Thua Bởi Động Lòng

chương 66: chương 66:

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi cãi nhau phát tiết hết những lời muốn nói, Khương Dư Miên mới cảm thấy thoải mái hơn.

Cô đối xử với mọi người lịch sự, hiếm khi cứng rắn đối đầu. Càng không cố ý dùng lời nói sắc bén để tấn công người khác. Tuy nhiên, cách làm và thái độ của Lục Tập lần này khiến cô thực sự không thể chịu đựng được.

Sao cậu có thể!

Làm sao có thể dùng ánh mắt tràn ngập sự bất nghĩa và thù hận đó đối với Lục Yến Thần?

Trên thế giới này, cậu là người không có tư cách chỉ trích Lục Yến Thần nhất.

Mắng Lục Tập xong, Khương Dư Miên trở về phòng tránh ánh mắt, sợ bị người khác phát hiện ra đầu mối, vì thế cô bèn mượn cớ làm việc ở trong phòng không cho người khác vào quấy rầy.

Mùa đông nước cũng lạnh lẽo, Khương Dư Miên đứng trước bồn rửa tay một lát, nghe thấy tiếng chuông điện thoại truyền đến từ phòng ngủ, lau khô ngón tay rồi đi ra ngoài nghe máy.

Là Thẩm Thanh Bạch gọi điện đến.

Khương Dư Miên nhận cuộc gọi, đối phương hoảng hốt, sốt sắng quan tâm nhanh chóng chui vào tai: "Miên Miên, xin lỗi, anh mới biết chung cư xảy ra chuyện, bây giờ em thế nào? Em vẫn ổn chứ? Em có bị thương không?"

Khương Dư Miên theo thứ tự trả lời: "Không có việc gì, em rất bình an, cũng không bị thương."

Thẩm Thanh Bạch là nghiên cứu sinh, gần đây đang ở bên ngoài nghiên cứu một đề tài thí nghiệm với giáo viên, vừa vặn thoát được vụ hỏa hoạn ở chung cư. Chỉ là chờ đến khi anh ấy nhận được tin tức từ bên ngoài thì đã chậm mất một ngày.

Biết được Khương Dư Miên vẫn khoẻ mạnh, Thẩm Thanh Bạch thở phào nhẹ nhõm. Giờ phút này, anh ấy đang liên tục chạy về thành phố Cảnh, lái xe cũng phải mất sáu tiếng đồng hồ.

Anh ấy không nói cho Khương Dư Miên biết những chuyện này vì sợ cô cảm thấy phiền phức.

Khi xem đoạn video về chung cư Gia Cảnh bị ngọn lửa bao vây, đột nhiên Thẩm Thanh Bạch hiểu rằng thế giới đầy rẫy những ẩn số và bất ngờ, không thể chờ đến giây phút mất mát mới hối hận. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang . Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.

Anh ấy muốn quay về thành phố Cảnh, trở về bên cạnh Khương Dư Miên, nói cho cô biết những suy nghĩ và tình cảm của mình!

Thẩm Thanh Bạch lái xe lao vào cơn mưa.

Sáu, bảy tiếng đồng hồ sau, Thẩm Thanh Bạch mệt mỏi ngồi ở ghế lái, nhìn sắc trời xám đen lúc ba giờ sáng, mới nhớ ra cho dù anh ấy trở về cũng không có khả năng nửa đêm gặp được cô.

Căn hộ Gia Cảnh đã bị thiêu rụi, nơi ở của anh ấy cũng biến mất.

Phòng ba mẹ để lại cách bên này còn mấy chục cây số, Thẩm Thanh Bạch vò mái tóc, sự mệt mỏi từ đáy mắt mệt nhanh chóng hiện ra, không có nổi một chút động lực, nằm trong xe ngủ say.

Ngày hôm sau, Thẩm Thanh Bạch nhận được tin nhắn của người phụ trách chung cư Gia Cảnh, bảo chủ đầu tư đến nhận một phần tài sản bị mất.

Hiện trường xảy ra hỏa hoạn tạm thời bị phong tỏa, một số phòng không còn sót lại một chút dấu vết sinh sống, một số phòng vẫn còn nguyên vẹn, thế nhưng vì sự an toàn, tạm thời không cho phép tùy ý vào trong, nhân viên xử lý tiếp theo thông báo cho hộ gia đình đến nhận một số vật dụng.

Khương Dư Miên tất nhiên cũng nhận được tin nhắn, thế nhưng cũng không tìm được cái gì, trong nháy mắt trầm xuống: "Cũng không còn gì hết."

Lục Yến Thần đứng ở một bên, nhìn ánh mắt mất mát lúc này của cô: "Em mất cái gì? Anh đi mua cái mới với em, còn có máy tính xách tay mới phân phối, đã cho người đưa đến biệt thự Thanh Sơn."

"Không phải những thứ này." Khương Dư Miên thất vọng vùi đầu: "Tất cả quà anh tặng đều để trong căn hộ, rất có thể đều mất hết rồi."

Nhớ tới ngọn lửa hung hăng kia, Khương Dư Miên hầu như không còn ôm hy vọng: "Người tuyết không còn, giày trượt băng mất rồi, bươm bướm của em cũng không thấy đâu."

Còn có... nhật ký của cô.

Sau khi tỉnh táo, bên người không có nhật ký, phỏng chừng đã chôn vùi ở trong biển lửa, quyển sổ này cất giấu bí mật thời niên thiếu của cô, cũng không cách nào nói cho Lục Yến Thần nghe.

"Đây chỉ là một phần, có lẽ phòng của em cũng không bị hao tổn." Lục Yến Thần cũng không dám cam đoan những thứ kia nhất định vẫn còn, trước tiên dỗ dành người đã: "Đồ vật hư hỏng, bù lại cho em thêm lần nữa được không?"

Khương Dư Miên không chút do dự từ chối: "Không được, đó cũng không phải là trước kia."

Mất đi vật đáng giá cô cũng có thể không quan tâm, duy chỉ có những món quà này ý nghĩa vô cùng quan trọng, không thể thay thế.

Lục Yến Thần đổi giọng: "Tặng em cái mới."

Khương Dư Miên bĩu môi: "Không cần."

Lục Yến Thần cũng thuận theo cô: "Chờ thời hạn hạn chế chấm dứt, anh sẽ vào tìm với em, nói không chừng những thứ kia vẫn còn."

"Ừm." Khương Dư Miên miễn cưỡng đồng ý.

Khi hai người chuẩn bị rời đi, một ông lão khiêng đồ đạc đi ngang qua, bởi vì đống đồ quá cao, đồ đạc trên đầu sắp rơi xuống. Ông già ngẫu nhiên xin giúp đỡ: "Chàng trai trẻ, cháu có thể lấy những thứ ở trên xuống giúp ta được không?"

Ông lão vừa vặn nhìn về phía Lục Yến Thần, Lục Yến Thần dùng tay trái không bị thương đến lấy.

Bên cạnh một vật theo đó rơi xuống, Lục Yến Thần theo phản xạ đưa tay phải ra, nhưng mà khi đụng phải vật nặng, cánh tay phải dường như không có bất kỳ sự chống đỡ nào mà nghiêng xuống.

Đồ vật nặng nề rơi xuống đất, trán Lục Yến Thần toát ra lớp mồ hôi.

Tình huống bất ngờ khiến Khương Dư Miên sợ hãi, vội vàng bắt xe đến bệnh viện kiểm tra. Bác sĩ nói thần kinh cánh tay phải của Lục Yến Thần bị tổn thương, sinh ra hiện tượng không có sức cục bộ.

Vén ống tay áo lên thì thấy khuỷu tay dần dần sưng tấy.

Khương Dư Miên khó có thể tin được: "Nhưng mà hôm qua anh ấy vẫn không sao."

"Bản thân cơ thể con người rất phức tạp, không thể khái quát, lúc đó không nhận ra không có nghĩa là không có thương tích. Theo mô tả của chính cậu ấy, chắc hẳn là khi rơi xuống dựa vào tường đã bị va đập mạnh, có thể đã làm tổn thương dây thần kinh cánh tay, trong khoảng thời gian này phải chú ý nhiều hơn đến vấn đề nghỉ ngơi, phối hợp điều trị."

Bác sĩ nói vết thương trên tay của Lục Yến Thần thoạt nhìn nghiêm trọng hơn, cần quan sát tiến hành trị liệu, Khương Dư Miên nghe xong trong lòng càng đau đớn.

Cô nhịn không khóc, tỏ ra lý trí kiên cường trước mặt bác sĩ, nghiêm túc ghi nhớ những điều cần chú ý.

Quay lại trước mặt Lục Yến Thần, nhìn thấy bàn tay bị băng bó, Khương Dư Miên cuối cùng cũng không chịu nổi: "Không phải anh lý trí như vậy sao? Chờ cứu hộ chuyên nghiệp đến không được sao? Tại sao anh phải tự mình làm anh hùng."

Cô gầm lên dữ dội lại tự mình rơi nước mắt trước, không dám trực tiếp nhào vào lòng anh, chỉ nằm sấp trên đầu gối: "Thật ra anh đến tìm em, em thật sự rất vui mừng."

"Nhưng mà em tình nguyện chính mình bị thương cũng không muốn anh vì em mà bị thương."

Đám cháy bùng nổ cửu tử nhất sinh, biết rõ nguy hiểm, anh cũng không chút do dự xông vào. Anh bảo vệ cô trong lòng, nhưng anh lại gánh chịu tất cả tổn thương.

