Tôi vén tấm rèm cửa ra nhìn những ánh nắng chiều thi nhau nhảy múa. Con người thường thích những buổi sớm mai hơn nhưng với tôi, buổi chiều là tuyệt nhất. Lúc trước, tôi có thói quen ngủ trưa, tuy nhiên, đến giờ thì tôi đã dậy, lặn lội ra công viên ngồi ngắm mặt trời lặn cho đến giờ. Nhưng đó chỉ là thói quen của năm trước. Hmmm, đang tâm trạng bức bối nên đột nhiên nhớ đến mấy chuyện linh tinh trẻ con ngày bé để đỡ bực dọc. Con người chúng ta khi lớn hơn tuổi thì có nghĩa đã chín chắn hơn năm trước. Ví dụ tôi lên lớp thấy mình lớn hơn hẳn đàn em lớp . Lâu lâu nghĩ lại thì thấy lúc mình lớp mình không có con nít như cái tụi này đâu nhưng ai biết được trong đầu cái tụi lớp cũng nghĩ về tụi lớp như mình. Con người đôi lúc rất ngớ ngẩn, giống tôi bây giờ nè. Tôi nhìn xuống dưới sân nhà, chiếc xe mui trần màu trắng quen thuộc đang chuẩn bị dừng lại. Ách, hoàng tử đến tìm tôi á? Đúng rồi, tối hôm qua anh inbox muốn nổ khung chat mà bị tôi làm lơ, tôi không xem luôn. Phải đối mặt với anh thế nào đây??? AAAAAA, nhưng mà Minh Minh, trước sau gì thì mày cũng phải gặp ba mặt lời, đến hôm dã ngoại thì cũng phải gặp thôi. Anh mở cửa xe nhấn chuông, trong nhà chỉ còn có mình tôi thôi, có nên mở không? Tôi đã định mở nhưng rồi vẫn không đủ can đảm. Tiếng chuông điện thoại đang reo giòn giã, tôi mở ra xem, là anh gọi. Hức, tôi phóng xuống nhà mở cửa luôn. Anh vừa nhìn thấy tôi đã nở nụ cười yêu nghiệt, anh cứ cười đi, em không bị “nam nhân kế” của anh đánh bại đâu! Anh phụng phịu:
- Minh Minh còn giận anh sao?
- Vâng!- Tôi gật đầu cố tình làm khó anh.
- Tại sao Minh Minh lại giận nè?
“Tại vì anh không nhờ vả em làm bạn gái của anh trong khi chúng ta đang tìm hiểu! Tại vì anh thân thiết với chị Thảo hơn em mới bảo chị ấy là bạn gái anh…” Bao nhiêu lí do xuất hiện trong đầu tôi nhưng căn bản là không thể nói ra nên hầm hầm nhìn anh. Anh chép miệng kéo vai tôi vào lòng mình:
- Minh Minh ghen đúng không? Ghen với Thảo, không thì sao lại giận anh?
Tôi đẩy anh ra hung hăng đạp lên chân anh bặm môi:
- Anh thôi đi! Ai dám ghen chứ? Ai có quyền mà ghen?
- Anh cho phép đó! Bớt giận đi cô bé!- Anh cúi xuống xoa đầu tôi. Hành động này làm tôi nhục nhã ghê gớm, anh đang “dìm” chiều cao tôi xuống nữa đây mà. Tôi liếc rồi đẩy anh ra khỏi cửa nhà:
- Anh đến đây làm gì?
- Nhận tội với Minh Minh!
Nghe câu nói này tâm trạng tôi vui vẻ hơn tí thậm chí là đắc chí. Anh quan sát khuôn mặt tôi, tôi lập tức trưng khuôn mặt không cảm xúc ra. Anh cười:
- Hết giận chưa? Nếu hết thì ngày mốt anh sẽ đón em đi dã ngoại, không cần đi với trường!
Tôi nhìn anh không đáp, tôi vẫn đang suy nghĩ về điều kiện này. Anh nháy mắt:
- Im lặng là đồng ý, lên tiếng là nhất trí. >.^
- Đâu ra vậy?- Tôi bĩu môi. Anh kéo tay tôi:
- Bù lại hôm qua không thể đi trà chanh chém gió với em. Giờ khởi hành đi!
Tôi chưa kịp phân bua í ới gì thì anh đã lôi tôi vào xe rồi. Tôi dạo này rất không nghe lời anh, ai bảo anh cứ kêu tôi “sống thật cá tính” chứ? Thế thì tôi bộc lộ bản chất phần xấu xa phần đê tiện của mình luôn hắc hắc. Tôi bắt đầu quên chuyện cũ mà trò chuyện với anh bình thường, cách vui vẻ và hào hứng. Tôi tò mò:
- Sao anh lại muốn đi dã ngoại cùng trường cũ vậy?
- Ừm, là tại em đó. Muốn đi theo để chuộc lỗi nhưng giờ hết rồi, chắc anh không đí nữa!
- Từ lúc nào mà anh xấu tính giống em anh thế?- Tôi khịt mũi.
- Minh Minh.- Anh nắm vào cánh tay nhìn vào mắt tôi. Tôi cũng trợn mắt nhìn anh, aaaa, mắt nam nhân này đẹp quá đi mất. Tôi hỏi:
- Sao ạ?
- Anh không thích em nhắc đến người con trai nào khác ngoài anh đâu!
- Hả?- Câu nói này của anh làm tôi đớ người ra, anh có nói là tôi và anh sẽ tìm hiểu nhau nhưng chưa bao giờ thể hiện tình cảm như thế này. Tôi định phân bua thêm thì… tôi cảm nhận sức ép đang đè trên môi mình. Anh đang hôn tôi, tôi càng mở mắt to hơn nữa. Trong lòng vẫn tự nhủ, Minh Minh tận hưởng đi nhưng mà…tôi vẫn không tài nào khép mắt lại được. Cho đến khi tôi có thể hô hấp trở lại, tôi ho liên hồi không thể tin được vào cảnh tượng này. Tôi vỗ vào mặt mình mấy cái, đau thật. Là thật chứ không phải mơ! Anh nở nụ cười đắc thắng kê sát mặt tôi:
- Anh đoán là có ai đó sẽ ghen tị với anh phát điên luôn!
Ý anh là sao? Tôi chỉ im lặng thấy đầu óc mình đang bay bổng, không thèm để ý đến lời anh nói nữa. Anh lay mạnh vai tôi, lúc này tôi mới hoàn hồn nhíu mày nhìn anh. Anh nắm tay tôi giơ lên cao:
- Em đã cưỡng hôn anh rồi cho nên phải chịu trách nhiệm!
- Hả?- Tôi ngạc nhiên, tôi mới là người bị hại cơ mà. Tôi căn bản là rối bời và không hiểu rõ câu từ của anh. Anh lại mỉm cười khó hiểu rồi mới lái xe đi tiếp. Tôi đưa ngón trỏ chạm vào môi mình cúi đầu cười mãn nguyện, quả nhiên rất ngọt ngào, giống như kẹo ấy, chỉ muốn ăn mãi thôi! (Chị háo sắc quá, có boss Tuấn được rồi, Huy là của mọi người >.