Thừa Cơ Mà Nhập

chương 71: 71: chương 70

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng sớm h, trong nhà bếp truyền ra tiếng động vang dội, Hứa mẹ tưởng đâu Ôn Lĩnh dậy làm cơm sáng, nhưng mà lúc bà đi đến cửa nhà bếp thì lại thấy Cố Dung Khanh.

Hơn nữa đã làm được mấy món như bánh mì, trứng chiên, chân giò hun khói, còn có các loại mứt.

Hứa mẹ nhìn mà trong lòng có chút vui mừng, bà biết gần đây quan hệ của hai đứa cũng đã hoà hoãn nhiều, cũng nhìn được sự thay đổi của Cố Dung Khanh.

Thật ra, trước kia bà cũng không cảm thấy Cố Dung Khanh làm chuyện gì quá đáng, chủ yếu là...!ban đầu bà cũng không xem trọng cuộc hôn nhân của hai người, nhưng mà Ôn Lĩnh thích, cho nên bà chỉ có thể tôn trọng Ôn Lĩnh.

Hứa mẹ biết bà còn chưa đủ tư cách làm một người mẹ tốt, nhưng mà bà rất tốt trọng ý kiến của Ôn Lĩnh.

Bởi vì bà cũng không phải là người cổ hủ, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó.

Lúc trước, bà không do dự kết hôn với ba của Ôn Lĩnh, sau đó lại ở bên dì Lâm cũng rất quả quyết, tình cách của bà là vậy.

Cho nên lúc Ôn Lĩnh nói với bà rằng con bé muốn cùng chung sống với Cố Dung Khanh, bà chỉ hỏi Ôn Lĩnh một câu, đã nghĩ kỹ rồi sao?

Muốn làm cái gì thì làm cái đó đi, cuộc đời của mình thì hãy tự chịu trách nhiệm, nếu không chịu trách nhiệm được thì bà sẽ che chở cho con gái bà.

Mặc dù, Cố Dung Khanh đã từng làm đứa con gái bảo bối của bà tổn thương, nhưng mà bà rất hiểu rõ lòng của con gái bà, yêu một người nhiều năm như vậy, nếu như không yêu thì sớm đã không yêu rồi.

Bà thậm chí cũng từng nghĩ đến, sau khi ly hôn, Ôn Lĩnh sẽ đơn độc sống cùng với Ôn Noãn, nhưng mà Cố Dung Khanh lại thay đổi theo hướng tốt, học được cách yêu con gái bà.

Nhìn bộ dáng vụng về của Cố Dung Khanh, Hứa mẹ cũng vui mừng.

Cố Dung Khanh trên tay bưng trứng chiên cùng với chân giò hun khó chuẩn bị mang đến bàn ăn, nào ngờ vừa quay đầu lại đã thấy Hứa mẹ đứng ở đó, còn cười nữa.

"Mẹ...!Dì." Lỡ miệng gọi mẹ, Cố Dung Khanh lập tức sửa miệng lại, gương mặt có chút hồng, thật ra lúc đối mặt với Hứa mẹ, Cố Dung Khanh vẫn không được thoải mái cho lắm, có lẽ là vì có liên quan đến Ôn Lĩnh, có chút không rõ, nhưng có lẽ là hổ thẹn.

"Vẫn gọi như trước đi, gọi mẹ là được rồi."

Hôm nay, Ôn Lĩnh không biết làm sao, thức dậy có chút trễ, lúc cô thức dậy thì mọi người đã bắt đầu ăn sáng, lúc xuống lầu cô còn nghe được giọng nói của Cố Dung Khanh.

"Mẹ, mẹ ăn thử loại mứt này xem."

Mẹ? Mẹ của Cố Dung Khanh tới sao? Cô dừng bước chân lại suy nghĩ, bây giờ còn sớm chắc không phải đâu?

"Ai~ để mẹ tự ăn."

Đang lúc nghi hoặc thì nghe được giọng nói của mẹ cô.

Đây là có chuyện gì?

Cố Dung Khanh đang chuẩn bị ăn bữa sáng của bản thân, vừa lúc thấy được Ôn Lĩnh đi xuống nhà, sắc mặt có chút khó coi.

