E&B: Strangers Ex
Trương Tam là dựa vào quan hệ bà con xa với biểu ca Đương Quy vào Thanh Viên làm mã đồng, Đương Quy là người tự hào nhất Đại Hữu vì là thân tín bên cạnh Triệu Thanh Hà, cho nên việc tốt như vậy mới rơi trúng đầu của hắn. Tuổi của Trương Tam không lớn, cũng chỉ mới có mười mấy tuổi mà thôi, hiện giờ có thể kiếm tiền nuôi gia đình, về sau nếu có cơ hội sẽ học tập y thuật như vậy sẽ khiến trong nhà vô cùng thể diện, hiện tại cha mẹ đi ra ngoài thắt lưng đều thẳng hơn nhiều.
Biểu ca không phải ai cũng dẫn vào, khi Trương Tam đến đây làm đã được cha mẹ ân cần dạy bảo hắn nhất định phải làm việc cho tốt, phải chịu khó, nói ít làm nhiều. Trương Tam ghi nhớ thật sâu, ở mục mã giam hầu hạ bệnh súc còn tỉ mỉ hơn cả hầu hạ tổ tông.
Ngày hôm đó hắn như thường ngày quét dọn chuồng trại, đi vào chuồng ngựa thì thấy con ngựa này bệnh bơ phờ héo héo, hắn đã ở mục mã giam làm được một thời gian cho nên cảm thấy con ngựa này so với những con khác không nghiêm trọng, vì vậy không có nhiều để ý. Nhẹ nhàng lên tiếng chào hỏi con ngựa kia hai câu, thì bắt đầu công việc rửa sạch chuồng ngựa. Súc sinh ở mục mã giam so với trong nhà để ý nhiều hơn lắm, mỗi ngày ít nhất phải dọn ba lượt, mỗi lầm còn phải phun nước thuốc, súc sinh sau khi xuất viện còn phải tiêu độc một phen.
Khi vừa bắt đầu Trương Tam không hiểu vì sao phải phiền phức như vậy, lúc hắn ở nông thôn đâu có thấy nhà nào hầu hạ súc sinh như vậy, chuồng nuôi nhốt súc sinh còn là nơi bọn họ giải quyết vệ sinh, thối hôi thối hoắc. Sau mới biết được làm vậy là để tránh tà bệnh xâm lấn, bác sĩ Triệu nói nơi dơ bẩn này rất dễ phát sinh tà bệnh, bệnh súc vốn ốm yếu nếu không làm sạch sẽ nơi ở sẽ bệnh nặng hơn.
Bác sĩ Triệu đã nói thì khẳng định là đúng, tuy bác sĩ Triệu tuổi còn trẻ nhưng y thuật toàn Đại Hữu không ai sánh bằng, thuật mổ bụng phá bụng ở toàn Đại Hữu thậm chí khắp thiên hạ này chỉ có vài người! Thêm việc biểu ca thường xuyên ghé vào lỗ tai hắn nói bác sĩ Triệu tài giỏi cỡ nào, Trương Tam đối với bác sĩ Triệu hết sức sùng bái.
Mỗi lần quét dọn Trương Tam vô cùng cẩn thận, bởi vì tay chân nhỏ nên có chút chậm chạp, tập trung tinh thần nên không có chú ý phía đằng sau. Nào ngờ con ngựa mới vừa bơ phờ đột nhiên phát cuồng, không biểu sao loạn phá lung tung đá hắn văng vào vách tường, nếu hắn không phải hắn phản ứng mau lăn qua một bên thì đã bị vó ngựa đạp xuống, không thì hôm nay bỏ mạng tại đây!
Triệu Thanh Hà cùng Nguỵ Viễn Chí chạy tới nhìn thấy Trương Tam đang chật vật trốn đông trốn tây trong chuồng, nhưng chuồng có bao nhiêu lớn nên dù Trương Tam có linh hoạt đến mấy cũng bị trúng mấy lần, khoé miệng chảy cả máu. Triệu Thanh Hà nào dám chậm trễ, những người khác nghe tiếng cũng chạy lại đây liền vội vàng liều mạng kéo chặt dây cương, khiến cho con ngựa yên tĩnh trở lại.
