‘Ting tinh’
Bóng đêm nhẹ nhàng, gió thổi qua chân mày.
Thiếu niên đạp xe ngang qua ấn vang chuông làm bừng tỉnh cô gái bên đường trái tim đang bị dẫn dắt.
Ý thức được kéo trở về hiện thực, Khương Dư Miên thầm cắn răng, kiên trì bổ sung: “Em đang nghĩ anh chắc chắn con đường chính mình phải đi như thế nào.”
Lục Yến Thần ngẩng đầu, đứng thẳng người: “Mỗi người đều có chuyện mà mình muốn làm, chỉ cần suy xét nên đạt đến mục tiêu như thế nào, quá trình hoàn thành từng bước một, chính là con đường em phải đi.”
“À.” Cô nhỏ giọng hùa theo, kìm chế lại trái tim đang đập loạn, cố ý thở dài.
Bóng đêm lờ mờ che dấu gương mặt nóng lên của người con gái. Khương Dư Miên ngửa đầu nhìn lên, bị bầu trời đầy sao trên đỉnh đầu thu hút: “Oa, sao đêm nay thật sáng.”
Ở thành phố hiếm khi thấy được bầu trời đầy sao, đã rất lâu rồi cô mới thấy được bầu trời đêm lung linh như thế này.
“Em biết có một chỗ.”
Đèn đường kéo dài hình bóng của hai người, Khương Dư Miên dẫn anh đến thảm cỏ, không ít người hóng gió dưới bóng cây.
Ba đứa trẻ kết bạn trốn tìm, cười đùa ha ha.
Cụ già bên đường phe phẩy quạt hương bồ, bán dưa hấu ướp lạnh. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang . Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Ở thị trấn nhỏ cách xa thành phố huyên náo này, trong phút chốc tâm tình nóng nảy đều an ổn.
Khương Dư Miên sờ túi quần, quay đầu hỏi: “Lục Yến Thần, anh có đem tiền không?”
Lục Yến Thần cũng không hỏi lý do đã nói: “Cần bao nhiêu? Anh chuyển cho em.”
“Không phải đâu.” Khương Dư Miên kéo ống tay áo anh: “Em nói là tiền mặt.”
Người đàn ông ngẩn ra, vừa rồi anh còn mạnh miệng, giờ lại không rút ra được một tờ, chỉ có thể dơ hai tay lên: “Ví tiền ở trên xe, không mang theo.”
“Nhưng em muốn ăn dưa hấu.” Cô gái chẹp miệng, mắt trông mong mà nhìn về hướng đó.
“Đợi anh một lát.” Lục Yến Thần đến dưới tán cây, cúi xuống nói vài câu với người đang hóng mát ở đó, không ngừng hỏi vài câu đều lắc đầu.
Khương Dư Miên vội sửa lại: “Em không ăn nữa.”
“Hiếm khi em muốn cái gì đó, làm sao cũng phải thỏa mãn yêu cầu của em.” Vận may của anh không tệ, vừa nói đã đổi được tiền mặt.
Khương Dư Miên mua được hai miếng dưa hấu vừa to vừa đỏ như ý nguyện.
Sau khi cô so sánh hai miếng, đưa miếng ngon nhất cho Lục Yến Thần: “Đây.”
Lục Yến Thần phất tay cự tuyệt: “Không cần đâu, em ăn đi.”
“Ăn một mình không ngon.”
“Ở đây không có ai cảm thấy em đang ăn một mình.”
Vừa nói xong, bên cạnh vang lên một tiếng “oa”, một bé trai năm sáu tuổi tay nắm đồ chơi con ếch đứng cạnh hai người, nhìn chằm chằm vào miếng dưa hấu trong tay Khương Dư Miên.
Khương Dư Miên vội vàng giấu dưa hấu ra sau.
Con ếch đồ chơi rơi xuống đất nhảy đi, bé trai đuổi theo chạy xa.