Trong lòng lại có nghi vấn, con người này lại khó chịu cái gì nữa?

Thật ra, Ôn Lĩnh cũng không biết bản thân khó chịu cái gì, nhưng mà...!khó chịu chính là khó chịu.

Gọi mẹ cũng thật tự nhiên quá ha, chẳng lẽ Cố Dung Khanh cho rằng các cô sẽ tái hôn sao?

Cô ngồi ở vị trí của mình, Cố Dung Khanh lập tức lấy sữa bò đặt bên cạnh cho cô, nhân tiện còn đẩy mạnh tiêu thụ cho loại mứt việt quất mà cô thích.

Nhưng mà, Ôn Lĩnh thật sự không thích, cô tương đối thích ăn bơ đậu phộng hơn.

Nhìn đi, cô và Cố Dung Khanh đều có điểm khác biệt, không thích hợp với nhau.

Khoan đã...!trên bánh mì của Cố Dung Khanh là gì vậy? Là bơ đậu phộng sao?

Ôn Lĩnh đột nhiên cảm thấy miếng bánh mì trong miệng, nuốt không trôi, Cố Dung Khanh từ khi nào thích mùi vị này? Không phải Cố Dung Khanh thích các loại mứt trái cây sao? Cái vị ngọt ngào ngấy ngấy kia mới là cái mà Cố Dung Khanh thích mà.

"Trách không được em lại thích ăn bơ đậu phộng, ăn khá ngon."

Thoạt nhìn, đúng là Cố Dung Khanh ăn rất ngon miệng, Ôn Lĩnh ăn một miếng bánh mì còn chưa xong, mà Cố Dung Khanh đã ăn hết hai miếng rồi.

Ôn Lĩnh từ từ mà ăn, ánh mắt còn hay liếc quá Cố Dung Khanh, Cố Dung Khanh thấy Ôn Lĩnh liếc mình còn cười cười nữa.

Sau đó, Ôn Lĩnh cúi đầu, sao cô cứ cảm thấy có chuyện gì đó quái lạ?

Từ ngày hôm qua trở về đã cảm thấy kỳ lạ, tối hôm qua sau khi về nhà, Ôn Noãn rất mệt, cho nên Ôn Lĩnh chỉ làm mì trộn tương, ăn qua loa xong trở về phòng ngủ.

Tối hôm qua, cô ngủ ké trên cái giường nhỏ của Ôn Noãn, cô không biết làm sao đối mặt được với Cố Dung Khanh, lúc sắp ngủ cô còn nhớ đến cảnh ban ngày ôm Cố Dung Khanh, còn có nước mắt của Cố Dung Khanh nữa.

Cô cảm thấy gần đây bản thân cô cũng thay đổi thất thường, rõ ràng đã làm chuyện thân mật với Cố Dung Khanh, nhưng mà bây giờ cô vẫn không nghĩ đến chuyện tái hôn.

Thậm chí, cô còn hối hận, tại sao hôm đó lại xúc động như vậy.

Không phải không yêu, mà trong lòng cô cứ có cảm giác khó chịu, làm xong chuyện rồi càng khó chịu hơn.

Nếu hôm đó không có xúc động, thì bây giờ cô vẫn có thể làm lơ Cố Dung Khanh, nhưng bây giờ cô lại không dám.

Hứa mẹ nhìn cái dáng vẻ này của Ôn Lĩnh, lập tức giận sôi máu, giống cái gì không giống, lại đi giống cái tính cách dài dòng lê thê của ba nó mà.

Không chỗ nào giống bà cả, dám yêu dám hận.

Rõ ràng là thích muốn chết, còn làm ra vẻ khó chịu, cứ như vậy vợ chạy mất rồi về khóc với bà ha.

"Ôn Lĩnh, con mang Dung Khanh đi ra ngoài chơi đi, Tiểu Noãn để mẹ mang con bé đi cùng."

Ôn Lĩnh không muốn đi ra ngoài.

"Không phải mẹ còn bận đi xem nhà sao?"