Trương Tam thấy mình được cứu rốt cuộc không kiên trì nữa xụi lơ xuống, tuy cả người đau muốn chết, xương cốt nội tạng giống như bị lệch sai chỗ, lại cứng rắn nói: ” Đại nhân, ta thật sự không có làm gì, ta đang dọn dẹp ở đây, không biết sao… “
Triệu Thanh Hà thấy hắn muốn đứng lên, vội vàng ngăn cản, ” Ngươi đừng cử động, ngươi lúc này bị đụng trúng còn chưa biết được thương tổn chỗ nào, chờ đại phu đến rồi nói sau.”
Nguỵ Viễn Chí rất nhanh nhạy đã sai người đi gọi đại phu, trong lòng Trương Tam vẫn không yên, sợ Triệu Thanh Hà cho là hắn ngược đãi gia súc chăn nuôi. Ngày trước ở mục mã giam không phải chưa từng có người như vậy, gia súc chăn nuôi sao có thể nói chuyện nên ngầm đánh mắng ngược đãi, bị Triệu Thanh Hà phạt đánh ba mươi gậy đuổi ra ngoài.
Triệu Thanh Hà trấn an con ngựa xong mới lo lắng cẩn thận nhìn Trương Tam, hắn mặc dù là thú y, nhưng mà cũng tiếp xúc nhân y một thời gian dài nên cũng hiểu biết sơ. Thấy Trương Tam không có gì trở ngại mới yên tâm, thấy hắn có vẻ phiền muộn, vì thế nói: ” Việc này không trách ngươi, con ngựa này bị chứng bệnh điên.”
Lúc này Trương Tam mới yên tâm được, cả người hoàn toàn xụi lơ nằm trên mặt đất, chờ đại phu đến cứu trị. Đáy lòng cảm thấy Triệu Thanh Hà thật là một người tốt, còn lo lắng tìm đại phu cho hắn, giống hệt như biểu ca đã kể vậy.
Ngựa bệnh được thay đổi nơi nhốt, hắn vội chạy nhanh tới nhìn một cái.
Con ngựa kia đang thập phần hưng phấn nôn nóng, nếu không phải bị giữ chặt chỉ sợ đã lao ra khỏi chuồng, lưỡi màu đỏ vàng, da ẩm ướt, nhịp tim đập mạnh, bệnh trạng không giống như lúc trước.
Nguỵ Viễn Chí nhìn xong không khỏi cau mày nói: ” Sư phụ, nhìn giống như là bệnh chứng tâm nhiệt độc phong? Trước còn tưởng là cảm nhiễm phong hàn, hôm nay không biết sao lại thành thế này.”
” Con ngựa này lúc trước bệnh trạng giống con ngựa khi nãy?”
Nguỵ Viễn Chí gật đầu, ” Phải, con ngựa này nhìn còn không nghiêm trọng như những con khác, chỉ có chút nóng lên, chủ ngựa lo lắng nên đem đến đây hết, nào ngờ hôm nay lại bị phát điên.”
Cũng bởi vậy mới không có dặn dò gì đặc biệt, may là con ngựa này nhỏ vẫn chưa có trưởng thành, vì thế Trương Tam mới tránh được một kiếp.
Vốn đã nghi ngờ không phải là cảm mạo, hiện tại Triệu Thanh Hà càng thêm khẳng định không phải chứng cảm mạo đơn giản.
Triệu Thanh Hà lại đi nhìn mấy con ngựa khác, phát hiện chúng có đều có biểu hiện ngủ gà ngủ gật, tinh thần dại ra, không ham ăn uống, cũng có vài con giống con ngựa kia phát điên làm loạn, xoay vòng chung quanh. Một con bệnh nghiêm trọng đứng không vững, miệng lệch, thân lưỡi thò ra ngoài, thỉnh thoảng khò khè, cổ họng có đờm.
Những con ngựa này lúc mới đến bệnh tình không nghiêm trọng lắm, ngay cả người bình thường nhìn xem còn cho là bệnh phong hàn. Nếu không phải ngựa quý báu, chủ ngựa vô cùng cẩn thận nên đưa hết ngựa đến Thanh Viên, nhưng phải nằm viện để quan sát, nhiều ngựa như vậy tốn không ít phí hao tổn.
Nguỵ Viễn Chí thấy Triệu Thanh Hà vẻ mặt nghiêm trọng, trong lòng lộp bộp một chút, những con ngựa này phát bệnh nhanh, chuyển biến mau, hơn nữa còn là số lượng lớn như vậy nhiễm bệnh, thực sự khiến người ta bất an.
” Sư phụ? Đã có nghĩ đến gì chăng?”
Triệu Thanh Hà cau mày nhưng chưa trực tiếp trả lời, mà hỏi: ” Những con ngựa này trước đó có ở phải là để dưới trời nắng hoặc hành tẩu quá nhanh không?”
Nguỵ Viễn Chí lập tức phủ định, ” Ngựa vốn quý báu, hơn nữa chủ ngựa là buôn bán chứ không phải để sử dụng, cho nên rất là cẩn thận, không có có khả năng cưỡng bức lao động quá nặng, ngày thường cũng ít khi để chúng nó phơi nắng dưới mặt trời.”
Triệu Thanh Hà trầm mặc, trong lòng có chút suy đoán nhưng không dám kết luận, dù sao không ít chứng bệnh có bệnh trạng tương tự, trình độ trung thú y của hắn mấy năm nay có tiến bộ, ở Đại Hữu có thể nói là số một số hai, nhưng trên thực tế có rất nhiều chứng bệnh không có y học hiện đại nghiệm chứng, hắn vẫn không dám xác định.
Nếu có thể kiểm tra máu thì tốt rồi, hiện tại không thể một trăm phần trăm xác định, lung tung dùng thuốc vô cùng nguy hiểm.
Nguỵ Viễn Chí hiếm khi nhìn thấy Triệu Thanh Hà như vậy, một khi biểu lộ thế này thì khẳng định bệnh tật có chút khó giải quyết.
” Sư phụ, có vấn đề gì khó khăn sao?”
Triệu Thanh Hà trầm ngâ một lát, nói: ” Bệnh này có vẻ là bệnh viêm não ngựa, nếu thật là như vậy thì ta có thể trị được. Nhưng mà chưa có kiểm tra máu, ta không dám khẳng định mười phần.”
Nguỵ Viễn Chí đối với tên bệnh cổ quái này cũng không thấy lạ lùng, Triệu Thanh Hà đã từng nói với hắn. Bệnh này cũng thuộc loại bệnh dịch, chủ yếu lan truyền qua muỗi, ngựa con rất dễ bị nhiễm bệnh nhất là những con dưới sáu tháng tuổi, bệnh phát nhanh, rất nghiêm trọng thì khó mà trị. Mà đối với gia súc trưởng thành hoặc có tuổi thì phát bệnh chậm, bệnh tình cũng nhẹ, dễ dàng chữa khỏi, tỉ lệ tử vong thấp. Hơn nữa trừ bỏ ngựa, la, lừa, thì lợn, trâu và dê thậm chí người cũng có thể mắc nhiễm.
Những con ngựa này đều đã hai ba tuổi, nếu thực sự là nhiễm chứng viêm não ngựa thì trị liệu kịp thời cũng khỏi được. Nhưng mà bệnh này có chút phiền toái, phải phân chia, hô hấp, cấp độ, nhóm máu, rất khó mà phân ranh giới, chủ yếu là phân chia bệnh tật, triệu chứng hô hấp, các triệu chứng máu, hơn nữa diễn biến mau, khi chẩn trị phải luôn luôn chú ý để đúng bệnh hốt thuốc.
Nguỵ Viễn Chí nghĩ nghĩ nói: ” Sư phụ nói như vậy, ta cảm thấy không được mười thì cũng tám chín phần. Không bằng cứ thử xem, bệnh này nếu trị liệu trễ chỉ sợ dẫn đến máu có triệu chứng, lúc đó sẽ khó chữa khỏi.”
Triệu Thanh Hà không khỏi thở dài, kỳ thật hắn cũng xác định là chứng bệnh này. Hắn trước đó cũng thường gặp nên không xa lạ, nhưng mà khi đó đều phải trải qua kiểm tra máu mới dám kê đơn, tuy tới dị thế lâu rồi nhưng hắn vẫn còn chịu ảnh hưởng của trước kia. Lúc trước thì thôi, từ lúc thành danh sau này càng thêm cẩn thận, chỉ sợ có biến cố, lá gan cũng nhỏ hơn rất nhiều.
Tuy nói danh hiệu thần y không phải do bản thân cầu tới, cũng không để ý danh hiệu này nhưng bị đưa đến vị trí thần y không tự giác đã cẩn thận lên, chung quy là sợ cô phụ chờ đợi của mọi người. Trách không được có vài thần y vì thanh danh nên đôi khi làm những việc mà khó tưởng tượng được, hắn trước đó rất khinh thường, hiện giờ thì bản thân bị đẩy lên vị trí này, thế nhưng cũng bất tri bất giác sa vào rập khuôn.
Làm nghề y liên quan đến tính mạng phải luôn cẩn thận, nhưng quá mức cẩn thận đề phòng trước sau thì không làm được chuyện gì lớn.
Triệu Thanh Hà lắc lắc đầu, đem suy nghĩ loạn thất bát tao ném qua một bên, lại cẩn trọng xem xét một lần, lúc này mới ra lệnh: ” Cứ dựa theo bệnh này kê đơn đi, ngươi kêu mấy huynh đệ của ngươi cũng kêu đến, ngày trước chúng ta chưa có gặp qua, vừa vặn hôm nay luyện tập.”
Nguỵ Viễn Chí không dám chậm trễ, sai người đi tìm mấy huynh đệ đang trị liệu những con ngựa khác.
Màn đêm buông xuống, Triệu Thanh Hà vừa đi vừa xoa bóp bả vai đau nhức, nhìn thấy Thường Đình Chiêu ở sảnh lớn không khỏi ngẩn người: ” Không phải đã sai người báo ngươi về trước sao?”
Hiện tại Thường Đình Chiêu không có nhiều việc như trước, trên cơ bản đều là đúng giờ đi rồi về, cho nên luôn đến Thanh Viên đón Triệu Thanh Hà về nhà, ân ân ái ái khiến người chua chết. Thường lão phu nhân còn từng răn dạy qua, tuy Triệu Thanh Hà là nam tử nhưng như vậy còn ra thể thống gì. Thường Đình Chiêu không đồng ý, chỉ nói mình thấy vui. Bị ép quá liền nói mỗi ngày phải đem ngựa qua Thanh Viên một chuyến mới yên tâm, nếu không giống như lần trước dính phải con sâu gì đó, bị ngã ngựa chết oan uổng,
Bây giờ có ai trong kinh thành không biết Thanh Viên sạch sẽ đến mức khiến người giận sôi gan, mỗi ngày quét dọn ba lần còn không nói, đã vậy còn đốt thuốc, người ở còn chưa có chú ý đến vậy.
Thường Đình Chiêu kiên quyết, Thường lão phu nhân chỉ có thể thở dài không nói gì nữa. Tuy Thường Đình Chiêu hiếu thuận, nhưng cũng là không nghe lời nhất, cưới vợ là nam thê không nói, lại còn giở trò giả ngây giả dại lỗ tai da mặt càng dày, bình thường không có ở nhà, muốn vẽ đường cũng không được. Hơn nữa dù sao cũng là nam tử, nàng mặc dù là lão thái bà nhưng vẫn không thể ở chung quá lâu. Triệu Thanh Hà không biết là nịnh hót hay cố ý, thường xuyên khen nàng ngày càng trẻ ra, không khác gì chị em với hắn. Thường lão phu nhân tuy xuất thân phố phường, làm việc so với phu nhân khác quái đản, nhưng cũng là người yêu thể diện. Mấy thủ đoạn nàng muốn tính kế, thật đúng là không sử dụng được trên người Triệu Thanh Hà.
Thường Đình Chiêu đã đi tới, giúp Triệu Thanh Hà bóp bóp bả vai, ” Nếu đã tới, dĩ nhiên là muốn chờ ngươi cùng nhau về, nếu không ai biết ngươi còn bận đến khi nào, quên luôn cả ăn uống. Đói bụng chưa? Chúng ta đi ăn lẩu đi.”
Triệu Thanh Hà dở khóc dở cười: ” Ngày nóng như vậy còn ăn lẩu, không sợ nóng chết ngươi sao.”
Cửa hàng lẩu của Triệu Thanh Hà bây giờ là tiếng tăm lừng lẫy trong kinh thành, mùa hè nóng bức cũng không thể ngăn cản mọi người nhiệt tình. Nhưng mà phí thu mùa hè so với Đệ Nhất Lâu không hề thấp hơn, bởi vì muốn mát mẻ, còn dùng băng làm giảm nhiệt độ trong phòng, cứ tính như vậy phí tổn cao lên không ít. Trên đời này luôn cảm thấy thích thú như vậy, cảm thấy hết sức thống khoái, bởi vậy buôn bán vẫn rất tốt.
Thường Đình Chiêu cười nói: ” Ta thích cùng ngươi.”
” Đã nói lại trong nhà chưa?” Từ lúc thành hôn hai người ít khi có cơ hội ăn cơm bên ngoài, tuy trong viện có phòng bếp nhỏ nhưng lúc ăn cơm chiều thì mọi người luôn tụ lại cùng nhau. Vào ngày hưu mộc, ăn sáng với ăn trưa cũng thường ăn cùng nhau, mặc dù là náo nhiệt nhưng trong lòng lại không, thường xuyên trở về phải ăn thêm cơm.
Bởi vì Thường lão phu nhân xuất thân phố phường nên càng chú ý quy củ, trên bàn có rất nhiều lễ nghi, làm cho mọi người ăn không thoải mái. Hơn nữa vì phối hợp ăn uống cùng người lớn tuổi, lẩu cay ma lạt căn bản không thể dọn lên bàn được. Triệu Thanh Hà cảm thấy phủ Định Quốc Công không được tiện lợi, muốn ăn chút đồ vật cũng không thể tuỳ ý mình. Tuy có thể lấy cớ ra ngoài xã giao, nhưng Thường lão phu nhân cứ luôn cằn nhằn, hai phu thê nếu không trở về ăn cơm dù không bị răn dạy, nhưng mà lại nói không ngừng, làm cho hai người thấy cực phiền. Thường lão phu nhân ở hậu trạch nhiều năm như vậy dĩ nhiên không phải chỉ có chút thủ đoạn, mắng không nỡ mà đánh không được, ta cũng chỉ có thể lải nhải cho ngươi chết.
” Đã nói, đêm nay chúng ta không về nhà.”
Hai mắt Triệu Thanh Hà sáng lên, ” Vậy thì tốt rồi! Mấy ngày này cũng không về đi, có không ít ngựa bị dịch bệnh, cần phải trông coi.”
Thường Đình Chiêu nhíu mày, ” Bệnh dịch? Có nghiêm trọng không?”
Triệu Thanh Hà biết hắn lo lắng cho quân mã, giải thích: ” Là một loại bệnh dịch, đối với ngựa con thì nguy hiểm nhưng ngựa trưởng thành khỏe mạnh thì dễ trị khỏi, không cần quá khẩn trương. Chỉ cần làm tốt công tác tiêu độc, bình thường sẽ không có gì. Ngươi chỉ cần đảm bảo quân mã trong quân doanh chăm sóc như ta nói, trên cơ bản không cần lo lắng.”
Lúc này Thường Đình Chiêu mới nhẹ nhàng thả ra, thấp giọng nói: ” Hiện giờ thế cục ngày càng bất ổn, kỵ binh không được xảy ra biến cố.”
Minh đế từ ngày lên ngồi luôn nhớ thương binh quyền của Thường gia, nhưng lại không có lý do, nếu lúc này xảy ra tất sẽ tính lên trên đầu Thường gia, đến lúc đó danh chính ngôn thuận thu hồi binh quyền.
Triệu Thanh Hà biết vấn đề nghiêm trọng bên trong, nghiêm mặt nói: ” Chờ chữa khỏi cho những con ngựa này ta cùng ngươi đi quân doanh một chuyến, việc này không thể qua loa.”
Thường Đình Chiêu nghĩ tới cái gì khoé miệng cong lên, ra vẻ đường hoàng nói: ” Việc này trọng đại, không thể mười ngày nửa tháng thì chúng ta không về nhà được, ta sai người mang tin báo về nhà.”
Không khí vốn ngưng trọng nhất thời đều tán đi, khoé miệng Triệu Thanh Hà cũng cong cong lên, tuy trong phủ Định Quốc Công không ai dám nói gì bọn họ, trong viện cũng thanh tịnh, nhưng vẫn cảm thấy giống như nhà giam, có thể ra ngoài thông khí vài ngày, tâm tình thư sướng lên bao nhiêu lần.
Thường Đình Chiêu thấy hắn như vậy, trong lòng áy náy không thôi. Từ ngày Triệu Thanh Hà đi theo bên cạnh hắn không có được mấy ngày lành, ” Đợi thêm một thời gian ngắn nữa, vị trên kia không còn, chúng ta lập tức bàn ra ngoài.”
Đến lúc đó không chỉ có hắn, mà ngay cả đại ca cũng sẽ bàn ra.
Triệu Thanh Hà cười đến càng loan loan, ” Được.”