Buổi chiều, khi Lục Tập gọi điện thoại báo cảnh sát rằng gần trung học Hải Gia xảy ra cướp giật thì biết bọn họ đã biết tin, cũng đã khoanh vùng những người tình nghi.
“Tốc độ này hơi nhanh thì phải…” Hai người nhìn nhau, đoán rằng tên kia có tiền án, không phải lần đầu nên mới có người gọi cảnh sát bắt nhanh đến thế.
Cảnh sát hỏi bọn họ có mất tài sản gì không rồi bảo bọn họ đến Cục cảnh sát xác nhận, mọi chuyện về sau đều tiến hành hết sức thuận lợi.
Sau khi họ ra khỏi Cục cảnh sát, trời đã về đêm. Lục Tập xoa cái bụng đang kêu, quay đầu hỏi: “Cô đói không?”
Khương Dư Miên lắc đầu, lấy điện thoại từ túi ra: “Tôi có thể mời cậu ăn cơm.”
“Mời tôi ăn cơm?” Lục Tập ngạc nhiên, thậm chí cậu còn ngẩng đầu nhìn xem mặt trời có mọc đằng Tây không? Cậu nhìn nền trời đã chuyển sang màu xanh sẫm mới nhớ giờ đã tối rồi.
Khương Dư Miên gật đầu, "ừm" một tiếng.
Hôm nay, Lục Tập đã giúp cô một chuyện rất lớn, còn vì vậy mà bị thương, cô nên cảm ơn cậu.
“Vậy tôi phải làm thịt cô một bữa mới được.” Lục Tập bẻ ngón tay, tự hỏi nhà hàng nào đắt nhất, thế rồi cậu lại nghĩ người câm keo kiệt này rất thích so đo nên quyết định không làm khó cô nữa: “Thôi, không phải vẫn là tiền của nhà tôi à? Ăn đại cái gì đi.”
Lục Tập vừa dứt lời, nụ cười nhạt nơi khóe miệng Khương Dư Miên lập tức biến mất. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang . Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Cô âm thầm cắn răng, cánh môi khẽ nhúc nhích, cuối cùng vẫn không nhịn được mà phản bác: “Không phải…”
Tiếc là Lục Tập đang đi đằng trước nên không nghe thấy lời cô nói.
Ở phía sau, Khương Dư Miên nắm chặt tay, cô muốn phản bác nhưng không đủ tự tin.
Cô muốn nói rằng cô không dùng tiền của nhà họ Lục, nhưng quả thật ăn mặc hiện giờ của cô đều từ nhà họ Lục mà ra.
Lúc ông nội Lục mời cô đến, ông hứa sẽ cung cấp cho cô một môi trường học tập tốt đẹp, cô muốn nắm bắt cơ hội này để bắt đầu lại lần nữa. Đến khi kỳ thi Đại học kết thúc, cô sẽ tự lực cánh sinh, sẽ trả lại món nợ ân tình mà cô thiếu nhà họ Lục.
Vì chuyện này, lúc hai người về đến nhà đã gần giờ.
Họ vừa vào sảnh lớn đã bị ông nội Lục gọi lại: “Sao lại về muộn thế?”
Bình thường Khương Dư Miên tan học sẽ về nhà luôn, hôm nay không biết cô bị thằng oắt con này kéo đi đâu, muộn thế mới về.
Ông nội Lục không yên tâm chất vấn: “Cháu dẫn Miên Miên đi đâu đấy?”
“Có thể đi đâu cơ chứ? Ra ngoài ăn bữa cơm thôi, ông không tin thì hỏi cô ta xem.” Lục Tập hất cằm về phía cô.
Khương Dư Miên vội vàng gật đầu phụ họa.
Vì chuyện hôm nay không ảnh hưởng gì lớn nên bọn họ không định nói cho ông nội Lục, đỡ khiến ông lo lắng.
Lục Tập không đợi ông nội Lục lên tiếng, vội nói: “Ông nội, cháu lên lầu trước đây, còn phải làm bài tập nữa.”
Ông nội Lục nghe cậu nhắc đến học tập thì không còn gì để nói, mặc cậu đi.
Thấy ông cụ vẫn còn thắc mắc, thím Đàm bèn giảng hòa thay hai đứa nhỏ: “Tôi thấy như thế tốt đó chứ, điều này chứng minh quan hệ của hai đứa rất tốt, có thể ra ngoài ăn cơm với nhau rồi.”
Con cháu mình yêu thương sống hòa hợp với nhau, bọn họ thấy rất vui.