Người này, vì sao người này lại không ích kỷ cơ chứ!

Nhìn nước mắt của cô rơi xuống không ngừng, Lục Yến Thần không nói nửa câu, vươn bàn tay sạch sẽ nhất của mình ra giúp cô khẽ lau khóe mắt: "Vẫn ổn."

Môi anh tái nhợt, khóe miệng còn nhếch lên tạo thành nụ cười nhạt, ánh mắt nhìn về phía cô gái cực kỳ dịu dàng: "Vẫn còn một bàn tay có thể lau nước mắt cho em."

Khương Dư Miên khịt mũi nuốt hết nức nở lại, nâng tay anh kề lên má: "Em không khóc, em sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, cũng sẽ chăm sóc anh thật tốt."

Để quan sát tình hình, Lục Yến Thần ở lại bệnh viện hai ngày. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang . Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.

Nghe chuyện bất ngờ này, Tần Chu Việt xách hai điếu thuốc đến thăm bạn tốt.

Tần Chu Việt đặt hai điếu thuốc lên bàn, Lục Yến Thần nhíu mày: "Tôi bỏ hút thuốc rồi."

"Tôi biết cậu cai thuốc lá, hai gói thuốc lá này, là mua cho tôi tự hút." Nói xong, anh ta liền tự mình bóc vỏ thuốc, từ trong túi lấy ra một cái bật lửa màu xanh đen, châm một điếu thuốc cho mình để nén nỗi kinh hãi. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang . Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.

Trước mắt hiện ra một ngọn lửa, đầu thuốc dần dần cháy, Tần Chu Việt chậc tiếng: "Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy cậu điên như vậy."

Lục Yến Thần không cần mạng đạp chân ga, vượt đèn đỏ, chuyện này dù Lục thị đè xuống nhưng anh ta vẫn nghe được chút tin tức.

"Không phải cậu vẫn rất..." Tần Chu Việt giơ tay lên, suy nghĩ vài từ để hình dung: "Bình tĩnh, lý trí, không phải sao?"

"Lý trí sao?" Lục Yến Thần ngồi trên giường, trong tay cầm một quyển sách, cảm xúc thản nhiên: "Cũng không hẳn như vậy."

Nếu như anh hoàn toàn lý trí thì năm đó sau khi điều tra rõ chân tướng về vết thương của Khương Dư Miên, coi cô là hoàn thành nhiệm vụ chứ không hề có tồn tại tình cảm. Chứ không phải sau khi cô nói lời tạm biệt vẫn kiên trì tặng quà không ngừng.

Những món quà có ý nghĩa khác thường, tất cả đều mang theo một sự ràng buộc không thể diễn tả.

Ngón tay Tần Chu Việt kẹp điếu thuốc, ngón cái xoa huyệt thái dương: "Tôi còn tưởng cậu thừa nhận mình thích Khương Dư Miên đã là chuyện rất khó khăn. Không nghĩ tới vì cô ấy mà ngay cả mạng cậu cũng không cần."

Nghe nói vì cứu Khương Dư Miên, tay không trèo qua cửa sổ, còn thiếu chút nữa bị phế một bàn tay, loại hành động hy sinh vì tình yêu này người ngoài nghe thấy đều muốn vỗ tay cảm thán một câu "anh hùng dũng cảm", thế nhưng là anh em, anh ta đương nhiên thiên vị Lục Yến Thần hơn.

Nào biết Lục Yến Thần mở sách ra, ngước mắt nhìn anh ta, khóe miệng khẽ nhếch lên một chút: "Cậu cần mạng, không cần vợ"

Tần Chu Việt giống như bị chạm phải gai, lập tức lui về phía sau vài bước: "Mẹ kiếp, tôi có lòng đến thăm cậu, thế mà cậu cầm dao đâm vào người tôi?"

Lục Yến Thần mặt không đổi sắc: "Tôi chỉ là đang nhắc nhở cậu thời gian không chờ đợi con người, hối hận thì theo đuổi đi."

Tần Chu càng run rẩy: "Mẹ nó, cậu ở trong viện còn rút ra kinh nghiệm theo đuổi người khác khác rồi à?"

Lục Yến Thần: "Haha."

Tần Chu Việt trong lòng chửi bậy một câu, ngữ khí của Lục Yến Thần chính là trào phúng, hoàn toàn trào phúng.

‘Cạch”

Đúng lúc này, Khương Dư Miên đẩy cửa bước vào, thấy Tần Chu Việt đứng thẳng trước giường, cười chào hỏi anh ta: "Anh Chu Việt, anh mới tới à.?"

Bởi vì lúc trước hay chạy đến chỗ bác sĩ Kỳ nên Khương Dư Miên gặp Tần Chu Việt mấy lần, có lẽ là trùng hợp, có lẽ là cố ý, thỉnh thoảng hai người còn có thể bình tĩnh hòa nhã ngồi xuống nói chuyện phiếm với nhau.

