Thua Bởi Động Lòng

chương 76

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khương Dư Miên: "..."

Bình thường sống ở hai nơi không can thiệp lẫn nhau, sau khi được cả hai bên đồng ý, thời gian thỏa thuận để thực hiện một phong trào hài hòa lớn như này nghe có vẻ thực sự kỳ lạ.

Trong lúc bôi kem, Khương Dư Miên dùng lòng bàn tay ấm áp che mặt một lát, trong bầu không khí yên tĩnh phát ra câu hỏi: "Anh thật sự là Lục Yến Thần sao?"

- --Đọc FULL tại

Lục Yến Thần ngồi ở phía sau tự giác lên tiếng: "Ừ?"

Khương Dư Miên hoàn toàn xoay người, đối mặt với anh: "Trước kia, anh không như vậy."

Lục Yến Thần nhướng mày: "Trước kia anh thế nào?"

Khương Dư Miên không cần suy nghĩ nói: "Trước kia, anh chính là thành thục ổn trọng, nói chuyện nho nhã lễ độ, càng không nói đùa những lời có nghĩa khác này."

Lục Yến Thần đối đáp như nước chảy: "Gần gũi có khoảng cách."

Khương Dư Miên vỗ vỗ tay, dựng thẳng trước người: "À, thì ra là quan hệ trước kia của chúng ta không đủ thân thiết sao?"

Lục Yến Thần một lần nữa vì lời nói của cô mà đặt tài liệu xuống, nhếch khóe môi: "Khoảng cách bằng không và khoảng cách âm vẫn có sự khác biệt."

- --Đọc FULL tại

Khương Dư Miên "..."

Người đàn ông bắt đầu cợt nhả, sẽ không có chuyện gì liên quan đến cô!

Từng cho rằng Lục Yến Thần chỉ biết nói những lời khách sáo lịch sự, hoặc là đạo lý nhân sinh tràn ngập triết lý, mãi đến khi hai người trở thành người yêu, Khương Dư Miên mới biết làm bạn gái của anh còn có loại đãi ngộ này, chỉ có cô mới có thể nhìn thấy một mặt này của Lục Yến Thần.

Nghĩ như vậy, cô vẫn rất vui vẻ.

Khương Dư Miên không phải là người bi quan, một chút phát hiện mới lạ cũng có thể khiến cô tự tìm niềm vui. Hôm nay, cô muốn ra ngoài hẹn hò với Lục Yến Thần, mặc dù những ví dụ hẹn hò phổ biến trên mạng không thích hợp. Thế nhưng khi hai người ở chung luôn phải cần làm phong phú thêm cuộc sống, tạo ra những kỷ niệm chung thuộc về hai người.

Bây giờ đã là tháng tư, thời tiết bắt đầu chuyển nắng, Khương Dư Miên mặc một chiếc váy màu hạnh nhân, kết hợp với một chiếc áo khoác dệt kim, nhiệt độ thích hợp, người cũng đẹp.

Bản thân cô đã trắng, áo khoác dệt kim màu đỏ mặc trên người càng làm nổi bật khuôn mặt đỏ bừng, Khương Dư Miên còn vì thế mà bôi một lớp son môi màu đỏ, cả người thoạt nhìn xinh đẹp có tinh thần.

Dựa theo lời của Thịnh Phỉ Phỉ mà nói, là được tình yêu làm dịu đi vẻ đẹp.

Ai cũng yêu cái đẹp, cho dù mỗi ngày ở cạnh Lục Yến Thần nhưng khi hẹn hò cô cũng sẽ tỉ mỉ trang điểm. Thay xong bộ quần áo, cô chọn ra một đôi khuyên tai tình yêu lấp lánh từ trang sức bà Tống tặng, đang muốn đeo lên lỗ tai thì điện thoại vang lên.

Cầm lên xem, đúng là thím Đàm.

Từ sau khi ngả bài với ông cụ Lục, Lục Yến Thần chưa từng đến nhà họ Lục nữa. Liên lạc giữa cô và thím Đàm cũng dần dần giảm bớt, lúc này gọi tới chỉ sợ là có việc.

Khương Dư Miên đặt bên tai nghe điện thoại: "Thím Đàm."

Thím Đàm lo lắng nói chuyện trong điện thoại. Lúc này, có người đẩy cửa ra. Khương Dư Miên ngẩng đầu nhìn lại, đối mặt với Lục Yến Thần đang đến gần, ý cười trên mặt cũng nhạt đi.

"Ông nội Lục nhập viện."

Kế hoạch hẹn hò bị phá vỡ, cả hai chuyển hướng đến bệnh viện.

Thím Đàm nói năm mới sức khỏe ông cụ Lục bắt đầu không tốt lắm nhưng vẫn cố gắng gượng, cũng không cho thím Đàm nói cho người khác biết.

Gọi là những người khác, thật ra chính là mấy tiểu bối trong nhà.

Đột nhiên sáng nay ông cụ Lục ngất xỉu trong nhà, sau khi cấp cứu đưa đến bệnh viện, thím Đàm vội vàng gọi điện thoại cho Khương Dư Miên.

Bà biết Khương Dư Miên nhất định sẽ tới, nhưng không chắc Lục Yến Thần có đến hay không, đến khi hai người cùng nhau xuất hiện ở cửa phòng bệnh, thím Đàm mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong khoảng thời gian hai người từ biệt thự Thanh Sơn chạy tới, ông cụ Lục đã hồi phục, nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi.

"Thím Đàm, ông nội Lục thế nào rồi?" Khương Dư Miên còn không biết tình hình bên trong.

Thím Đàm vội vàng nói: "Vừa tỉnh, bác sĩ nói phải nghỉ ngơi nhiều hơn, hai ngày nay phải nhập viện quan sát."

Khương Dư Miên gật gật đầu: "Vậy lát nữa em vào thăm ông nhé."

Thím Đàm liên tục nói tốt, lại nhìn về phía Lục Yến Thần ở phía sau: "Cậu Yến Thần cũng tới rồi, ông cụ thấy hai người chắc chắn sẽ vui mừng."

Lục Yến Thần ngày xưa tôn trọng trưởng bối lần đầu tiên không nghe lời thím, chỉ nói với Khương Dư Miên: "Đi đi, anh ở bên ngoài chờ em."

Anh hiểu Khương Dư Miên cảm kích ông cụ Lục, sẽ không ngăn cản cô báo đáp ân tình. Nhưng tình thân giữa anh và nhà họ Lục đã bị chặt đứt từ lúc ông cụ Lục cầm gậy đánh xuống.

Vừa nghe lời này, thím Đàm ngay lập tức hiểu được ý của anh.

Là Khương Dư Miên muốn thăm ông cụ Lục, anh sẽ không đi vào.

Khương Dư Miên nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, thím Đàm và Lục Yến Thần vẫn ở bên ngoài, thím Đàm cân nhắc nói: "Yến Thần, trong khoảng thời gian này ông nội cháu thường xuyên nhắc tới cháu..."

Lục Yến Thần mặt không đổi sắc: "Thím Đàm, lời nào nên nói, lời nào không nên nói, thím chắc hẳn rất rõ ràng."

Một khi Lục Yến Thần bày ra thái độ này, thím Đàm không thể khuyên can thêm được nữa.

Nói cho cùng, từ đầu đến cuối là ông cụ Lục bạc đãi cháu trai này, Lục Yến Thần một mình đi tới hôm nay cũng không dễ dàng. Lúc trước là ông cụ Lục "đuổi" anh rời khỏi nhà họ Lục, còn bây giờ anh cuối cùng cũng thoát khỏi gông xiềng.

Anh dùng sức một mình chống đỡ nhà họ Lục, cho ông cụ Lục đủ thể diện, đây đã là kết cục tốt nhất của hai ông cháu.

Khương Dư Miên tiến vào phòng bệnh, ông cụ Lục đang nghiêng đầu nhìn cửa, hình như là biết ai tới, trong ánh mắt tang thương hiện lên cảm xúc.

"Ông nội Lục, cháu đến thăm ông."

"Miên, Miên Miên."

Đã lâu không gặp, ông cụ Lục so với ngày xưa gầy đi rất nhiều, người vốn đã già cộng thêm sự tang thương của năm tháng.

Ông cụ Lục nằm nói chuyện không tiện, giơ ngón tay lên bên giường, bảo Khương Dư Miên giúp ông nâng giường bệnh lên.

Khương Dư Miên điều chỉnh đến độ cao thích hợp, thuận tiện cho ông cụ Lục ngồi dựa, lại cầm gối đệm đặt ở sau lưng cho ông: "Ông bội Lục, bây giờ ông khá hơn chưa?"

