Lúc mang thai Lâm Phong, thằng bé rất ngoan, không kén ăn như cô bé này. Minh Minh mệt muốn xỉu, nằm thì nhức lưng, ngồi thì mỏi, ăn uống thì bị con bé đạp ra hết.
- Con đừng hành mẹ nữa mà!- Minh Minh chỉ biết khóc ròng.
- Phá thai đi!- Lâm Phong mặt lườm lườm vào cái bụng đã nhô to của mẹ mình.
- Con đừng có điên, con bé là em gái con đó!- Minh Minh mắng “yêu” thằng nhóc.
- Chẳng phải lúc mang thai con mẹ cũng muốn phá hay sao?- À, thằng nhóc đòi quyền bình đẳng. Minh Minh đành nở nụ cười gượng gạo.
Tên Thanh Tuấn bị sai như người làm, nào là đấm bóp cho cô, mua thức ăn cô thích, rót nước cô uống, còn bị cách ly phòng vào buổi tối, không cho ôm ấp nữa. Địa ngục trần gian, biết vậy bớt nhiệt tình thì đâu có đến nỗi nào.
- Chúng ta đặt tên cho con gái đi… Tên gì đẹp nhỉ?- Còn ngày nữa con bé chào đời, cô hào hứng cùng Thanh Tuấn nghĩ ra cái tên.
- Phá thai đi!- Lâm Phong vẫn khuôn mặt lạnh lùng nêu ý kiến, thằng nhóc không thích có em gái, sẽ rất phiền phức.
- Vào phòng ngay ẹ!- Minh Minh đứng dậy ra lệnh. Lâm Phong vẫn trơ trơ, không nói, không trả lời, vẫn hầm hầm nóng nảy. Thôi mặc!
- Con tên Lâm Phong, thôi cứ đặt tên nó là Lâm Chung đi!- Thằng nhóc suy nghĩ hồi rồi lên tiếng. Minh Minh suýt nữa thì té xỉu, nó không bảo phá thai nữa, không thì đặt tên Lâm Chung cho đỡ buồn chăng?
- Con không có quyền lên tiếng!- Minh Minh cấm tuyệt đối.
- Chữ lót tên anh là Thanh, chữ lót tên em là Minh. Vậy đặt Thanh Minh đi!- Tên kia nãy giờ nghiên cứu khá kĩ lưỡng lên tiếng. Khóe mắt Minh Minh giật giật, cha con, người Lâm Chung, người Thanh Minh?
- Anh cũng đừng lên tiếng nữa!- Thế là tham khảo ý kiến đặt tên chấm dứt tại đây. Minh Minh tự đặt vậy! Mẹ là Minh Minh, vậy con là Minh Vy!
Minh Vy là bé gái nên đặc biệt được ba chiều chuộng, khác hẳn với Lâm Phong. Mới tháng tuổi, con bé đã lập được chiến tích oanh liệt, tè dầm ra hợp đồng của ba mà không bị quăng ra cửa sổ. Minh Minh cũng thấy rất hài lòng về gia đình hiện giờ, ngoại trừ con bé vẫn hay bị anh nó bắt nạt.
Được tháng tuổi, Minh Vy đã biết trừng mắt cảnh cáo mọi người xung quanh. Con bé trông có nét vừa giống Minh Minh vừa giống Thanh Tuấn nhưng cái điệu liếc mắt này thì không sai dịch nét với ai kia. Vậy mới nói là rượu cũ bình mới, vẫn là cái nết này nhưng… là con gái.
Minh Vy cũng được ông bà nuông chiều không kém anh hai. Anh hai bị “ra rìa” nên rất tức giận, lúc không có mặt bố mẹ thì bưng con nhóc ra cửa nhà để đó cho… ai thương xót thì nhặt. Mẹ nó đã nhặt vào ít nhất lần nên cách ly đứa ra.
Con nhóc rất chai lì, bị anh hai hất hủi cũng không khóc, vừa mới mọc răng thì bò đi trả thù ngay. Sách vở của thằng nhóc bị em nó cắn xé, nước vãi chảy ra tùm lum giường. Lâm Phong vừa phát hiện bế lên, chuẩn bị đánh vào mông nó cái thì bị Minh Vy cắn ngay vào vai đau điếng.
Được tuổi, con nhóc đã đi lăng xăng cùng trời cuối phố. Chỉ cần trong người không khóa cổng cẩn thận thì y như hôm đó nó bỏ nhà ra đi, cả nhà lại phải đăng tin “tìm trẻ lạc”. Tên Thanh Tuấn không la mắng gì con nhóc cả, cứ dung túng cho nó quậy phá. Ngay chính mình cũng bị nó xoay như dế. Tài liệu quên cất vào hộc bàn thì bị nó lôi mấy cái đóng dấu đóng đầy chữ Nguyễn Thanh Tuấn lên đấy, may hơn tí xíu thì nó giấu vào gầm bàn, sô pha, tủ lạnh… sau khi làm bản hợp đồng mới mới tìm ra. Minh Minh thì khỏi nói, vào nhà bếp uống nước cũng phải bế nó theo. Chỉ cần chạm đất thì nó cứ như “nhân sâm ngàn năm” trong Tây Du Ký biến mất không dấu vết.