"Mẹ...." Bị Ôn Lĩnh nói một câu làm bà không phản bác lại được, đúng là bà cần đi xem nhà.

Nhìn Hứa mẹ cạn lời không nói được, Cố Dung Khanh chữa cháy giúp bà, "Hôm nay, con có việc, cho nên không có cách nào đi ra ngoài được."

Ôn Lĩnh đang vùi đầu ăn sáng, liếc nhìn cô một cái rồi lại ăn tiếp.

Có việc hay không có việc thì có liên quan gì tới cô, nhưng mà cô vẫn có chút tò mò, sao không nghe Cố Dung Khanh nói hôm nay có việc nhỉ?

Giống như hiểu được Ôn Lĩnh đang nghĩ cái gì, Cố Dung Khanh giải thích, "Công ty có chút việc, ngày hôm qua chị đi ra ngoài còn lên hot search, hơn nữa...!hai ngày tới > sẽ công chiếu, cần phải đến công ty xử lý việc."

Xử lý việc sao? Sao lại không nói cùng cô chuyện gì?

Thôi bỏ đi, cô không thèm biết.

"Đúng rồi, gần đây có thời gian thì xem kịch bản đi, tuần sau bấm máy rồi."

Cố Dung Khanh gật đầu.

Sau khi ăn xong, Hứa mẹ và dì Lâm đi ra ngoài xem nhà, Cố Dung Khanh cũng đi ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại Ôn Lĩnh và Ôn Noãn.

Ôn Lĩnh dọn dẹp nhà cửa, còn Ôn Noãn thì đi theo quấy rầy cô...!cũng không phải quấy rầy, mà chính là một tấc cũng không rời.

"Mẹ ơi...!ngày mai con phải đến trường sao?"

"Đúng rồi, sao vậy bảo bối."

"Mẹ ơi~ con không thích cô giáo Trịnh."

Ôn Lĩnh dừng tay, ngồi xổm xuống nhìn Ôn Noãn, "Vì sao không thích cô giáo Trịnh?"

Mặc dù, Ôn Noãn không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng mà cô bé cũng rất mẫn cảm, hành động hôm qua của cô giáo Trịnh, vẫn làm cho cô bé khó chịu.

"Cô giáo Trịnh hay lôi kéo mẹ, mẹ nhỏ không có vui."

Ôn Lĩnh gật đầu, cô hiểu rồi.

"Vậy đổi trường mới được không?"

Nếu đến trường khác học, vậy là cô bé không được chơi với Khả Khả rồi, điều này làm cho Ôn Noãn buồn rầu, gương mặt nhỏ nhăn nhó.

"Được rồi, chuyện này để mẹ giải quyết."

Tới giữa trưa, Ôn Lĩnh dỗ Ôn Noãn ngủ, sau đó gọi điện thoại cho An Nhược, gọi mấy cuộc mà không có nghe máy.

"Kỳ lạ, mặt trời lên đỉnh đầu rồi mà còn chưa dậy sao?"

Ôn Lĩnh lẩm bẩm trong miệng, cắt đứt điện thoại.

Đúng là An Nhược còn chưa ngủ dậy, đêm hôm qua cô và Sở Du...!nửa đêm tâm sự, còn nửa đêm sau là xem biểu diễn, lúc ngủ cũng đã sắp h sáng rồi.

Lúc cô tỉnh dậy đã là buổi chiều, Sở Du an tĩnh mà ngủ bên cạnh cô, nhìn cái dáng vẻ khi ngủ, có chút đáng yêu.

Cô không nhịn được mà hôn lên mặt Sở Du một cái, Sở Du còn thoả mãn.

Hôn xong An Nhược cảm thấy thấy thoả mãn, cầm lấy điện thoại nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Ôn Lĩnh, nghĩ nghĩ chút, cô không gọi lại mà nhắn qua WeChat.

[Mình mới thức dậy, làm sao vậy?]

Nhắn tin xong một lát sau vẫn không thấy Ôn Lĩnh trả lời tin nhắn, chắc là không có chuyện gì quan trọng, cô lại nằm ở bên cạnh Sở Du, ngắm Sở Du lúc ngủ.

Nhớ đến chuyện điên cuồng tối hôm qua, đột nhiên cô cảm thấy có lỗi.

Tối hôm qua, sau khi nói muốn ngủ cùng Sở Du, Sở Du cũng không có phản ứng gì.

Hoặc nói đúng hơn là có chút chậm chạp, đại khái mười giây sau, Sở Du mới gật đầu, sau đó để cho cô tuỳ ý kéo tay.

Đột nhiên, cô muốn hỏi, Sở Du thích cô từ lúc nào.

Nhưng mà Sở Du lại hỏi trước.

"Em đói bụng không? Tôi đi làm đồ ăn cho em."

Rõ ràng là đã ăn cơm tối, còn ăn rất nhiều, nhưng ma xui quỷ khiến làm An Nhược gật đầu.

Sở Du làm cho cô hai chén đơn giản, một cái là rau xanh, một cái là trứng gà, thực thanh đạm.

"Em còn phải đóng phim, chắc phải chú ý đến dáng người đúng không? Phải ăn đồ thanh đạm."

Oh...!đúng thật là thanh đạm.

Nhưng mà đây cũng là lần đầu được ăn đồ do Sở Du làm, cho nên dù không đói bụng, An Nhược vẫn ăn sạch không còn một mảnh, ngay cả canh cũng uống hết.

"Em đi đóng phim, chị sẽ đến thăm ban sao?"

An Nhược chờ mong nhìn cô, nghĩ thầm trong đầu chắc Sở Du sẽ không từ chối.

"Sẽ đến, hơn nữa tôi còn hát ca khúc chủ đề."

Quả nhiên, không có từ chối, An Nhược có chút vui vẻ, nhịn không được mà cười thành tiếng.

"Chị Sở Du...." An Nhược lại gọi một tiếng, cô cảm thấy cái tên Sở Du này thật dễ nghe,

Nhưng mà Sở Du lại cau mày, vừa rồi cô muốn biết, vì sao lại gọi cô như vậy, mặc dù cô lớn tuổi hơn An Nhược một chút nhưng sao vẫn gọi chị gì đó.

"Em đừng gọi tôi là chị như vậy." Chưa nói hết câu mà cô đã thấy bản thân cô già rồi.

"Vậy gọi là...!vợ được không?" An Nhược cười lưu manh, cái bộ dạng nghiêm túc của Sở Du làm cô không nhịn được mà muốn trêu đùa.

Quả nhiên nghe An Nhược gọi xong, mặt Sở Du hồng lên, bây giờ gọi là vợ...!có phải sớm quá không?

Cô quay đầu đi, ngại ngùng nói, "Vẫn kêu là chị đi."

"Sở Du, chị mắc cỡ sao?"

"Tôi không có." Sở Du khôi phục lại giọng nói trầm thấp thường ngày.

Lúc thẹn thùng, Sở Du nói chuyện sẽ mang theo chút mềm mại, nhưng bây giờ rõ ràng là che giấu.

An Nhược cười hahaa, Sở Du có chút bất mãn nhìn cô.

Chờ An Nhược cười đủ rồi, mới nói, "Khả Khả đúng là giống chị cho nên mới đáng yêu.

"...." Cô không có đáng yêu.

"Sở Du, chị hát cho em nghe một bài đi."

"Chị không biết đâu, lúc còn nhỏ, em nghe nhạc của chị không đó."

Sở Du vốn dĩ nghe được câu đầu tiên liền vui vẻ, hát cho người khác nghe, cô rất nguyện ý.

Nhưng mà câu nói tiếp theo, khiến cho cô mất hết đi tình cảm ca hát mãnh liệt mất đi.

Cái gì mà lúc nhỏ?

Cô đâu có lớn hơn An Nhược bao nhiêu?

An Nhược cũng cảm thấy bản thân nói sai, cô sờ tay Sở Du làm nũng, "Là thời đại học, không cần tức giận."

Sắc mặt Sở Du mới hoà hoãn chút, nhẹ nhàng hát cho An Nhược nghe.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio