Nói chuyện mùi mẫn một lát, Ôn Lĩnh mới quay vào trong, lúc trở về thì phát hiện mỗi người mỗi sắc thái khác nhau, đặc biệt là An Nhược, sắc mặt khó coi muốn chết.
Cô nhìn thoáng qua Lâm Tự, thì Lâm Tự đang nhìn chăm chú về phía An Nhược và Sở Du, chẳng lẽ chuyện An Nhược thích Kỷ Thần Hi đã bị phát hiện??? Không thể nào, việc này ngoài cô ra thì đâu có ai biết được, An Nhược nhiều năm yêu thầm người ta, làm sao mà biết được chứ?
Cô không về lại chỗ ngồi của mình, mà ngồi bên cạnh Lâm Tự, nhỏ giọng hỏi, "Chuyện gì vậy?"
....!Khoảng cách bọn họ ngồi quá gần nhau, cho nên Lâm Tự không tiện mở miệng, cô đành nhắn tin cho Ôn Lĩnh.
[Vừa rồi, Kỷ Thần Hi đùa giỡn với Sở Du.]
Khụ...!Ôn Lĩnh đang chuẩn bị uống nước, lúc nhìn thấy tin nhắn này, cô trượt tay xém làm đổ cái ly.
Cái tin tức này thật sự quá bạo mà, Kỷ Thần Hi thế mà lại đùa giỡn với Sở Du sao?
Không bao lâu, Lâm Tự lại gửi tiếp một cái tin nhắn khác, [Nói chung thì cũng không tính là đùa giỡn, chỉ là Kỷ Thần Hi cứ lôi kéo tay Sở Du, nói muốn Sở Du giúp cô ta viết bài hát.]
Tôi khinh! Kỷ Thần Hi thật đúng là không biết xấu hổ.
Người nào cũng dám chọc hết vậy? Nhưng mà...!nhìn sắc mặt khó coi của An Nhược, cô cũng thấy thú vị, nhìn thần tượng đời trước động tay động chân với vợ??? Không biết tâm trạng An Nhược như thế nào đây?
Tâm trạng hiện tại của An Nhược chính là muốn đánh người, muốn cho Kỷ Thần Hi một cái tát.
Tay lão bà nhà cô là để cho cô ta sờ sao? Rốt cuộc Kỷ Thần Hi đang suy nghĩ cái gì vậy, sao lại làm chuyện buồn nôn như thế chứ, nhưng mà tính cách Sở Du rất dịu dàng, cô nhẹ nhàng rút tay ra, sau đó khéo léo mà từ chối Kỷ Thần Hi.
Lúc Ôn Lĩnh đi vào, chính là lúc Sở Du vừa mới từ chối xong, biểu cảm của Kỷ Thần Hi có chút mất tự nhiên, cô cảm thấy Sở Du có thể đồng ý hát nhạc phim cho Ôn Lĩnh, sao lại có thể từ chối được cô chứ? Cho nên lúc bị từ chối, biểu cảm của Kỷ Thần Hi không tốt cho lắm.
Còn Sở Du thì sao, cô ấy không bực bội sao?
Đương nhiên là bực bội rồi, bây giờ cô và An Nhược đang yêu nhau, mặc dù Kỷ Thần Hi không biết, nhưng mà bây giờ hôn nhân đồng tính đã hợp pháp, giữa nữ và nữ cũng không thể giống như lúc trước được, có thể tuỳ ý làm mấy hành động thân mật mà không sợ bị hiểu lầm.
Nhưng bây giờ thì khác, mặc dù cô và An Nhược không công khai, nhưng mà ở trước mặt Kỷ Thần Hi cũng coi như là công khai rồi, cái hành động này thật sự không ổn.
Mà Kỷ Thần Hi rất tự nhiên mà lôi kéo tay cô, làm như hai người là bạn thân với nhau vậy.
Bữa cơm này, ăn chẳng mất vui vẻ, đương nhiên ngoại trừ Giả Tình, ở trên cái bàn cơm này cô giống như là người chẳng liên quan gì cả, ngay cả việc Kỷ Thần Hi lôi kéo tay Sở Du, cô cũng cảm thấy không phải là chuyện ngoài ý muốn, giống như ngày thường Kỷ Thần Hi cũng hay làm vậy.
Sau khi ăn xong, có vài người trở về phòng, Sở Du đương nhiên là về phòng của An Nhược, về đến phòng An Nhược không nói hai lời trực tiếp kéo Sở Di đi vào nhà vệ sinh rửa tay.
"Kỷ Thần Hi to gan, dám chạm vào tay chị, a a a a, thật đáng ghét."
"Phụt."
Sở Du vốn dĩ bị Kỷ Thần Hi chạm vào cho nên cả người không thoải mái, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ tức giận của An Nhược, bỗng nhiên tâm trạng cô tốt hơn, cái dáng vẻ ghen tuông của An Nhược thật đáng yêu.
"Chị cười cái gì?" An Nhược một bên hỏi một bên rửa tay cho Sở Du, rửa rất kỹ càng.
"Cười em đáng yêu." Không thể hiểu được, mặc kệ, rửa càng nhiều càng tốt.
Sở Du nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của An Nhược, đột nhiên có chút tò mò, hình như An Nhược...!cực kỳ chán ghét Kỷ Thần Hi, cô nhớ An Nhược lúc vừa mới xuất đạo, trong một lần phỏng vấn hình như có nói là có hảo cảm với Kỷ Thần Hi, bây giờ sao lại thế này?
Bởi vì tò mò cho nên Sở Du trực tiếp mở miệng hỏi, "Trước kia, không phải em nói rất hâm mộ Kỷ Thần Hi sao?"
Tay An Nhược cứng đờ, nhìn Sở Du mà chớp mắt sau đó buột miệng thốt ra, "Sao chị lại biết?"
Tại sao lại không biết? Sở Du cảm thấy biểu cảm của An Nhược bây giờ có chút chột dạ, nhưng tại sao lại chột dạ chứ? Không chờ cô nói chuyện, An Nhược vội vàng giải thích, "Đó là thời trẻ trâu cảm thấy Kỷ Thần Hi khá tốt"
"Trẻ trâu?"
"Ừa." An Nhược gật đầu, cô nhìn thấy biểu cảm khó coi của Sở Du, cô cũng biết biểu hiện vừa rồi của cô hơi thái quá, cũng không biết tại sao trong lòng lại chột dạ....
Cô cũng không muốn đến một ngày nào đó, Sở Du từ trong miệng người khác cô từng là fan não tàn của Kỷ Thần Hi, cho nên cô vẫn nên chủ động nói, cô hít một hơi thật sâu nói, "Em có chuyện muốn nói với chị."
Sở Du gật đầu, ra hiệu cho cô nói.
"Chờ em rửa tay xong cho chị đã."
Rửa xong, hai người đi đến cạnh giường, An Nhược bảo Sở Du ngồi lên giường, còn cô thì ngồi xổm bên chân Sở Du, nhìn Sở Du mà nói, "Em nói chuyện này, chị đừng có tức giận."
"Tôi sẽ không giận." Bây giờ, cô rất tò mò, cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra.
"Em...!lúc học đại học, đúng là rất hâm mộ Kỷ Thần Hi."
Sau đó, An Nhược đem chuyện thời trẻ trâu làm fan não tàn của Kỷ Thần Hi nói cho Sở Du nghe, cũng kể luôn chuyện cô và Ôn Lĩnh vì Kỷ Thần Hi và Cố Dung Khanh mà quen biết nhau cho Sở Du nghe.
"Nhưng em tuyệt đối không thích cô ta, hơn nữa bây giờ em còn rất ghét cô ta." Phút cuối, An Nhược vẫn giải thích thêm, cô sợ Sở Du hiểu lầm.
Nhưng mà điều quan trọng mà Sở Du quan tâm không phải vấn đề của cô, Sở Du sờ cằm nghi hoặc, "Vậy là Kỷ Thần Hi và Cố Dung Khanh thật sự đã từng yêu nhau sao?"
An Nhược xua tay nhanh chóng nói, "Không có, không có.
Hai người bọn họ không có yêu nhau."
A...!không nói trọng tâm đang nói đến cô sao, vì sao sự chú ý của Sở Du lại trên người Kỷ Thần Hi và Cố Dung Khanh.
Hơn nữa còn làm ra cái biểu cảm ăn dưa nữa, cái biểu cảm này ở trên mặt Sở Du, sao cứ không đúng vậy?