Sau khi lên lầu, đi đến nơi người lớn không thấy, Lục Tập nói thầm: “Giờ tôi thấy làm người câm cũng tốt đấy chứ, không cần phải trả lời mấy câu hỏi dông dài.”
Khương Dư Miên không đáp lời.
Lúc trước khi cô thật sự là ‘người câm’, có người còn trào phúng bảo cô giả vờ...
Sau khi tiếp xúc, cô thấy Lục Tập không phải người xấu, tuy cậu rất độc miệng, thường xuyên khiến người ta nghẹn họng.
Cô trở lại phòng, chiếc kẹp tóc hình con cừu vẫn nằm trên cái kệ cạnh tường. Khương Dư Miên lấy nó xuống, mở lớp gói bên ngoài ra, một lớp lông tơ màu trắng với lỗ tai hồng nhạt, xinh xắn đáng yêu.
Cô biết ý của Lục Tập khi tặng chiếc kẹp này cho mình, nếu cô nhận nó, chẳng khác nào cô tha thứ cho việc đêm đó cậu tự tiện xông vào phòng làm hỏng món quà lỗi kia; còn nếu cô từ chối, vậy mâu thuẫn giữa cô và Lục Tập sẽ mãi tồn tại.
Cô cầm chiếc kẹp tóc hình cừu nhìn một lát rồi đặt vào trong hộp, để lại lên kệ.
Khi cô ngồi xuống, cô quen tay mở điện thoại lên, lúc click mở khung thoại mới phát hiện, lịch sử trò chơi của “Be be” và “L” đã dừng lại ở mấy ngày trước. Sau khi bị bệnh, cô không chủ động chia sẻ những việc lặt vặt trong quá trình sinh hoạt với Lục Yến Thần nữa. Hai hôm trước khi cô bị bệnh, người kia cũng chỉ lễ phép hỏi thăm tình trạng cơ thể của cô mà thôi, không còn gì khác.
Muốn chia sẻ thứ gì đó là một cảm xúc thần kỳ, tính cô vốn ít nói, không thích giao lưu với người khác cho lắm, thế nhưng cô lại bằng lòng kể sinh hoạt của mình cho anh nghe. Đến khi không làm thế nữa, cô lại cảm thấy trống vắng, một ngày trôi qua cứ thấy thiếu gì đó.
Khương Dư Miên nhìn chằm chằm vào khung chat, có khi không cẩn thận chạm vào bàn phím rồi lại xóa đi.
Trong văn phòng im ắng, người đàn ông trầm tĩnh nhìn trạng thái ‘đang nhập’ biến mất trên khung chat, úp điện thoại xuống bàn.
Ngày hôm sau, chuyện tay Lục Tập bị thương không giấu được nữa, cuối cùng vẫn bị ông nội Lục phát hiện. Sau khi ông dò hỏi thì biết được Khương Dư Miên bị giật túi ở trạm xe buýt, chuyện này càng khiến ông không đồng ý để cô đi học một mình.
“Lục Tập, sau này cháu dậy sớm hơn chút đi, đừng để Miên Miên chờ cháu mãi.” Ông nội Lục ân cần dạy bảo cháu trai: “Hơn nữa, tan học thì về nhà sớm, sắp đến cuối kỳ rồi, cháu tranh thủ nâng cao thành tích đi.”
Vì có mặt ông cụ ở đây nên cái gì Lục Tập cũng gật đầu đồng ý, nhưng biểu cảm của cậu rõ ràng là qua loa lấy lệ.
Bây giờ cậu đã thản nhiên chấp nhận việc đi học cùng Khương Dư Miên, thế nhưng Khương Dư Miên vẫn giống trước kia, ra khỏi trường lập tức cách xa cậu.
Lục Tập bất mãn đá cục đá trên đất.
Trốn nhanh vậy à?
Người câm này ghét bỏ ai cơ chứ?
À, bây giờ cô ta không còn là người câm nữa.
Khương Dư Miên đã có thể mở miệng nói chuyện, nhưng khi cô giao tiếp với người khác vẫn dùng điện thoại, Lục Tập cảm thấy rất kỳ quái. Rất nhanh, cậu phát hiện trừ bản thân ra, dường như mọi người xung quanh đều không biết Khương Dư Miên có thể nói chuyện.
Ngay cả người thân cận nhất trong nhà là ông nội Lục và thím Đàm cũng không biết, bạn học ở chung cả ngày cũng không biết, chỉ có cậu biết thôi!
Đối xử đặc biệt như vậy không khỏi khiến Lục Tập thỏa mãn. Cậu không những không định vạch trần mà thậm chí còn phối hợp diễn kịch với cô.
Có điều qua một khoảng thời gian, cậu phát hiện ra rằng, cho dù đối mặt với mình cũng rất ít khi Khương Dư Miên mở miệng. Cậu nghe thấy giọng nói của cô dần thay đổi, hơi chờ mong đến ngày cô hoàn toàn hồi phục.
Một tuần trôi qua, Lục Tập không còn quá kiên nhẫn: “Khương Dư Miên, cô tính giấu đến khi nào đấy?”
Khương Dư Miên lẳng lặng nhìn cậu vài giây rồi chớp mắt, không lên tiếng, cũng không đề cập gì đến thời gian hồi phục. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang . Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Cô cảm thấy sinh hoạt hiện tại rất tốt, ít nhất còn tốt hơn lúc trước, không nói gì có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức.
“Mấy ngày gần đây cô không nói gì hết, giọng nói của cô tốt hơn chưa? Nói hai câu tôi nghe xem.” Lục Tập tỏ vẻ rất tò mò với giọng nói của cô.
Thế nhưng lời này của cậu lại khơi dậy tâm lý ngược của Khương Dư Miên khiến cô càng ngậm chặt miệng.
“Khương Dư Miên, cô vô vị thật đấy.” Lục Tập đi sát bên người cô, từ bên ngoài đi vào đại sảnh, cậu đang muốn nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy Khương Dư Miên ho khan.
Lục Tập ngẩng đầu nhìn lên, không biết Lục Yến Thần đã về nhà từ bao giờ, đang bắt chéo hai chân ngồi trên sô pha, trên đầu gối là tờ báo về kinh tế tài chính, mọi lúc mọi nơi đều giống như anh đang làm việc.
Dường như thời gian bị ấn xuống nút tạm ngừng, ngay cả bầu không khí cũng đông cứng lại.
Lục Tập là người chỉ nói chuyện một mình thôi cũng có thể tạo nên bầu không khí náo nhiệt như có cả đám người đang nói, lúc này cậu đột nhiên ngậm miệng, xung quanh lập tức trở nên im ắng.
“Anh cả, sao anh lại về rồi?” Lục Tập giơ bàn tay không biết để đâu lên gãi tóc, mái tóc mang theo khí lạnh từ bên ngoài.
“Sao, anh không thể về à?” Lục Yến Thần nghiêng đầu, ánh mắt mang ý cười nhìn thẳng vào hai người đang sóng vai đứng cạnh nhau, không hiểu sao giọng điệu bình tĩnh của anh lại mang đến một loại cảm giác áp bách.
Ngón tay đang nắm cặp sách của Khương Dư Miên hơi co lại, cô không chịu nổi ánh mắt ‘dịu dàng’ kia của anh nên rũ mắt tránh đi.
Với Lục Tập mà nói, người anh trai Lục Yến Thần chỉ lớn hơn cậu sáu tuổi này có uy nghiêm giống hệt bậc cha chú trong nhà, thậm chí còn uy tín hơn phần lớn bậc cha chú.
“À, đột nhiên em nhớ ra còn bài tập chưa làm, đi trước đây.” Lục Tập nắm quần áo phe phẩy trong gió rồi quay đầu cho Khương Dư Miên một ánh mắt ám chỉ.
Cậu chuồn trước đã, tự cô nghĩ cách chuồn luôn đi.
Khương Dư Miên lén bĩu môi.
Ở trước mặt Lục Yến Thần, cô càng không được tự nhiên.
Cô thử đi về trước một bước, giọng nói không cho phép từ chối của người đàn ông vang lên bên tai: “Lại đây.”
Khương Dư Miên đeo cặp sách, yên lặng quay đầu, tầm mắt nhìn về phía mu bàn tay của Lục Yến Thần. Vết sẹo lúc trước bị cô cào đã tróc ra, chỉ còn lại một dấu vết màu hồng nhợt nhạt, một đường mỏng như vậy, qua một khoảng thời gian nữa sẽ biến mất.
Cô cảm thấy mình thiếu Lục Yến Thần rất nhiều, thế nên khi đối mặt với anh đương nhiên cô sẽ nghe lời.
Anh nói cô đi qua, cô lập tức đi đến trước mặt anh, đứng chờ anh lên tiếng, không giống lúc trước, thay đổi cách khác để tìm chủ đề.
Lục Yến Thần khép tờ báo tài chính kinh tế lại, hỏi cô: “Giọng nói hồi phục sao rồi?”
Cô gật đầu.
Người đàn ông nhíu mày, ngước mắt chăm chú nhìn khuôn mặt cô: “Nói chuyện.”
Khương Dư Miên há miệng thở dốc, phát ra âm thanh cực nhẹ: “Cũng được.”
Cô cúi đầu, tiếng nói bị chặn lại vài phần, nhưng cũng có thể nghe ra đặc điểm âm sắc của thiếu nữ, rốt cuộc vẫn không giống tiếng ‘anh ơi’ yếu ớt mềm mại như trong trí nhớ kia.
Lục Yến Thần sửa lại áo khoác, thong thả đứng lên, khi anh đang muốn mở miệng thì thím Đàm đi ngang từ phòng khách qua.
Anh rũ mắt, nói với cô gái đứng bên cạnh: “Đến phòng sách với anh.”
Khương Dư Miên không đoán được tâm tư của anh nên đành phải đi theo.
Phòng sách có người quét dọn định kỳ mỗi tuần nên lúc nào cũng sạch sẽ. Cô đã từng dùng cớ tìm sách để vào đây, ngồi nơi anh từng ngồi, xem sách anh từng xem, hòng tìm hiểu thế giới tinh thần của anh.
Nhưng cô phát hiện rằng ở đây có rất nhiều loại sách, trông càng giống một kho sách nhỏ hoàn mỹ hơn. Lục Yến Thần đã dọn đi từ lâu, những cuốn sách anh thường đọc hẳn đều ở trong phòng sách của biệt thự Thanh Sơn.
Đó là lĩnh vực cô chưa bao giờ chạm đến, cũng như bản thân Lục Yến Thần.
Bên cạnh bàn có dư một chiếc ghế dựa, Lục Yến Thần giơ tay ý bảo cô ngồi đó: “Ở trường em giao lưu với bạn bè thế nào?”
Khương Dư Miên: “…”
Mấy lời này khiến cô có cảm giác quen thuộc cứ như người lớn trong nhà bắt được con cái mình mới vừa tan học về nhà, dò hỏi nó sinh hoạt ở trường thế nào.
Thế nhưng cô biết Lục Yến Thần không có ý đó, hẳn anh đang hỏi đến cách cô giao tiếp.
Khương Dư Miên ngẫm nghĩ một lát rồi thật thà nói: “Bọn họ không biết em hết bệnh rồi.”
Bạn bè trong trường không biết chứng mất ngôn ngữ của cô chỉ là tạm thời, có thể khôi phục bất kỳ lúc nào.
“Ở ngoài em không muốn nói chuyện sao?” Lục Yến Thần đâm trúng tim đen.
Vẻ mặt Khương Dư Miên khẽ thay đổi, lông mày nhăn lại, ngón tay nắm chặt dây đeo cặp sách, trong lòng thấy rất phức tạp, bởi vì cô không biết phải trả lời vấn đề này ra sao.
“Tách” một tiếng, Lục Yến Thần đổi ánh đèn sáng choang thành màu cam ấm, cơ thể căng chặt của thiếu nữ lập tức thả lỏng hơn rất nhiều.
So với nơi có ánh sáng sáng ngời không thể che giấu, trạng thái tối tăm lại khiến cô thấy tự tại hơn.
Người đàn ông xoay ghế dựa, nghiêng người về phía chiếc bàn, giọng điệu hòa hoãn hơn lúc nãy rất nhiều: “Trước mặt anh có thể nói thật.”
Đã lâu rồi không ai hỏi xem Khương Dư Miên nghĩ gì, muốn làm gì, hay là muốn nói gì. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang . Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Thế nhưng anh lại hỏi.
Anh kiên nhẫn dẫn đường, muốn từng bước xua tan sự đề phòng và sợ hãi của cô gái.
Ánh sáng màu cam hiện lên từ đôi mắt cô gái, cô không tự chủ mà nói hết lòng mình với giọng nói kia: “Muốn, cũng không muốn.”
“Lúc đầu, bọn họ cũng không thích em.” Cô còn nhớ hôm khai giảng, lớp trưởng lừa cô đi nhận sách, ở nơi cô không thấy, các bạn cùng lớp lớn tiếng cười vang.
“Nhưng mà sau khi bọn họ nghĩ em là người câm, họ sẽ giúp đỡ em.” Lúc Khương Nhạc Nhạc nhìn cô bằng ánh mắt đồng tình đầu tiên, thái độ của các bạn cùng lớp đều thay đổi.
Lúc đi học bị giáo viên điểm danh, sẽ có người chủ động giải vây cho cô; ngẫu nhiên gặp khó khăn khi ở trường, các bạn sẽ cùng nhau giúp đỡ cô; những ánh mắt thiện ý và lời nói ấm áp đó hoàn toàn khác với những ngày cô bị cô lập.
Cô sợ tình trạng này sẽ thay đổi, lo lắng những gì có được lúc này sẽ trở thành bọt biển rồi tan biến.
Về chuyện này, Lục Yến Thần đã đoán được từ trước, câu trả lời của Khương Dư Miên hoàn toàn chứng thực suy đoán của anh.
Anh cần phải nói cho cô gái nhỏ này biết: “Nếu có người chỉ vì em có thể nói mà ôm ác ý với em thì đó là sai.”
“Thứ em không bỏ được là sự đồng tình của bọn họ.”
Khương Dư Miên hỏi lại: “Đồng tình, có gì không tốt chứ?”
Ít nhất họ sẽ không thương tổn cô, còn có thể giúp cô khi cô bị thương lúc thi.
Lục Yến Thần khẽ nghiêng người, hai bàn tay giao nhau đặt trên đầu gối: “Em là một người bình thường, chính bản thân em có thể khiến người khác yêu thích và chú ý.”
“Không.” Cô nhẹ giọng phản bác.
Chính những gì bản thân cô trải qua đã chứng minh câu nói kia là sai, có người vì ghen ghét mà tổn thương cô, có người lại vì cảnh ngộ của cô mà rời đi. Chỉ có người đồng tình với cô mới có thể giúp cô.
Bạn học là như thế, người nhà họ Lục cũng vậy.
Không phải ông nội Lục thấy cô đáng thương nên mới đau lòng mang cô về nhà họ Lục à?
Không phải vì đồng tình nên Lục Yến Thần mới đối xử dịu dàng, còn giữ tự tôn cho cô lúc ở ngoài sao?
Lục Yến Thần ngồi thẳng người: “Một đóa hoa yếu ớt dễ gãy, có lẽ lúc đầu đóa hoa đó sẽ được che chở cẩn thận, nhưng đây không phải chuyện lâu dài. Thứ có thể chân chính ở lại đến cùng cuối là sinh mệnh cứng cỏi mà đẹp đẽ, so với nụ hoa mới chớm nở, mọi người càng thích những bông hoa đã nở rộ hơn.”
“Nở rộ…” Cô còn có thể đợi đến ngày mình nở rộ ư?
Triển vọng tương lai, Khương Dư Miên hoàn toàn mê mang, cô không nhìn thấy con đường phía trước, cũng không biết đường về.
“Đừng vội, em cứ từ từ suy nghĩ. Em có thể chọn cách giao lưu nào đó mà em thấy thoải mái, nhưng anh hy vọng em nhớ kỹ cuộc nói chuyện đêm nay.” Không biết từ khi nào, Lục Yến Thần đã đứng dậy đi đến trước mặt cô. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang . Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Thân hình cao lớn che phủ cô, không còn cảm giác áp bách như lúc nãy vừa nhìn thấy anh nữa, mà càng giống như cô đã tìm được một nơi nương náu an toàn.
Muốn được sự đáng tin cậy này của anh bảo vệ mãi.
Một lúc lâu sau cô mới trả lời: “Em… đã biết.”
Cô sẽ suy nghĩ thật kỹ xem tiếp theo nên làm gì.
Cô ngồi ngoan ngoãn ở đó, Lục Yến Thần thuận tay xoa tóc cô: “Sau này nói chuyện nhiều chút, có ích cho việc hồi phục của em.”
Khương Dư Miên nắm cặp sách, không trả lời.
Vừa thoát khỏi bầu không khí này, cô lập tức nhớ đến mặt trái của sự dịu dàng này là lạnh nhạt vô tận. Thật ra cô rất sợ, sợ chuyện chiếc áo khoác bị ném kia chỉ là một trong những chân tướng.
Ít nhất bây giờ cô không thể không để ý.
Khương Dư Miên như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than: “Em muốn… đi về.”
Lục Yến Thần đồng ý: Ừ.”
Một chữ của anh cứ như lệnh đặc xá, Khương Dư Miên xách cặp xoay người rời đi. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang . Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
“Miên Miên.”
Giọng nói vang lên từ đằng sau khiến cô khựng lại.