Khương Dư Miên phục hồi tinh thần lại, thấy biểu tình cười nhạo trên mặt anh, đỏ mặt giải thích: “Em… em không có nhỏ nhen.”
Cô lắp bắp: “Đây là đồ anh mua.”
Đây là dưa hấu Lục Yến Thần phải hỏi hết mấy người đổi tiền mặt mua về, cô không tình nguyện chia cho người khác.
“Bảo vệ đồ vật bản thân muốn không sai.” Lục Yến Thần buông cánh tay, không cười cô nữa.
“Vậy anh ăn không?” Khương Dư Miên lại đưa một miếng dưa qua.
Lục Yến Thần: “… Không ăn.”
Khương Dư Miên ngờ vực nhìn chằm anh vài giây, cầm dưa hấu cắn.
Cắn một miếng, cô bỗng nhớ ra một việc, gói hạt dưa lại, nhìn xung quanh tìm kiếm thùng rác.
Người sống ở trong thị trấn thời gian dài đa số đều tùy ý, hạt dưa hấu ăn xong đều phun thẳng lên đất. Khương Dư Miên làm không được, lại cảm thấy trước mặt Lục Yến Thần phun hạt lên đất rất không lịch sự.
Hơn nữa, hiện tại hai tay cô đều cầm dưa, cô rối rắm.
Lúc này, một bàn tay duỗi đến bên cạnh cô, trên lòng bàn tay có lót một tấm khăn giấy: “Nhổ ra đây.”
Hai miếng dưa hấu cầm bên người, cô gái phồng má, ngu người.
Lục Yến Thần đưa tay nhận lấy hạt dưa hấu trong miệng cô?
Này, này, sao cô dám chứ!
“Nhổ hạt, bẩn đó…” Cô chậm rãi mở miệng, không biết rằng mình nói lời gì.
Ánh mắt người đàn ông mềm mại, không chút gượng gạo: “Có việc gì đâu, ném xuống là được.”
Nhưng cuối cùng Khương Dư Miên vẫn chọn để anh giúp cầm dưa hấu, tự mình lấy khăn giấy nhổ ra.
Hai miếng dưa hấu rất nhanh đã được giải quyết sạch sẽ.
Thấy cô thích, Lục Yến Thần nhìn bên đường, cụ già bán dưa hấu đã bán hết, đang thu dọn quán.
“Rất thích sao?” Lục Yến Thần nâng tay nhìn đồng hồ: “Bây giờ còn sớm, cửa hàng bên đường chắc là chưa đóng cửa, chúng ta có thể lại mua một ít.”
Khương Dư Miên lấy khăn giấy còn thừa lau miệng: “Những lời này nếu bị ông nội em nghe được, ông sẽ mắng anh đấy.”
Lục Yến Thần buông tay: “Ừm?”
Cô vò tròn giấy lại nói: “Vì em ăn nhiều dưa hấu nên dễ bị đau bụng.”
Lục Yến Thần nhíu mày.
Cô cười trộm hai tiếng, chọn cách nói thật sẽ được khoan hồng: “Mùa hè rất nóng, ông nội mỗi lần ra ngoài đều sẽ mang về một trái dưa hấu to, em rất thích, một mình có thể ăn hơn nửa. Nhưng mỗi lần em ăn xong bụng đều không thoải mái, sau khi bà nội phát hiện ông nội mắng em một trận, ông nội cũng không mua dưa hấu nữa.”
Lục Yến Thần bị sự vui vẻ trong lời nói của cô lây nhiễm: “Vậy sau đó không phải là không được ăn hả?”
Khương Dư Miên vuốt khăn: “Cũng không phải, lúc đó, em còn nhỏ mà, khi muốn ăn gì đó thì nằng nặc đòi ông bà. Họ thực sự chịu không nỗi, vẫn sẽ mua cho em, ăn ít một chút sẽ không sao.”
Lục Yến Thần cười: “Giới hạn là hai miếng?”