- Con tuổi con gì thế Minh Vy?- Minh Minh bế con bé vào lòng hỏi nhỏ.
- Con gà.- Con nhóc cũng trả lời lại.
- Mẹ nghĩ con gà này cốt con ngựa ấy! Con đi như ngựa ấy… Mai mốt mẹ phải xích lại mới được!
-!!!!!!!- Há mồm cắn vào tay mẹ yêu.
Được tuổi, con bé đã … biết đá bóng. mình dám thách đấu với cả bọn bạn của anh hai. Anh hai rất quân tử, không chấp cả đám mà chỉ mình đấu với con nhóc. Thằng nhóc không phải hạng thường, đương nhiên là chiến thắng con nhóc sau khi… lãnh vài vết răng rải rác.
Minh Vy đi vào nhà, chiếc xe hiện đại của ông anh đang dựng trong sân.
Con bé đã cố tình tránh ra xa nhưng chiếc xe đột nhiên ngã xuống, anh hai ở đâu chạy ra hét lên:
- Là em làm ngã xe anh nhé!
- Ờ!- Con nhóc khoanh tay gật đầu. Lâm Phong đi đến chiếc xe kể tội:
- Chiếc xe ngã nên bóng đèn vỡ rồi, dây thắng cũng đứt luôn, bàn đạp
cũng bị gãy nữa, căm xe cong cả rồi. Anh sẽ đi nói với ba mẹ!
- Ờ!- Con nhóc gật đầu. Lâm Phong chạy ngay vào nhà kéo Minh Minh ra.
Trời ơi, chiếc xe vừa mới mua hôm qua mà, đây là chiếc xe thứ trong tuần rồi. Minh Minh khoanh tay hỏi tội con nhóc:
- Sao con lại làm hỏng xe của anh nữa rồi?
- Những lần trước là do con làm nhưng lần này là do anh làm. Con chỉ đi ngang qua, anh hai giật sợi dây ở thanh chống xe nên nó ngã mà.-
Con nhóc ngồi xuống đất cầm sợi dây lên.- Hôm qua con thấy anh đua xe, chiếc xe tông vào cột điện nên mới thế!
- Lâm Phong!!!!!!!!!!!!- Minh Minh thét lên, không còn thấy bóng dáng của tên tội phạm đâu nữa, thằng nhóc bốc hơi rồi.
đứa ghét nhau đã đành, giờ còn lại phải xử thêm chuyện ăn uống, quà cáp. Số là vầy. . .
- Minh Vy, hộp chocolate trong tủ lạnh của anh đâu rồi?
- Em ăn rồi!
- Sao có thể được, em mau đền cho anh!- Hôm nay là valentine, nghe đâu cô bạn hot girl Lâm Phong để mắt lâu lắm rồi vừa tặng hộp chocolate cho cậu ấm, vừa định lấy ra xem đã bị nhỏ em ăn bốc hơi.
- Em ói ra nhé!
- Anh không biết. Mẹ à!- Thằng nhóc nóng giận nhảy tưng tưng như muốn đập phá nhà cửa.
- Mẹ sẽ mua hộp khác!- Minh Minh đau đầu giải quyết.
- Chocolate không ngon, dở lắm mẹ à!- Minh Vy nháy mắt với anh hai cái rồi ôm lấy tay mẹ. Minh Minh hết sức mệt mỏi, chỉ biết lắc đầu.
- Có tiền cũng chẳng mua được đâu! Hừ…- Thằng nhóc giận dỗi khoanh tay trước ngực.
- Thì ra là quà vô giá!!! À, mẹ xem thử trang sức của mẹ có mất món gì không, xem chừng nó cũng trở thành quà vô giá…- Minh Vy cười hết sức ma mãnh.
- Ý con là sao?
. . .
- Lâm Phong!!!!!!! Sợi dây chuyền ba tặng mẹ đâu rồi hả???????????
Có qua có lại, biện pháp bù trừ thôi… Do cậu ấm quá keo kiệt nên không chịu lấy tiền trong tài khoản của mình mà lấy “hàng có sẵn”. Rốt cuộc bị mẹ la đến long trời lỡ đất, Minh Vy cũng đau đầu nhức óc nên… gọi cho ba bảo ba mua sợi khác tặng mẹ. Tuy đã có con nhưng ai bảo Valentine không được tình cảm chứ? Hắn phải đặt hàng thêm sợi, vừa về đã có cớ phạt Lâm Phong không được ăn cơm tối nên tâm trạng cực kỳ khoái chí, thoải mái.
Minh Vy đã được tuổi, trở thành cô bé xinh xắn nhưng lại có tính tình quái đãng. Tên Thanh Tuấn cũng dần trở thành người cha vĩ đại.
Một hôm, Minh Minh đổ bệnh, hắn phải tự tay làm tất cả.
- Ngồi yên!- Hắn gằng giọng tức giận. Hắn đang buộc tóc cho Minh Vy, chỉ có vài sợi tóc mà không thể vào nếp là sao?
