["Bạn gì ơi, em trai tôi bị bắt cóc rồi, tôi phải đi cứu em ấy, tôi cần mượn xe của bạn, giúp tôi đi! Làm ơn!" Carlos vịn vai cô bé giao đồ ăn, nhìn thẳng vào mắt cô, "chân thành" nói.
"Cái gì? Không được, tôi còn phải đi giao đồ ăn... A." Cô bé giao thức ăn ngẩng đầu, vừa lúc đối mặt với chàng trai anh tuấn này, chỉ trong một giây đồng hồ liền bị sắc đẹp mê hoặc, nhất thời quên mất từ ngữ, ngơ ngác nhìn chằm chằm Carlos mà lộ ra biểu cảm mơ màng, mặt chậm rãi đỏ lên.
Thật tốt quá, đây là một thành phần nhan khống.
Sau khi Carlos đoán ra điều này, lập tức để tay sau ót cô, không chút keo kiệt tặng cô một nụ hôn hương diễm.
Louis tuyệt vọng nhắm mắt lại —— thánh điện có một vị tiền bối bất tử "anh minh hiển hách" như vậy mà sao vẫn chưa đóng cửa vậy trời?]
Không biết các bạn thế nào chứ Wattpad không còn hỗ trợ trên laptop của mình nữa, cho nên mình quyết định chuyển nhà sang Wordpress Nhàn:
Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng An trong suốt mấy chục chương truyện mà mong các bạn chịu khó đi cùng An đến khi hoàn. Thank you