"Chuyện này...!trọng tâm không phải là em sao?"
"Hửm?" Cái biểu cảm này là sao, Sở Du không yêu cô sao.
An Nhược có chút bực bội, sau đó cả người nhào qua người Sở Du, đè Sở Du ở dưới thân người cô...!bắt đầu chơi xấu.
"Chị không yêu em đúng không, đáng lý chị phải tức giận với em chứ?"
"Em đã kể chuyện em là fan não tàn của Kỷ Thần Hi rồi, mà chị chẳng có phản ứng gì hết cả."
"Huhu, chị không thèm ăn dấm sao?"
Sở Du bất đắc dĩ nhìn An Nhược giở thói chơi xấu với cô, cô cũng đùa với vài cọng tóc của An Nhược, cười khẽ, An Nhược nghe thấy vậy càng ấm ức hơn.
Nói không ăn dấm thì là nói dối, trước kia An Nhược còn nói lúc đi học đại học còn nghe cô hát, nhưng lại không phải là loại fan não tàn của cô.
Nhưng mà cô vừa nghe xong sự tích của Cố Dung Khanh và Kỷ Thần Hi khi đi học, cũng hiểu được, lúc đó An Nhược đối với cô mà nói chỉ là người xa lạ, nhưng mà An Nhược học cùng trường với Kỷ Thần Hi, dễ dàng đem Kỷ Thần Hi làm thần tượng hơn.
Về nhân phẩm của Kỷ Thần Hi, cô không có tư cách đánh giá, cũng không muốn nhắc đến, nhưng mà tác phẩm của Kỷ Thần Hi cô đã xem qua rồi, cho nên An Nhược đã từng xem Kỷ Thần Hi là thần tượng, cô cũng hiểu được.
Hơn nữa, cô gái này chỉ vì lý do đơn giản là cô không ghen, còn tức giận chơi xấu, thật sự quá đáng yêu mà.
Sở Du sờ sờ lỗ tai An Nhược, có chút cưng chiều mà nói, "Em là con nít sao, còn chơi trò này."
Nào ngờ cô nói xong, An Nhược càng làm càn hơn, chôn ở cổ nàng mà nói, "Em chính là con nít đó, chị gái à...."
Lại gọi cô là chị gái! Mặc dù, An Nhược gọi không có sai, cô lớn hơn An Nhược tuổi thì gọi chị cũng là bình thường, nhưng mà nghe tới thì...! khó chịu, cô nhéo nhéo cái lỗ tai của An Nhược, tay dùng chút lực, An Nhược đau đớn, càng ở trong ngực cô mà làm nũng, ngoài miệng còn không biết xấu hổi mà gọi, "Vợ ơi~"
Nghe thấy vậy, mặt Sở Du đỏ lên, gọi cô là chị thì cô không thích nhưng gọi là vợ thì thật sự thấy thẹn mà.
Editor: mình thật là đau đầu vụ xưng hô, giữa Việt và Trung xưng hô cũng khác nhau, Trung thì kiểu ngươi – ta, còn Việt mà xưng ngôi tôi – cô thì tụt hết mood.
Cho nên là mọi người cứ nghĩ mỗi lần An Nhược gọi chị (tỷ tỷ) là đang làm nũng với Sở Du nha, chứ không phải mình edit loạn đâu.
Bạn nào có cách xưng hô hay hơn thì chỉ cho mình với nha.
Ngay cả lỗ tai cũng đỏ hết cả lên, An Nhược liếc mắt một cái đã thấy được sự biến hoá của Sở Du, vốn dĩ chỉ muốn làm chút xíu chuyện xấu với Sở Du, nhưng mà nhìn thấy Sở Du thế này, cô càng muốn làm chuyện xấu hơ.
An Nhược vươn đầu lưỡi liếm cái lỗ tai đang đỏ kia, cả người Sở Du run lên, nhịn không được mà rên một tiếng đầy cám dỗ.
Rất là khiêu khích người ta mà, An Nhược không biết xấu hổ muốn tiếp tục đùa bỡn Sở Du, đột nhiên...!cánh tay đau đớn, Sở Du véo cô!
An Nhược ngồi dậy nước mắt lưng tròng nhìn Sở Du, cô vất vả lắm mới nhìn thấy được bản tính thật của Sở Du khi thân mật, quả nhiên vẫn bị từ chối, thật khổ sở mà.
Sở Du sờ sờ cái cằm của An Nhược, hôn lên cánh môi An Nhược nói, "Chị đây muốn đối xử đặc biệt với em nha~"
Sở Du nhấn mạnh chữ đối xử đặc biệt, cả người An Nhược giật lên một cái, cô cảm thấy sắp có chuyện không tốt, cô sợ Sở Du lại véo cô nữa, lập tức nhảy xuống giường.
Cách xa Sở Du một chút, An Nhược mới có can đảm, ngạo mạn mà nói, "Em đây nhường chị đó!"
Cái dáng vẻ này của An Nhược thật đáng yêu, vừa nhát gan lại vừa yếu đuối, Sở Du đứng dậy đi đến sờ sờ gương mặt kia, nào ngờ cô vừa động thì An Nhược đã trốn đi rồi.
Ôm cánh tay với vẻ mặt phòng bị mà nhìn cô.
"Được rồi, chị không giỡn nữa, đi tắm đây."
Thấy Sở Du đi lướt qua mình, An Nhược mới thở dài nhẹ nhõm, đột nhiên Sở Du xoay đầu lại, từ trên cao nhìn xuống cô mà nói, "Có muốn tắm chung không?"
Muốn hay không muốn? Cuối cùng là muốn hay không muốn? An Nhược muốn nhưng lại cảm thấy hơi xấu hổ chút xíu, nhưng mà...!đây là vợ của cô có cái gì mà xấu hổ chứ!
"Muốn...."
Hả??? Sở Du đâu???
Cô nhìn qua nhà tắm, đèn bên trong sáng, Sở Du đã đi vào rồi.
"A!" An Nhược rên một tiếng, rồi ngã lên giường, hối hận dễ sợ!
Nhưng mà nằm được một lát, cả người phấn chấn, cô muốn tắm cùng Sở Du, sau đó lập tức lén đi đến nhà tắm, chuẩn bị đi vào.
Nào ngờ mới đứng ở cửa, An Nhược lại ngẩn người, vách ngăn nhà tắm là kính mờ, mặc dù không nhìn thấy rõ được cái gì, nhưng mà vẫn thấy được đường cong hoàn hảo của Sở Du.
Chân dài, eo nhỏ...!trước đầy đặn sau mềm mại....
An Nhược theo bản năng che cái mũi lại, cảm giác như chảy máu mũi, trong đầu cô giờ đầy toàn mấy hình ảnh kích thích....
Hic....!Sở Du thực sự quá gợi cảm, vợ cô quá gợi cảm.
Sở Du tắm xong đi ra, bắt gặp An Nhược đang đứng ngây ngốc nhìn cô, cơ thể cô được bọc trong cái khăn tắm, để lộ ra đầu vai mượt mà cùng với đôi chân dài, mà tầm mắt của An Nhược vẫn luôn dán lên người cô.
Mặc dù, đã là người từng trải, Sở Du cũng không nhịn được mà đỏ mặt, đôi mắt của An Nhược nhìn cô thực sự quá nóng....
"Mau đi tăm đi!" Sở Du quát khẽ một tiếng, An Nhược mới bừng tỉnh, nhìn thái độ này của Sở Du, cô có chút không cam lòng.
Ấm a ấm ức đi tắm, lúc tắm còn suy nghĩ lát nữa phải dạy dỗ Sở Du như thế nào.
Lúc cô tắm xong đi ra, Sở Du đã thay áo ngủ rồi....!Mà cái áo ngủ kia chính là cái áo ngủ lúc các cô gọi video, An Nhược vừa nhìn thấy, đôi mắt đều đỏ lên, lập tức nhào lên người Sở Du.
Sở Du hoảng sợ, chỗ bị An Nhược nắm lấy có chút đau, nhịn không được mà kêu thành tiếng, "A...!đau...."
Sau đó lại đỏ mặt.
Lúc An Nhược hôn vết sẹo trên bụng Sở Du, cả người cô run lên, "Đừng mà...."
"Có đau không?"
Cô muốn nói gì đó, nhưng mà An Nhược lại không cho cô cơ hội được nói, đau lòng sờ sờ lên đó, lại tiếp tục hôn.
Cô chỉ có thể bất lực mà nắm lấy tóc của An Nhược..