- Bao giờ mới xong? Con trễ rồi!- Minh Vy lên tiếng hối thúc, khuôn mặt nhăn nhó.
- Xong rồi!- Hắn thở phào nhẹ nhõm, tự hào nhìn tác phẩm của mình.
Minh Vy nhíu mày:
- Xong rồi?
- Ừ!
- Ba đùa con à?- Con nhóc định cởi ra thì hắn ngăn lại.
- Con mà cởi ra thì không được sử dụng ipad, máy tính, all…
- Ba là cầm thú!- Nuốt nước mắt vào trong, Minh Vy đành ngoan ngoãn nghe lời ba. Đầu tóc con bé rối bù đi vào trường, ai mà hỏi đến đầu tóc này thì bị con bé “xử” tại chỗ ngay tức khắc. Hằng ngày được Minh Minh thắt cà vạt giúp nên bây giờ tự thắt hơi không quen, xiêu xiêu vẹo vẹo, hắn tháo cà vạt quăng ra ngoài xe luôn. Thấy Minh Minh vẫn không được khỏe nên tổng giám đốc nghỉ việc ngày chăm sóc vợ, nhưng mục đích chính vẫn là muốn tỏ ra phong độ với nhân viên…
- Anh không đi làm sao?- Minh Minh thấy cổ họng mình đau rát, đăng đắng, khó nhọc hỏi hắn.
- Không. Ăn cháo hả?- Hắn giơ tay lên trán cô, xem ra sốt vẫn chưa hạ.
- Anh biết nấu sao?- Minh Minh ngồi dậy tựa vào người hắn.
- Ừm… tất nhiên!- Hắn hơi nghĩ ngợi rồi gật đầu đi xuống bếp. Khoảng tiếng sau hắn trở lại với tô cháo trên tay. Minh Minh tròn mắt nhìn tô cháo, hình như cháo này hơi lỏng, giống súp hơn nhưng không có mùi khó chịu.
- Ăn đi!- Hắn nhướn mày ra lệnh. Minh Minh gật đầu ăn thử muỗng, trời ơi, chua chua, cay cay, đắng đắng, thật sự quá khó nuốt mà. Cô không đáp lại, cái muỗng vẫn được cầm trong tay run run.
- Ăn tiếp đi rồi uống thuốc!
- Cháo có hơi…
- Sao? Em dám không ăn?- Hắn uy hiếp, trong đầu vẫn đinh ninh nghĩ là cô kén ăn, không ăn thì không thể uống thuốc, rất dễ bị sốc thuốc.
Minh Minh nghe những lời nói có dao có búa này đành ăn tiếp. Chỉ phút sau, Minh Minh nhập viện, đến tháng sau mới khỏi bệnh về nhà.
Người đau khổ nhất vẫn là con gái út Minh Vy, mẹ vừa xuất viện con bé đã ôm chầm lấy cô khóc nức nở:” Người ta thường bảo tình phụ tử là tình cảm thiêng liêng nhất, nhưng với ba chỉ là uy hiếp, cầm thú thôi!”
- Minh Vy, tớ xin lỗi, tớ đã làm mất bộ sưu tập tranh của cậu rồi!-
Thằng nhóc thút thít với Minh Vy. Minh Vy chống nạnh phồng má, trợn mắt, đây là bộ sưu tập con bé thích nhất. Đúng lúc, Gia Bảo bạn của Lâm Phong đến nhà chơi, vừa nhìn thấy, con bé đã cúi người độ:
- Anh đến nhà chơi ạ!- Gia Bảo đẹp trai không thua Lâm Phong, tính tình lại tốt hơn anh trai rất nhiều, con bé tuổi, Gia Bảo tuổi, khoảng cách không quá xa mà!
- Ừ, chào em!- Gia Bảo nở nụ cười. Lâm Phong đi đến đẩy đầu Minh Vy cái:
- Lúc ở nhà mày có lễ phép với anh mày như thế đâu?
- Anh này, anh kì quá hà!- Con bé trưng bộ mặt thiên thần ra nũng nịu, Lâm Phong cảm thấy buồn nôn, Gia Bảo mà về thì nó lại trở thành ác quỷ ngay.
- Tuy cậu làm mất bộ sưu tập tớ quý nhất nhưng tớ độ nhân độ lượng không chấp nhất, về đi!- Con bé tỏ ra rất người lớn, cố gắng nói to cho Gia Bảo nghe được. Gia Bảo khen con bé vừa ngoan, vừa xinh, lại rất hiểu chuyện. Lâm Phong trầm ngâm chút rồi lên tiếng:
- Có lẽ cậu nên lập hộ khẩu chung nhà cùng tớ để nó độ lượng lâu chút!
- Nói đi, sao cậu làm mất? Hả?- Qua hôm sau, con bé vừa vào trường, cầm chiếc giày gõ gõ vào bạn cậu bạn làm mất bộ sưu tập hôm qua.
- Cậu… nói tha cho tớ rồi mà!
- Vậy sao? Tớ không nhớ, cũng không đau lắm đâu!
Cảnh tiếp theo quá bạo lực, chúng ta không nên xem. (Đủ tính côn đồ với giả nai của ba mẹ!)