Cô lắc đầu: “Cụ thể có thể ăn bao nhiêu em không biết, dù sao thì sau đó, ông nội mỗi lần vẫn mua dưa hấu cho em, nhưng chỉ được ăn hai miếng.”
Chủ đề “dưa hấu” không ngừng được khuếch trương, Khương Dư Miên thả chậm bước chân, theo đường cũ trở về. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang . Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Lục Yến Thần duy trì bước chân cùng nhịp với cô, thong dong tự tại.
“Phần dư lại thì phải làm sao?”
“Còn dư sẽ cất tủ lạnh, ngày hôm sau em lại ăn.”
“Em còn rất đắc ý.”
Đi một đường, cuối cùng cũng tìm thấy thùng rác, Khương Dư Miên ném đồ trong tay xuống, cả người nhẹ nhõm.
“Thật xin lỗi, em chỉ nói việc của em, những việc vặt này nghe rất nhàm chán.” Cô đột nhiên nhận ra dường như Lục Yến Thần trò chuyện một đống lời nói nhảm cùng cô.
“Không đâu.” Giọng nói người đàn ông êm dịu, đôi mắt đen tuyền lấm tấm vài điểm sáng, như là bầu trời đêm lấp lánh đầy sao: “Anh thấy rất đáng yêu.”
Đây không phải là lịch sự trả lời mà là cảm nhận trong lòng: “Thời thơ ấu của em rất vui vẻ.”
Anh gặp qua dáng vẻ hạnh phúc của một gia đình bên nhau, những việc trải qua đầy vui vẻ được Khương Dư Miên nói anh chưa từng biết đến lại làm anh khao khát hơn.
Có thái độ của Lục Yến Thần, cô càng hào hứng nói, nghĩ gì nói nấy.
“Lúc nhỏ chẳng sợ nóng nhường nào, em dọn cái ghế của bà nội đến trong sân, buổi tối nằm trên đó ngủ.”
“Không có muỗi?”
“Có chứ!” Chúng kêu vo ve, như là làm nũng.
“Kết quả chính là em bị cắn đầy tay chân” Sau đó khóc lóc trở về tìm bà nội thoa thuốc.
Cô không nói nửa câu sau. Lục Yến Thần lại hỏi: “Có khóc thút thít không?
Khương Dư Miên che mặt: “Giữ cho em chút mặt mũi được không?”
“Được rồi, em không khóc.” Giọng anh nhẹ nhàng.
Khương Dư Miên đạp một cái, trừng mắt nhìn anh: “Lục Yến Thần!”
Vì để rẽ hướng trọng tâm câu chuyện, Khương Dư Miên vắt cạn óc suy nghĩ.
“Ông nội còn làm cho em một cái bàn đu.” Cô nhớ đến mùa hè với chiếc xích đu đong đưa ấy: “Chỉ có điều nơi đó đã lâu không có người ở, đồ vật có lẽ đã bị hư hỏng rớt rồi.”
Cô xuất thần, nhớ đến ông bà nội đã mất nhiều năm.
Khóe mắt thoáng thấy cô gái chậm rãi cúi đầu, Lục Yến Thần giống như lơ đãng nói: “Có thể trở về nhìn xem.”
Khương Dư Miên nhìn màn đêm: “Bây giờ trời tối rồi.”
Bước chân Lục Yến Thần nhẹ thong dong: “Ngày mai đi.”
“Không phải sáng sớm mai chúng ta phải đi sao?” VÌ xử lý chuyện của Vương Cường mà đã nán lại hai ba ngày, Lục Yến Thần mang theo biên bản ghi chép xử lý công việc trên xe, thường nghe điện thoại, cô luôn thấy có lỗi.
Lục Yến Thần cầm di động nhắn tin cho trợ lý Diêu: “Tôi gần đây luôn bận rộn, muộn một chút cũng không sao.”
Trợ lý Diêu đang ở thành phố Cảnh xa xôi nhận được tin nhắn của sếp, còn tưởng là tin trả lời báo cáo công việc nên lập tức mở ra, nụ cười tràn đầy chờ mong đông cứng trên mặt.
Trợ lý Diêu dơ tay vuốt đỉnh đầu trọc của mình.
Trong văn phòng trợ lý tập đoàn Thiên Dự, đèn sáng suốt đêm
...
Trưa ngày thứ hai, Khương Dư Miên theo con đường trong ký ức tìm đến trước ngôi nhà lúc nhỏ cô từng ở.
Con đường đất vốn gập ghềnh ngày xưa nay đã được tu sửa trở nên bằng phẳng và cứng rắn, thỉnh thoảng có xe đi qua, cũng trực tiếp có thể chạy đến trước cổng nhà.
Cửa gỗ màu đỏ sẫm nay đã phai màu, khóa sắt gỉ loang lổ nhiều chỗ, chiếc sân nhỏ cô từng chơi đùa bây giờ đã mọc đầy cỏ dại, lẻ loi phiêu tán trong gió.
Đẩy cửa ra, bên tai Khương Dư Miên dường như vọng lại tiếng ông bà ngồi ở đằng kia trò chuyện việc thường ngày, gọi tên cô.
Nhưng trong chớp mắt, tất cả âm thanh líu lo cười đùa đều kết thúc, cô nhìn đến là góc nhà đầy mạng nhện, ghế xích đu dưới tàng cây bị dây leo bò quanh.
“Quả thực là đã hỏng.” Cô nhìn xích đu, ánh mắt tiếc nuối: “Cái gì cũng không còn.”
Thời gian che phủ đi dấu vết sinh hoạt nơi đây, chỉ còn lưu giữ trong ký ức.
Lục Yến Thần lặng yên quan sát bốn phía, tay chỉ phía mặt tường: “Kia là cái gì?”
Trên tường khắc một hàng vết gạch cao thấp khác nhau, hiện tại vẫn còn rất rõ.
“A.” Khương Dư Miên bị câu hỏi của anh thu hút sự chú ý, thuận thế nhìn qua: “Đó là mức chiều cao lúc bé của em.”
Cô nhịn không được đi qua đưa tay vuốt ve từng đạo dấu vết hằn sâu: “Ông nội nói cần phải lưu lại dấu vết em lớn lên, nên cố ý khắc thật sâu.”
Từ vết tích trên tường có thể thấy, người khắc rất chú tâm, nhưng hiện tại Khương Dư Miên đứng ở đó, giữa đỉnh đầu của cô và vết tích cuối cùng trên tường có một khoảng trống.
Lục Yến Thần cúi đầu, tìm quanh bốn phía.
Khương Dư Miên tò mò: “Anh đang nhìn gì vậy?”
“Tìm chút đồ.” Đang nói, anh nhếch khóe môi, khom lưng nhặt một hòn đá nhọn dưới gốc cây lên.
Khương Dư Miên đang muốn đi về phía anh, lại bị Lục Yến Thần bắt đứng tại chỗ chờ anh: “Em đứng yên đó đừng đi.”
“A?” Cô gái ngơ ngác.
Lục Yến Thần cầm cục đá trở về, nâng tay cao, tay giơ ngang bằng với đỉnh đầu cô.
“Được rồi, em tránh ra.”
Khương Dư Miên cúi nhẹ người, ngoan ngoãn từ lòng bàn tay anh đi xuống.
Chỉ thấy Lục Yến Thần đem phía nhọn của cục đá để lên tường, dùng lực vẽ ra một đoạn vết khắc sâu. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang . Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Thì ra anh muốn khắc chiều cao lên tường cho cô.
“Thì ra em đã cao như thế.” Cô nhìn trên tường mấy đoạn vết khắc trên tường, mắt cay xè: “Nhưng mà thiếu mất rất nhiều năm.”
Sau khi ông nội ra đi, cũng không có ai khắc chiều cao cho cô nữa.
Lục Yến Thần lại nhìn về phía kỳ tên, ngón tay theo dấu vết mới nhất đi xuống, và khắc thêm một dấu thật sâu xuống.
Tiếp theo, gạch thứ ba, thứ tư...
Anh khắc rất sâu, vết quá trình cao lên của cô trên tường, sẽ không bao giờ bị xóa.
“Đây là Khương Dư Miên năm tuổi.”
“Đây là Khương Dư Miên năm tuổi.”
“Đây là...”
Từng vết từng vết khắc bổ sung vào đoạn trống, cuối cùng hợp với vết tích từng có trên tường.
Khương Dư Miên che miệng kinh ngạc, cô cười, mắt ngấn lệ.
Những năm tháng cô mất đi đó, có người cẩn thận mà dịu dàng thay cô bổ sung lại toàn bộ.
Ngày hôm nay, bọn họ cùng đi mượn dụng cụ nhà hàng xóm, dọn dẹp sơ qua sân nhỏ một lần, gậy dài chọc mạng nhện, dùng lưỡi liềm cắt đi dây leo trên bàn đu dây. Khương Dư Miên thậm chí còn muốn ngồi lên thử, nhưng bị Lục Yến Thần lấy lý do nó không an toàn ngăn cản.
Nhưng cô không yên phận được lâu, lúc đứng nghỉ dưới tán cây lại nhìn chằm chằm vào quả mận trên cây.
Cô giơ tay lên hái nhưng với không tới, kiễng chân lên vẫn thiếu một chút.
Khương Dư Miên nhìn trái nhìn phải, đi lấy lưỡi liềm mà Lục Yến Thần chưa trả lại, giẫm lên thân cây bò về phía trước giống hồi nhỏ.
“Phịch!”
Làm thục nữ mỏng manh nhiều năm nên cô đột nhiên mất đi kỹ năng trèo cây, chân vừa đặt lên liền ngã xuống, lúc ngã xuống trọng tâm không ổn, ngã đau mông.
Từ cửa sân truyền đến một tràng tiếng cười.
Khương Dư Miên quay đầu, chỉ thấy người đàn ông đang khoanh tay đứng ở đó, dáng vẻ ung dung nhàn nhã, cũng không biết anh đã đứng ở đó bao lâu.
Trong lòng đảo qua một ngàn tiếng thét.
“Anh về lúc nào thế?!”
“Lúc em định trèo cây.” Biểu cảm của anh như xem được trò vui.
Dáng vẻ mất mặt bị nhìn thấy, cô gái oán trách: “Anh còn cười!”
Lục Yến Thần chầm chậm bước qua, đưa tay ra.
Khương Dư Miên theo bản năng bắt lấy, ngước mắt thoáng nhìn thấy ý cười không xua đi trong mắt anh, tự mình vỗ mông đứng lên.
Buổi chiều, bọn họ leo lên triền núi ở ngọn núi đối diện căn nhà ngắm ráng chiều.
Đường núi quanh co, đất đá cứng rắn.
Khương Dư Miên đi phía trước dẫn đường, bước một bước thường thường quay đầu lại xem người phía sau: “Có thể đi không?”
Lục Yến thần thu cánh tay đang che chở sau người cô lại, dặn dò nói: “Chú ý nhìn đường.”
Lúc leo đến đỉnh núi thì đã mồ hôi đầm đìa, Khương Dư Miên tìm đến tảng đá quen thuộc: “Lúc em còn nhỏ đã có tảng đá này, nhiều năm như vậy vẫn còn là dáng vẻ cũ.”
Trải qua mưa bão cũng không hao mòn.
“Có thể nó đã thay đổi rồi, chỉ là em không nhìn ra.” Nhiều năm đi qua, làm sao có khả năng mọi thứ đều như xưa.
“Em xác định chính là tảng đá này.” Khương Dư Miên tranh luận với anh.
Lục Yến Thần giơ tay đầu hàng với giọng điệu bướng bỉnh một khi đã nhận định thì không thay đổi của cô.
Cô lấy khăn giấy lót trên đá, gọi Lục Yến Thần đến ngồi.
Người đàn ông nhìn chằm chằm lớp bụi mịn trên mặt đá, giống như đang do dự có nên chạm vào không.
Khương Dư Miên bỗng nhiên nhớ tới anh thích sạch sẽ, lập tức đứng dậy, ra vẻ tùy ý đi dạo quanh: “Tầm nhìn phía bên này rất tốt.”
Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên.
Bầu trời chợt lộ ra ánh vàng, từ màu trắng chuyển dần sang màu da cam, những đám mây lững lờ trôi trên cao, gió ấm lay động cỏ cây, rời xa ồn ào hối hả.
Lục Yến Thần liếc nhìn người bên cạnh, ánh chiều tà hắc lên mái tóc đen của người con gái.
Cô cuối cùng cũng khôi phục sức sống của cô gái mười tám tuổi, đáy mắt tràn đầy ánh sáng.
Cho đến khi hoàng hôn dần buông xuống, bọn họ mới không thể không kết thúc đoạn thì giờ nhàn nhã hiếm có này.
“Miên Miên, chúng ta nên đi rồi.”
“À.”
Thấy ánh mắt cô không nỡ nhìn căn nhà nhỏ đối điện, Lục Yến Thần khuyên nhủ: “Sau này lúc nào cũng có thể về lại.”
Cô quay đầu: “Anh có đi cùng em không?
Ánh mắt người đàn ông hơi ngưng đọng, thật sự không nỡ làm hỏng tâm tình hiếm khi tốt lên của cô, uyển chuyển nói: “Sau này có thể khá bận.”
Khương Dư Miên cầm di động chụp một bức bầu trời, quay đầu lại cười nhìn anh: “Em biết anh rất bận, không sao ạ, có rảnh chúng ta lại tới là được.”
Trên sườn núi cao, bóng dáng hai con người đứng trong ánh chiều tà, được bao phủ trong ánh sáng tràn ngập.
...
Ngày về đến thành phố Cảnh, Khương Dư Miên lặng lẽ cập nhật ảnh trong vòng bạn bè, bầu trời đầy mây đỏ, lấp lánh sao.
Vài bạn bè trong Wechat đúng lúc thấy được tin tức này, sôi nổi nhấn thích.
Lục Tập: “Cô thì hay rồi, thi xong chạy ngay.”
Thịnh Phỉ Phỉ: “Không phải chúng ta đều nhìn chung một bầu trời hay sao? Chỗ tớ cái gì cũng không có.”
Khương Nhạc Nhạc: “Thật đẹp! Miên Miên mau đến đây ăn liên hoan.”
Tưởng Bác Tri nhấn thích một cái.
Tống Tuấn Lâm: “Này, sao tôi lại thấy có người bình luận giống như oán phụ vậy?”
Số lần Khương Dư Miên đăng lên vòng bạn bè ít, hiếm thấy đăng một bài nên mọi người đều không khỏi sôi trào.
Cùng lúc đó, bà Tống nhắn tin riêng cho cô, chúc cô tốt nghiệp vui vẻ, mời cô đến thành phố Ninh chơi.
Khương Dư Miên lễ phép trả lời tin nhắn, cô vào vòng bạn bè của bà Tống, đa số là bài tham dự hoạt động hoặc là bài tuyên truyền sản phẩm thiết kế mới, ngẫu nhiên có những mẩu tin vụn vặt về cuộc sống hằng ngày. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang . Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Sự nghiệp thành công, gia đình mĩ mãn, người ngoài đều nói bà Tống là người thắng cuộc trong đời người, không ai nhớ đến bà ấy từng trải qua bao nhiêu trắc trở.
Máy bay sắp cất cánh, Khương Dư Miên tắt di động, lúc tắt máy nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cuộc sống bình yên, tránh xa huyên náo kéo dài một ngày một đêm cuối cùng phải kết thúc, cô về đến thành phố phồn hoa đó, bắt đầu một cuộc sống mới.
…
Cuối tháng Sáu, kết quả kì thi Đại Học mà tất cả mọi người đều mong chờ đã có.
Ngày thông báo kết quả, hệ thống trực tuyến bị tắc nghẽn, mọi người tranh nhau đăng nhập vào hệ thống.
Giờ phút này, ông nội Lục, thím Đàm, Khương Dư Miên và Lục Tập đều đang ngồi trước máy tính.
Hai đứa học sinh trung học cứ đùn đẩy cho nhau.
“Cậu trước.”
“Cô trước.”
Lần đầu tiên trong đời, Lục Tập thể hiện sự ga lăng của mình: “Ưu tiên cho phụ nữ trước.”
Khương Dư Miên vẫn kiên quyết: “Tôi không cần.”
Ông nội Lục mang cặp kính lão của mình vào, nhìn hai người bọn họ và nói: “Sắp tới giờ rồi, hai đứa khẩn trương lên, đừng có đẩy qua đẩy về nữa, tra điểm hết cho ông.”
Ông nội Lục nói xong, bắt hai người bọn họ đi tra kết quả. Lục Tập cắn răng, ngồi xuống đăng nhập vào hệ thống.
Tới bước cuối cùng, cậu nhắm chặt hai mắt lại, xung quanh lặng ngắt như tờ. Lục Tập mở một con mắt, tầm mắt dần nhìn rõ màn hình, khóe miệng cong lên một vòng cung thật sâu: “Ai! Nó sập rồi!”
Ông nội Lục không hài lòng, liếc cậu ta: “Đứng máy rồi mà còn thấy vui cơ à!”
Khương Dư Miên dùng ngón trỏ nhấn nhẹ bả vai cậu, ý nói đổi chỗ cho cô.
Lục Tập bật người đứng dậy, không muốn ngồi chỗ đó nhiều một giây.
Cậu hầm hừ chờ Khương Dư Miên tra điểm, trong nháy mắt, không biết làm thế nào Khương Dư Miên click ba lần, máy chủ sập thành công hiện ra bảng điểm.
Lục Tập, sáu trăm lẻ hai điểm.
Thành tích thi Đại Học của cậu cứ như vậy bị Khương Dư Miên phơi bày ra.
Lục Tập dụi mắt, thực sự không thể tin được: “Đây là điểm của tôi?”
Khương Dư Miên click chuột: “Hoàn toàn là thật.”
“Yes!” lúc thi thử phần lớn cậu đều thi được điểm thế nhưng lại ở thời khắc mấu chốt phát huy vượt xa ngày thường, Lục Tập trực tiếp ở trong phòng nhảy lên.
“Hơn sáu trăm điểm, rất tốt.” Thím Đàm chà xát tay, đã bắt đầu nghĩ tối nay ăn món gì để chúc mừng. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang . Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Ông cụ Lục cũng đi theo gật đầu, mức điểm này tuy không phải là thực sự tốt, nhưng theo tình huống của Lục Tập mà nói thì ông đã thực hài lòng.
“Miên Miên, mau tra điểm của cháu ông xem.”
“Vâng.” Khương Dư Miên một lần nữa nhập vào thông tin của mình, Lục Tập đang cao hứng cũng nhanh đến trước máy tính, biểu tình trên mặt đa dạng phong phú.
Ông cụ Lục nâng kính lão, chậm rãi đọc ra điểm trên màn hình: “.”
Thím Đàm đếm ngón tay tính nhẩm: “ trừ đi , à, hơn không chỉ điểm.”
Lục Tập: “...”
Cũng không cần nhấn mạnh như thế chứ?