Cho nên hiện tại quan hệ hai người cũng coi như không tệ.

Thấy Khương Dư Miên đi vào, Tần Chu Việt dập tắt điếu thuốc:”Ôi, tôi thấy tay này của cậu ấy hơn phân nửa là sắp phế. Hay là Miên Miên cô suy nghĩ một chút về việc đổi đối tượng đi, tôi biết rất nhiều người, cô thích kiểu nào, giới thiệu cho cô."

Ánh mắt nghi ngờ của Khương Dư Miên xoay quanh hai người.

Tần Chu Việt sẽ không vô duyên vô cớ lấy chuyện kiểu này ra đùa giỡn, phỏng chừng Lục Yến Thần nói cái gì kích thích anh ta.

Tuy nhiên, Khương Dư Miên là một người cực kỳ bảo vệ khuyết điểm: "Cảm ơn lòng tốt của anh, tôi không nghĩ đến đâu."

"Hơn nữa, anh Chu Việt anh đừng nói lung tung, tay anh ấy điều trị sẽ khỏi thôi." Cô không nghe được người khác nói nửa câu không tốt về Lục Yến Thần, cho dù chỉ là đùa giỡn.

Tần Chu Việt nghẹn lời.

Chỉ thấy Lục Yến Thần nhướng mày với anh ta, người bình thường không hay lộ ra biểu cảm lúc này đáy mắt rõ ràng viết đầy đắc ý.

Khương Dư Miên bưng hộp đang được giữ ấm trong tay đến bên giường: "Nhìn kìa, cháo thơm phức, em tự mình nấu cho anh đấy."

Lục Yến Thần khen cô: "Rất giỏi."

Mùi chua của tình yêu khiến Tần Chu Việt càng lúc càng chua đến đau răng. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang . Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.

Khương Dư Miên chu đáo cũng không quên khách: "Anh Chu Việt, anh đã ăn cơm trưa chưa?"

"Chưa nữa." Ánh mắt Tần Chu Việt nhìn hai cái hộp cơm xa hoa của cô.

Khương Dư Miên quả nhiên tiếp lời: "Nếu anh chưa ăn… em giúp anh gọi một phần nhé?"

Đột nhiên nụ cười của Tần Chu Việt vụt mất đi.

Anh ta trông có vẻ là loại người không có tiền tự mua bữa trưa không?

Tần Chu Việt phất ống tay áo: "Được rồi, buổi trưa tôi có hẹn với người khác rồi, không tán gẫu với hai người nữa, tôi đi đây."

Khương Dư Miên lập tức đứng dậy: "Anh Chu Việt..."

Tần Chu Việt giơ ngang cánh tay ngăn cản: "Không cần tiễn."

"Không phải." Khương Dư Miên vẫn đuổi theo, đưa đồ trong tay cho anh ta: "Tôi muốn nói thuốc lá của anh chưa cầm."

Tần Chu Việt duy trì nụ cười hít sâu một hơi, chỗ cửa rách này anh ta cả đời cũng sẽ không đến lần thứ hai!

Tiễn Tần Chu Việt đi, hai người nhìn nhau cười, có sự ăn ý nhất định.

Khương Dư Miên vẫn tò mò: "Hai người vừa nói gì vậy?"

Lục Yến Thần cầm lấy thìa vàng: "Giúp cậu ấy đả thông nhâm đốc nhị mạch."

Lại còn có ý nói giỡn với cô.

Khương Dư Miên lấy chén nhỏ sạch sẽ múc đầy cháo, đưa tới trước mặt Lục Yến Thần. Tay phải anh hiện tại không thể nhúc nhích, chỉ có thể tay trái cầm thìa, Khương Dư Miên giúp anh nâng bát.

Lục Yến Thần múc một thìa: "Suỵt."

"Sao vậy?" Khương Dư Miên lập tức lo lắng.

Ngón tay buông lỏng, thìa vàng rơi vào bát cháo, Lục Yến Thần nhíu mày: "Tay hơi mỏi."

Khương Dư Miên trong mắt tràn đầy đau lòng: "Anh đừng cử động."

Lục Yến Thần thở dài: "Cháo ngon như vậy, không ăn thì thật đáng tiếc."

Khương Dư Miên cực kì hiểu ý: "Em đút cho anh ăn."

Cô rất cẩn thận, múc một muỗng, cúi đầu thổi nguội mới đưa đến bên miệng Lục Yến Thần. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang . Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.

Đôi mắt to vừa sáng vừa sạch sẽ kia cứ như vậy mở to nhìn người, Lục Yến Thần thiếu chút nữa lộ tẩy. Anh ngậm cháo trong miệng, hương thơm mềm mại tràn ngập khắp đầu lưỡi: "Rất ngon."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio