo nước gặp nhau? Anh có lúc cảm thấy Carlos giống như một đứa trẻ, có lúc lại cảm thấy, dựa vào sự từng trải của bản thân, thực sự không thể nào hiểu được cậu.
Cậu giống như là ngọn kỳ hỏa bị hắt nước thần, vĩnh viễn không tắt, đồng thời liền nước chảy bèo trôi, trong lòng cậu tựa hồ có một cái thế giới không giống nhau, luôn coi trọng thứ người khác lơ là, đối với sự giãy dụa khổ sở của người khác, lại có thể biến nặng thành nhẹ, vô luận ở nơi nào thời gian nào, cậu vĩnh viễn không tẻ nhạt, vĩnh viễn tìm được việc vui cho mình.
Cậu không phải không có tim không có phổi, nhưng xưa nay không trầm luân trong việc không tốt.
"Ông ấy làm sao vậy?" Carlos nhìn ông cụ trên giường bệnh, trên mũi của ông đeo một cái lồng kỳ quái, hơi thở chốc chốc lại phun ở trên, trên người cắm đầy các loại ống.
"Em không biết." Kevin nói, đem một con Transformers đặt bên cạnh gối của ông, "Ông luôn ngủ mất."
"Ba mẹ em đâu?" Gaer hỏi.
Kevin lắc đầu một cái: "Ba em đi làm ở công ty, mẹ em đi công tác rồi."
Gaer nhìn Carlos một cái, Carlos không tự ý thức được ở thời đại này "thợ săn" là công việc cần giữ bí mật, cậu ngồi xổm xuống, hỏi Kevin: "Ba mẹ em... Biết rõ chuyện về thợ săn sao?"
Kevin lắc đầu: "Là chú Roger nói cho em biết đấy, chú ấy kể chuyện săn giết ác ma."
"Cho nên hôm qua em mới đến thánh điện sao? Là tự đi à?"
Kevin gật đầu: "Em tra đường trên mạng, chú Roger nói, nếu có vấn đề không thể giải quyết được, hãy đến thánh điện tìm 'kỵ sĩ thánh điện'."
"Vậy em gặp vấn đề gì?" Ánh mắt Gaer sượt qua thoáng nhìn Carlos sắc mặt đột nhiên ngưng trọng, tỉ mỉ tra xét sắc mặt của cụ Waston, thậm chí cúi người xuống, ghé vào bên tai ông ngửi một chút.
"Em mơ thấy một giấc mơ." Kevin cúi đầu, ngón tay quấn lấy ga trải giường của ông Waston, em giống như một đứa trẻ thẹn thùng, chỉ khi đối mặt với Carlos mới có thể hơi hơi hiện ra một chút hoạt bát, "Liên tục một tháng, mỗi ngày đều mơ thấy một chiếc chìa khóa, em vẫn luôn rất buồn ngủ vào ban ngày, cô Judy có nói cho ba em biết."
Trên người Carlos đột nhiên vang lên âm thanh "ong ong", Gaer sững sờ, "Cậu mang kiếm đến?"
Carlos lấy trọng kiếm giấu bên trong lớp quần áo, nó thoạt nhìn cực kỳ nóng nảy bất an.
"Oa, ngầu quá." Kevin mở to hai mắt.
"Làm sao vậy?" Gaer hỏi.
Carlos dựng thẳng ngón tay để bên môi: "Xuỵt ——"
Cậu cẩn thận chạm vào tai ông cụ đang hôn mê, nhẹ nhàng niệm vào trong tai một cái chú văn, nó không giống bất kỳ một loại ngôn ngữ nào của nhân loại, cách âm thanh phát ra liên tục không giống nhau, lúc Carlos niệm chú, khẩu âm cực nhẹ, như là nói mớ, lại như là tiếng ca đến từ một dân tộc lâu đời nào đó đã diệt tộc.
Trọng kiếm của cậu càng tỏ ra lo lắng nóng nảy, sát khí khát máu và giọng nam ôn nhu càng tạo thành một loại hô ứng quỷ dị nào đó, Gaer một âm tiết cũng nghe không hiểu, mà lại có thể cảm ra sự triệu hoán và động viên từ trong thanh âm kia truyền đến.
Tay của ông cụ nhúc nhích một chút như kỳ tích, Kevin không nhịn được bước lên một bước, bị Gaer kéo lại chỗ cũ.
Sau một tiếng réo vang, đầu ông cụ kêu lên giống như còi hơi xe lửa, từ hai bên tai phun ra sương trắng, Carlos lui về sau một bước. Trong tai ông Waston phát ra một chùm tia sáng, giống như sao băng kéo cái đuôi dài đằng đẵng bay ra, bị Carlos dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chụp một cái nằm trong lòng bàn tay.
Bàn tay nhiều nạn, toàn phải mang băng gạc của cậu ngay lập tức phát ra mùi khen khét, vải băng bị thiêu cháy đen thui, nhưng mà vật kia đụng đến da tay cậu, liền như là đột nhiên an tĩnh lại, Carlos mở tay ra, lòng bàn tay cậu siết một cái lá cây thủy tinh nho nhỏ.
"Hậu nhân gia tộc Christie lánh đời, Carlos nhìn Kevin bằng ánh mắt phức tạp, phát âm đoạn chú vừa rồi như là tạo ra áp lực rất lớn đối với cổ họng cậu, làm cho thanh âm nghe có chút khàn khàn, "Anh chỉ ở... Lúc còn rất rất trẻ có một lần may mắn từng gặp được người trong gia tộc các em, đồng thời nhận được không ít sự giúp đỡ của hắn."
Kevin mơ hồ nhìn cậu: "Ý anh là ông em sẽ tốt lên?"
"Kevin, hãy nghe anh nói," Carlos ngồi xổm xuống, vỗ vỗ đầu em, "Ông Waston, ông ấy đã không còn ở nơi này."
Gaer ngẩng đầu nhìn nhịp tim thẳng hàng trên dụng cụ của ông Waston một cái. (ý là trên màn hình máy đo có đường thẳng chỉ người chết rồi á, mình không chuyên y nên không biết gọi là gì mới đúng)
"Đó là ý gì? Ông đi đâu rồi?"
"Một nơi rất xa," Carlos nói, "Rất là tốt đẹp, ông ấy ở nơi đó sẽ có cuộc sống hạnh phúc —— em có hy vọng ông ấy hạnh phúc không?"
Kevin chần chờ nhìn cậu một chút, nhỏ giọng nói, "Anh nói ông ấy chết rồi?"
"Đúng vậy." Carlos thản nhiên nói.
Vành mắt Kevin từ từ đỏ lên.
"Chết cũng không phải là một chuyện quá bi thương, tiểu nhị," Carlos ôn nhu nói, "Chúng ta đến từ một thế giới, trải qua một đoạn lữ hành dài dằng dặc, nhất định phải trở lại, em, còn có anh, sau này đều sẽ đi theo bước chân của ông ấy, cũng trở về nơi của tất cả bắt đầu, hết thảy bi thương và thống khổ của thế tục, đều sẽ biến thành cát bụi hư vô, khi đó em sẽ hiểu rõ, tất cả mọi khác biệt, cũng chỉ là tạm thời. Em là hậu nhân Christie, phải kiên cường lên."
"Christie là cái gì?" Kevin hỏi.
"Xin lỗi, anh không biết." Carlos nói, "Anh chỉ biết là, các em noi theo chỉ ý của thần Sáng Thế, dùng phương thức đặc thù truyền thừa mỗi một đời, bảo vệ một loại đồ vật... Chúng ta cũng không biết. Đương nhiên, chúng ta là bạn, nếu em có yêu cầu gì, luôn có thể viết thư cho anh..."
"Khụ khụ, gọi điện thoại." Gaer vội ho một tiếng nhắc nhở.
"Nga không," Carlos vội ho một tiếng, giả thần giả quỷ nói, "Giảng giải truyền thừa cổ xưa, nên dùng phương thức cổ xưa, bút ký của con người chứa đựng một loại ma lực thần kỳ nào đó, cũng sẽ rèn chữ viết của em, được chứ?"
Cậu mượn bút của Gaer, viết một chuỗi địa chỉ trên mu bàn tay Kevin: "Anh nhất định sẽ hồi âm, bất cứ lúc nào."
Mà lúc này, Ardo đã đến châu Luther, trực tiếp lên một chiếc xe taxi: "Tôi nghe nói châu Luther đã từng có một cái pháo đài cổ Tanges, đúng không?"
"Ừm, nó đến nay vẫn còn tồn tại," Tài xế nhìn hành khách của mình một cái, "Ngài là người đến du lịch? Đây chính là di tích lịch sử đặc sắc nhất ở bản địa, tôi có thể đưa ngài đến chỗ bán vé vào cửa, bọn họ sẽ giảm cho ngài %."
"Cảm ơn." Ardo gật đầu.
Tài xế khởi động xe, trong lúc vô tình nhìn lướt qua tay hắn, thuận miệng nói: "Tay của ngài bị thương? Mùa đông miệng vết thương không dễ khép lại."
Trên ngón tay hắn có một vết thương dài nhỏ, thời điểm hắn nắm tay lại vừa vặn có thể giấu trong lòng bàn tay, Ardo cúi đầu, lộ ra nụ cười có thâm ý khác.
"Cái này a," Hắn nói, "Chỉ là một âm mưu nhỏ phi thường ngọt ngào."