Ông cụ Lục thở ra một hơi thật dài: "Tốt hơn nhiều rồi."

Ngày xưa hai người gặp mặt, ông nội hiền lành, cháu gái ngoan ngoãn, thoạt nhìn cũng vô cùng nhẹ nhàng. Hôm nay gặp lại, mọi thứ vẫn như vậy nhưng người đã đổi thay, cũng không còn lời nào để nói cho nhau.

Ông cụ Lục lơ đãng liếc mắt nhìn cửa vài lần: "Một mình cháu tới?"

Khương Dư Miên chần chờ một lát, vuốt ve ngón tay nói: "Anh Yến Thần cũng tới."

Đến đây nhưng lại không vào, không cần hỏi cũng biết nguyên nhân gì.

Ông cụ Lục nặng nề nói: "Nó còn đang giận ta."

"Anh ấy không có tức giận." Chỉ là khi tích lũy đến mức độ nhất định thì cuối cùng cũng bộc phát. Anh bộc phát không phải là thanh thế to lớn, mà là vô thanh vô tức, lặng lẽ rời đi.

Ông cụ Lục từ trong miệng Lục Tập biết được chân tướng cuộc điện thoại năm đó, trong lòng có hối hận, thế nhưng nhiều năm như vậy, sớm đã không cách nào cứu vãn sai lầm đã phạm phải.

Lúc trước Lục Yến Thần đã phạm sai lầm sao?

Không.

Sau khi Lục Yến Thần rời đi, ông cụ Lục thường nhớ tới chuyện cũ, nội tâm hối hận không thôi: "Nếu lúc trước biết không phải do nó..."

"Nếu là Lục Tập thì vẫn nên trách tội sao?" Khương Dư Miên nhíu mày: "Ông nội Lục đến bây giờ vẫn cảm thấy hai đứa nhỏ cùng ba mẹ gặp nhau thì ít mà cách xa thì nhiều, đưa ra yêu cầu muốn gặp ba mẹ một lần thì có sai không?"

Chuyến bay là một tai nạn, không phải là sự điều khiển của con người. Bọn họ cảm thấy đau đớn và tiếc nuối cho thảm họa, chỉ là tất cả mọi thứ không nên đẩy lên một đứa trẻ mười hai tuổi.

Thử nghĩ lúc trước bọn họ biết Lục Tập quấy rối làm càn sẽ như thế nào? Là cảm thấy đứa nhỏ không hiểu chuyện thì không trách tội? Hay vẫn nổi giận với một đứa trẻ sáu tuổi, từ nay về sau thiên vị Lục Yến Thần, để Lục Tập tự sinh tự diệt sao?

Bất kể là điểm nào, dựa theo tính cách của ông cụ Lục, đứa nhỏ kia cũng sẽ không dễ chịu.

Khương Dư Miên thì thầm: "Có lẽ chính vì ý thức được điều này, anh ấy mới có thể một mình ôm lấy tất cả, để bảo vệ em trai."

Lục Tập sáu tuổi còn chưa hiểu chuyện, Lục Yến Thần mười hai tuổi lại thấy rõ lòng người trong một đêm. Cho nên anh càng không muốn kéo Lục Tập xuống nước, nếu như không phải dưới tình cảnh lúc trước, có lẽ là cả hai anh em sẽ bị nhắm vào.

Lòng người chính là như vậy, ông cụ Lục nghĩ đến mình mất đi con trai và con dâu ưu tú, bàng hệ nhà họ Lục chỉ biết mất đi một chỗ dựa lớn, không ai quan tâm Lục Yến Thần mất ba mẹ có khổ sở hay không.

"Ông nội Lục, ông biết không, mười mấy tuổi anh Yến Thần đã bắt đầu đi khám bác sĩ." Khương Dư Ngủ dừng một chút, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Là bác sĩ tâm lý."

Lúc trước Lục Yến Thần thức trắng đêm, không phải bệnh về thể chất, mà là về bệnh tâm lý.

Cô là bệnh nhân của bác sĩ Kỳ, Lục Yến Thần cũng vậy.

Chẳng qua, lúc cô bị bệnh có người quan tâm, có người yên lặng bảo vệ, còn Lục Yến Thần cho tới bây giờ đều là một mình giãy dụa cầu cứu, cũng không ai biết anh đã thoát ra như thế nào, ngay cả bác sĩ Kỳ cũng bội phục tâm chí của chàng thiếu niên kia.

Bác sĩ Kỳ tuân thủ đạo đức nghề nghiệp, cũng không nói cho cô biết chi tiết quá trình Lục Yến Thần cầu y, chỉ nói: "Năm đó kinh tế nhà họ Lục không ngừng suy giảm, một khoảng thời gian dài Lục Yến Thần không tới, sau đó cậu ấy đã chữa khỏi rồi."

Anh không có thời gian và năng lượng để bản thân đắm chìm trong đau khổ rắc rối, trách nhiệm của anh nặng hơn nhiều so với mỗi người.

Bản thân cô đã trải qua nỗi đau bị tra tấn tâm lý, cho dù không thể hoàn toàn đồng cảm với Lục Yến Thần nhưng cũng có thể tưởng tượng ra cuộc sống lúc trước của anh khó khăn cỡ nào.

Sự kiện bất ngờ này lại đập tan ông cụ Lục, ông giơ ngón tay lên, giọng điệu run rẩy: "Nó, cho tới bây giờ chưa từng nói với ta..."

"Nói rồi thì sẽ như thế nào?" Mỗi lần nhắc tới chuyện cũ, Khương Dư Miên có vô số lời muốn thay cậu bé mười hai tuổi kia nói: "Để cho một đứa nhỏ vừa mất ba mẹ rời khỏi căn nhà mà mình lớn lên từ nhỏ, đây chính là tổn thương lớn nhất."

"Hoặc là ông để anh ấy ở nhà, thế nhưng nếu như ông vẫn duy trì cách nhìn như cũ với anh ấy, tất cả những chuyện này vẫn sẽ xảy ra."

Làm Lục Yến Thần tổn thương từ đầu đến cuối đều là thái độ của ông cụ Lục.

Hốc mắt chua xót, Khương Dư Miên hít sâu một hơi, nhanh chóng hồi phục cảm xúc, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: "Ông nội Lục, sự việc đã qua rồi, trước tiên khoan hãy đề cập tới nữa."

Cô thực sự muốn ông cụ nhận ra rằng ông đã làm sai, thế nhưng lý trí trở lại ngăn cản, hiểu rằng đây không phải là thời gian tốt nhất để nhớ lại quá khứ. Cảm xúc ảnh hưởng đến tâm trạng, cô vẫn hy vọng sức khỏe của ông nội Lục sẽ tốt lên.

Vẻ mặt ông cụ Lục thay đổi, trên mặt đầy nếp nhăn run rẩy theo, thoạt nhìn có vài phần đáng thương: "Cháu gọi nó vào đây."

"Ông nội Lục có lời gì cháu có thể chuyển lời đến anh ấy." Khương Dư Miên khéo léo từ chối.

Cảm xúc của con người rất mẫn cảm, đối với ông cụ Lục mà nói chỉ là một câu nói bình thường, rơi vào trong tai Khương Dư Miên thì lại khác. Bởi vì cô đã thấy qua ông cụ Lục mỗi lần bảo Lục Yến Thần làm việc đều giống như đưa ra mệnh lệnh, câu sắp xếp này khiến cô không cảm giác được ông cụ Lục là đang áy náy.

Cô không muốn Lục Yến Thần lại nghe được những câu nói này nữa.

Ông cụ Lục nhìn chằm chằm cô, ánh mắt già nua mơ hồ dường như muốn nhìn thấu nội tâm của cô: "Miên Miên, bây giờ cháu có định kiến rất lớn với ông nội, phải không?"

Khương Dư Miên tránh nặng tìm nhẹ nói: "Ngoại trừ chuyện về Lục Yến Thần, cháu vẫn vô cùng cảm kích ông."

Ông cụ Lục hiểu rồi.

Ở trong lòng cô, Lục Yến Thần là quan trọng nhất.

Ông già lẩm bẩm: "Như vậy cũng tốt."

Cháu trai của ông cô độc một mình nhiều năm như vậy, bây giờ cuối cùng cũng nhận được một phần thiên vị cho riêng mình.

Trong khoảng thời gian này ông đã suy nghĩ rất nhiều, đêm giao thừa một mình ngồi ở nhà, ông từng tự hỏi lại mình có hối hận không?

Chắc chắn là có.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio