Dịch: Kogi
Chung Tập thực sự tức giận đến nỗi choáng váng đầu óc.
Anh cảm thấy vừa hoang đường vừa nực cười khi ý thức được rằng, thì ra trong mắt đứa bé này, có lẽ mình chỉ là một trong vô vàn Lưu Viên Phong mà thôi.
Chung Tập có cảm giác mình cũng chỉ là một khách hàng, những gì anh làm cho Dung Miên mấy ngày nay giống như một dạng thù lao mình trả cho cậu, vì vậy đứa nhỏ này cho rằng cậu cũng phải cung cấp dịch vụ tương ứng cho anh.
Chung Tập không biết nói gì nữa, anh cảm thấy thật đáng buồn. Đáng buồn là vì có lẽ đứa nhỏ này không hề biết hành vi này có vấn đề gì. Đối với cậu, đây cũng là cách duy nhất để báo đáp người khác.
Dung Miên nhìn khuôn mặt sa sầm của Chung Tập bằng ánh mắt khó hiểu. Cậu không biết mình lại làm gì sai nên sợ hãi định rụt tay về, nhưng đột nhiên Chung Tập lại tiến lên một bước giữ ngược lại cổ tay Dung Miên.
Lực tay Chung Tập khỏe hơn nhiều, vì mới tắm xong nên nhiệt độ cơ thể cao hơn Dung Miên một chút, cậu cảm thấy cổ tay mình bị ghìm hơi đau.
Lúc này hai người cách nhau rất gần, gần đến mức chóp mũi như sắp chạm vào nhau vậy. Dung Miên cảm nhận được sức ép đến từ Chung Tập, có chút hoảng hốt chớp chớp mắt.
Nhưng rồi Chung Tập lập tức buông lỏng tay, lùi lại một bước, nhìn Dung Miên thở dài hỏi: “Rõ ràng cậu cũng sợ, vì sao còn muốn làm như vậy?”
Dung Miên nhận ra Chung Tập lại tức giận, nhưng cậu không biết nguyên nhân.
“Anh không thích tôi ngủ với anh sao?” Cậu hỏi, “Nhưng anh còn chưa từng nhìn tôi…”
Cậu định nói với Chung Tập rằng lông của mình có màu đen rất đẹp, đuôi cũng rất đẹp, tuy cậu không thích người khác chạm vào đuôi nhưng nếu Chung Tập muốn sờ thì cậu có thể…
“Tôi không thích!” Chung Tập thực sự không nhịn được nữa, anh hít sâu một hơi cắt ngang lời cậu, “Nhóc, hôm nay tôi hai mặt một lời với cậu luôn. Tôi tôn trọng sự lựa chọn của cậu, nhưng tôi thực sự không thể chấp nhận được những hành vi này của cậu.”
“Tôi cũng không thích nghe thấy những chuyện như tiếp khách phát ra từ miệng cậu, cậu và khách hàng của cậu thích chơi thế nào tôi cũng không quan tâm.” Chung Tập gay gắt nói, “Nhưng tôi không giống bọn họ, tôi không có nhu cầu này. Mà tốt nhất cậu cũng đừng có ý đồ đó với tôi.”
Cậu nhóc đối diện có một khuôn mặt rất ngây thơ trong sáng. Cằm nhọn, mắt tròn, lông mi dài, thực sự là một đứa bé đáng yêu.
“Cậu rất đẹp.” Chung Tập nói, “Nhưng cậu phải biết rằng cơ thể và dung mạo của mỗi người không phải món hàng có thể đem ra buôn bán, cậu không nên dùng chúng để trao đổi hay báo đáp bất kì người nào hết. Tôi biết mình không có quyền kiểm soát cậu, nhưng tôi hy vọng cậu có thể thử học cách yêu thương chính mình.”
Dung Miên ngơ ngác nhìn Chung Tập. Có vẻ cậu không ngờ sự việc lại trở nên nghiêm trọng đến thế, cậu bối rối giải thích: “Chỉ là tôi muốn ngủ với anh một lần thôi…”
Chung Tập tức quá hóa cười: “Chứ không cậu còn muốn ngủ mấy lần?”
Dung Miên nói: “Tôi tưởng chúng ta là bạn bè, anh đối xử với tôi rất tốt, thế nên tôi…”
“…Tôi không biết mấy năm nay công ty cậu tiêm nhiễm vào đầu cậu tư tưởng gì, nhưng tôi chắc chắn rằng việc bắt cậu đi tiếp khách là đang bóc lột quyền tự do nhân thân của cậu. Tôi giúp cậu thứ nhất là vì tôi tốt bụng, thứ hai là vì cậu có năng khiếu diễn xuất, tôi tiếc cho tài năng của cậu mà thôi.”
“Nhưng ngoại trừ yêu cầu đóng phim thật tốt ra, tôi thực sự không cần bất cứ sự báo đáp hay phục vụ gì ở cậu hết. Tôi không phải khách hàng của cậu.”
Anh lặp lại một lần cuối cùng: “Tôi không cần.”
Dung Miên mở to mắt. Trông cậu rất hoang mang, Chung Tập thở dài trong lòng, biết rằng vừa rồi mình nói hơi nặng lời, dù sao nhìn từ góc độ nào đó đứa bé này cũng chỉ là nạn nhân mà thôi.
Chung Tập đang định nói gì đó thì thấy Dung Miên lùi lại hai bước, cụp mắt xuống khẽ nói: “Tôi biết rồi.”
Khổng Tam Đậu cảm thấy hình như tinh thần Dung Miên hơi sa sút.
Thực ra Dung Miên không phải người vui giận buồn đau gì cũng đều biểu lộ hết ra mặt, nhưng Khổng Tam Đậu rất hiểu cậu, khi tâm trạng không tốt, cậu sẽ điều chỉnh tất cả hành động của mình bằng tốc độ . so với bình thường.
Cô nhìn Dung Miên chậm chạp cầm cốc lên, chậm chạp uống một ngụm nước, nắp chai rơi xuống đất, cậu ngẩn ra, chậm chạp cúi xuống, rồi lại chậm chạp nhặt nắp chai lên…
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cuối cùng Khổng Tam Đậu vẫn không nhịn được mà hỏi thẳng, “Hôm qua là buổi tối đầu tiên cậu và Chung Tập sống chung, vì sao hình như hai người trông còn xa cách hơn trước? Có phải cậu không làm theo lời tớ…”
“Tớ làm rồi.” Dung Miên nói.
“Nhưng mà Chung Tập từ chối, anh ấy nói anh ấy không thích.” Dung Miên lẩm bẩm, “Anh ấy không muốn nhìn thấy hình mèo của tớ, không muốn vuốt tớ, cũng không muốn tớ ngủ cùng.”
Khổng Tam Đậu ngây dại.
Dung Miên không nhìn Khổng Tam Đậu. Cậu tiếp tục cúi xuống chậm chạp sơn móng tay lên ngón út cho khách hàng trong màn hình, vì làm chậm quá nên cuối cùng Dung Miên nhận được khuôn mặt đỏ bừng tức giận của khách và chỉ được đánh giá một sao.
“Tam Đậu.” Cậu bỏ điện thoại xuống, nhỏ giọng nói, “Tớ không qua được, cậu giúp tớ đi.”
Rất dễ để đánh lạc hướng Khổng Tam Đậu, cô “à à” hai tiếng rồi hào hứng nhận lấy điện thoại giúp Dung Miên chơi qua bàn.
Thế là Dung Miên lại bắt đầu bần thần.
Cậu rất hiếm khi buồn bã. Hồi còn làm mèo hoang, cậu thường xuyên khó chịu vì bụng đói. Sau này đi làm ở quán cà phê mèo, cậu sẽ cảm thấy không vui khi không ăn được súp thưởng mình thích, hoặc là khi bị khách hàng xịt nước hoa đầy người cưỡng chế ôm ấp. Nhưng hình như cũng chỉ đến thế mà thôi.
Nhưng lúc này Dung Miên cảm thấy hơi buồn, kèm theo đó là một chút bất lực.
Cậu cảm thấy dường như trái tim mình có chỗ nào đó trống rỗng, cảm giác như ăn phải một hộp thịt cá thiu, dạ dày cũng có chút nôn nao.
Mèo bẩm sinh đã thận trọng và nhạy cảm, nếu chúng chủ động lấy lòng con người thì chứng tỏ chúng thực sự có thiện cảm với người đó. Nhưng đồng thời, một khi cảm nhận được sự bài xích của con người, chúng sẽ lùi lại rất xa, sẽ trốn đi, thậm chí trốn đến một nơi bạn mãi mãi không tìm thấy.
Ban đầu Chung Tập chưa phát hiện ra có gì không ổn. Anh rất bình thản, hồi tưởng lại màn diễn thuyết của mình tối qua, cảm thấy bản thân từ chối hết sức đường hoàng chính nghĩa, lần này chắc là triệt để cắt đứt ý đồ của đứa bé này rồi.
Nhưng anh muốn cho cậu một bậc thang bước xuống, tuy cậu nhóc này hành xử tùy tiện nhưng cũng vì còn nhỏ tuổi đã rơi vào công ty không tốt, Chung Tập vẫn luôn cảm thấy có chút không nỡ nhẫn tâm. Thế là anh gửi một tin nhắn Wechat, dặn Từ Hựu Hựu bữa trưa nay mua một con cá vược hấp mang đến.
Sau khi quay xong hết các cảnh của mình, Chung Tập ở nguyên tại chỗ chờ Dung Miên. Anh thật lòng cảm thấy thương đứa bé này, vậy nên không muốn cố tình tỏ ra xa lánh làm mối quan hệ trở nên khó xử. Anh nghĩ nếu sau này hai người có thể vui vẻ ở bên nhau cùng hoàn thành các cảnh quay thì không còn gì tốt hơn.
Đúng lúc này Thẩm Nghiên đi ngang qua, cô tò mò hỏi: “Cậu với người ta thân nhau thế này từ bao giờ vậy? Ngày nào cũng thấy người này chờ người kia là sao?”
Chung Tập tổng kết bằng một câu ngắn gọn súc tích: “Em là nhà ăn di động của cậu ấy.”
Thẩm Nghiên cười xòa, vẫy vẫy tay rồi xoay người đi tẩy trang.
Nhưng chờ một hồi lâu, hai người đang lề mề trong góc kia vẫn không lại đây, Chung Tập khó nén tức giận, đi thẳng qua hỏi: “Cậu có ăn hay không đây, sao chậm chạp thế…”
Dung Miên cúi thấp đầu, lát sau cậu lí nhí nói: “Tôi không đói, hôm nay tôi…muốn ăn cơm Tam Đậu nấu.”
Khổng Tam Đậu ở bên cạnh vẫn còn lơ mơ, cô nhìn Dung Miên rồi lại nhìn Chung Tập, ngay sau đó lập tức tỏ ra hùng hổ giận dữ.
Chung Tập mù mờ không hiểu, anh khựng lại một chút, nói “được” rồi về xe riêng của mình. Sau một hồi suy nghĩ, anh cứ cảm thấy có gì đó không đúng.
Rõ ràng đứa nhỏ này đang né tránh mình.
Từ Hựu Hựu đã bày cơm canh xong xuôi, nhưng từ đầu đến cuối Chung Tập không ăn một miếng nào.
– Thực ra trạng thái hiện tại của hai người họ không có vấn đề gì cả, tối qua Chung Tập đã nói rõ ràng rồi, giáo dục tư tưởng đạo đức cũng làm xong rồi. Chắc hẳn Dung Miên cũng biết nên giữ khoảng cách xã giao phù hợp, không tiếp tục có những cử chỉ tùy tiện phóng túng như trước nữa, cuộc sống sau này của mình cũng bình yên hơn nhiều…
Đây chính là kết quả mà Chung Tập muốn, đáng lẽ anh nên cảm thấy thoải mái mới đúng. Thế nhưng lúc này anh cứ có cảm giác bứt rứt khó chịu kiểu gì.
Bữa tối Chung Tập rán xúc xích và xào hai món rau đơn giản. Dung Miên yên lặng đứng ở bên cạnh chầm rì rì đổ Coca vào hai chiếc cốc thủy tinh, đong đếm qua lại cốc này một tí cốc kia một chút, cuối cùng cũng cân bằng được mực Coca ở hai cốc.
Có điều cậu vẫn một mực không nói chuyện, lúc Chung Tập chủ động gọi cậu bưng thức ăn, cậu cũng chỉ khẽ “ừm” một tiếng, ngôi nhà còn yên tĩnh hơn cả hồi Chung Tập còn ở một mình.
Bầu không khí này thực sự khiến Chung Tập muốn nổ banh não. Thế là cuối cùng anh quyết đinh bưng đồ ăn ra bàn trà trong phòng khách, hai người vừa ăn vừa xem TV có lẽ sẽ dễ tìm chủ đề nói chuyện hơn.
Thực ra Chung Tập cũng hơi bực mình.
Nói đứa nhỏ này mặt dày, chủ yếu là vì cậu động tí lại đòi ngủ với anh, nhưng sau khi bị từ chối thì lại khép mình chặt chẽ giống như con nít hờn dỗi vậy. Giờ không phải là Chung Tập cho cậu bậc thang bước xuống nữa mà thành xây cầu thang cho cậu lên ngồi rồi. Anh nghĩ nếu Dung Miên cứ tiếp tục giả câm như thế này thì ít nhiều cũng có chút không biết điều.
TV đang chiếu chương trình giám định bảo vật. Chung Tập nói: “Chất lượng chiếc lắc tay này không tệ.”
Đây rõ ràng là đang có ý gợi chuyện, nhưng Dung Miên chỉ ậm ừ một tiếng. Hơn nữa Chung Tập thấy rõ ràng, người này thậm chí còn không thèm ngẩng lên nhìn màn hình, chỉ ôm bát của mình ăn một miếng cơm nhỏ, sau đó gắp chiếc xúc xích lên một miếng nuốt trọn.
Chung Tập cũng tức rồi, anh đứng dậy cầm đĩa xúc xích để ra đầu bàn, nói: “Ăn nhiều thịt quá rồi, hôm nay chỉ được ăn thế thôi, cậu ăn rau đi.”
Dung Miên ngẩng lên nhìn anh.
Chung Tập đường hoàng nhìn lại, cứ tưởng cuối cùng cậu nhóc này cũng chịu cãi lời mình rồi. Thế nhưng Dung Miên vẫn không nói gì, cậu chỉ chậm rãi cụp mắt xuống, lại chậm rãi gắp một cọng rau đưa vào miệng, lặng lẽ nhai nuốt, sau đó bê bát đũa đứng dậy, hoàn toàn không nhìn Chung Tập lấy một lần, khách sáo nói: “Cảm ơn anh, tôi no rồi.”
Chung Tập: “…”
Sau khi bỏ bát đũa vào máy rửa bát, Dung Miên lại ngồi nhìn bọt xà phòng trào lên một lúc rồi mới đứng dậy đi về phòng mình.
Thực ra Dung Miên vẫn chưa ăn no. Nhưng cậu không biết bây giờ liệu mình còn có thể tìm Chung Tập xin thêm một cây xúc xích nữa hay không. Bởi vì hôm qua chính miệng Chung Tập nói anh không thích một số hành vi của cậu, vì vậy dù rất muốn ăn nhưng cậu sợ Chung Tập biết rồi sẽ càng ghét mình hơn.
Chung Tập không muốn nhìn nguyên hình của cậu, Dung Miên tôn trọng lựa chọn của anh. Có điều Dung Miên vẫn cảm thấy khó khăn trong việc giao tiếp với con người – Cậu có cảm giác mình làm gì cũng khiến Chung Tập tức giận, mình nói Chung Tập sẽ tức giận, không nói Chung Tập cũng tức giận, muốn cho anh xem hình mèo của mình cũng tức giận.
Thế là Dung Miên lựa chọn im lặng và trốn tránh.
Sau khi về phòng Dung Miên không có việc gì để làm. Cậu đã đọc xong kịch bản ngày mai, game Nail Salon đang kẹt ở cửa khó, Khổng Tam Đậu không có ở đây, Dung Miên quyết định đi ngủ sớm.
Cậu cởi hết quần áo biến về hình mèo.
Giường phòng cho khách vừa mềm vừa rộng, nhưng Dung Miên cảm thấy căn phòng này hơi trống trải, cậu không có cảm giác an toàn. Vì vậy cậu nhảy vào tủ quần áo, chậm rãi cuộn thành một cục trên chồng quần áo được gấp gọn gàng, cứ thế chìm vào giấc ngủ.
Kết quả của việc bảy giờ tối đi ngủ chính là một giờ sáng tỉnh giấc, sau đó không thể ngủ lại được nữa. Dung Miên chui vào ngăn kéo, dưới gầm giường, nằm trên gối đầu thử mấy lần, nhưng cậu phát hiện ra dù nằm ở chỗ tối và khuất đến mấy cũng không sao ngủ được.
Dung Miên ngồi ngẩn người, qua khung cửa sổ, cậu nhìn xuống vườn hoa dưới lầu. Nhà của Chung Tập rất rộng, trong vườn hoa có suối phun và ghế dài, còn có một bãi cỏ xanh mượt.
Đầu xuân đúng lúc tiết trời ấm dần, bãi cỏ đã mọc lên lấm tấm những chồi non, bên cạnh lối đi lát đá còn có một trụ đèn đá, vì đang là ban đêm nên xung quanh chụp đèn vàng cam có côn trùng nhỏ bay vòng.
Mắt Dung Miên sáng bừng lên.
Mãi đến nửa đêm Chung Tập vẫn không sao ngủ được.
Ruột gan anh cồn cào, anh giống như ông bố già không trị được đứa con bước vào tuổi nổi loạn, vừa tức vừa lo, càng nghĩ càng phiền muộn, cảm giác bức bối mà tất cả những chỗ khó gặp phải khi quay phim từ trước đến nay cộng lại cũng không nhiều bằng một mình Dung Miên mang đến cho anh.
Chung Tập lại khát nước, anh xuống lầu vào bếp rót một cốc nước uống.
Từ cửa sổ phòng bếp có thể nhìn thẳng ra vườn hoa, Chung Tập uống hai ngụm nước xong vẫn cảm thấy khô miệng, anh bèn rót thêm một cốc nữa uống tiếp.
Trong lúc lơ đãng liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, anh chợt sững người.
Chung Tập nhìn thấy một con mèo.
Đó là một chú mèo màu đen tuyền với đôi tai nhọn, nó đang ngồi quay lưng về phía anh, yên lặng ngồi dưới đất ngước lên nhìn trụ đèn đá trong vườn. Đuôi nó bông xù, có vẻ là mèo lông dài, chóp đuôi trắng muốt đang rung rung quét qua quét lại trên thảm cỏ.
Mèo hoang à?
Chung Tập hơi ngạc nhiên, tường vây vườn hoa nhà anh rất cao, nếu nhóc con này có thể nhảy vào được thì chắc hẳn phải thuộc dạng cao thủ trong đám mèo hoang.
Anh hơi do dự kéo mở cửa sổ gọi nó: “Meo meo?”
Mèo đen lập tức cứng đờ người, Chung Tập thấy đuôi nó vụt cái dựng lên, sau đó cảnh giác quay đầu lại nhìn.
Thế là Chung Tập nhìn thấy chính diện chú mèo này.
Một bé mèo choai choai sạch sẽ đáng yêu, bộ lông mượt mà đen bóng, đầu tròn, đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp.
Chung Tập tưởng tính cảnh giác của mèo hoang như thế này phải rất cao, vừa thấy người là chạy đi trốn ngay, không ngờ con mèo này vẫn đứng đó ngẩn ngơ nhìn mình. Anh cứ cảm thấy con mèo đen này trông quen quen, nhưng đa số mèo mun đều chẳng khác nhau là mấy, vì vậy Chung Tập cũng không suy nghĩ nhiều, cất tiếng hỏi: “Mày đói hả?”
Nói xong tự anh cũng thấy buồn cười, mèo làm sao hiểu tiếng người cơ chứ, thế là anh quay người đi thẳng vào bếp mở tủ lạnh ra xem thử, sau đó gắp cây xúc xích còn thừa lúc ăn tối vào chiếc đĩa nhỏ.
Lúc bưng đĩa quay trở lại, Chung Tập phát hiện chú mèo kia vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ. Nó ngoẹo đầu nhìn chiếc đĩa trong tay Chung Tập bằng đôi mắt tròn xoe, sau đó lại ngẩng lên nhìn anh, chiếc đuôi vẫy qua vẫy lại, dáng vẻ ra chiều suy tư lắm.
Chung Tập cảm thấy bé con này rất thú vị, anh nói: “Ăn đi.”
Mèo con chẳng hề cảnh giác, chỉ lẳng lặng nhìn Chung Tập một hồi rồi mới chậm rãi cúi xuống. Dường như nó sớm biết vị cây xúc xích này rất ngon nên không thèm ngửi thăm dò đã vùi đầu ăn luôn.
Trông nó ăn rất ngon miệng, Chung Tập nhìn một lát, bỗng nhiên như chợt nghĩ đến chuyện gì. Anh bất ngờ vươn tay ra túm gáy nó nhấc lên.
Mèo con giật mình mở tròn mắt, nó nhìn Chung Tập với vẻ khó tin, sau đó khẽ “meo” một tiếng.
Chung Tập thong thả nhấc cả người nó lên, nhìn mông nó xong thì tỏ ra thích thú nói: “Là bé trai à.”
Mèo con giãy dụa, lại khẽ “meo” một tiếng nữa, Chung Tập thấy đồng tử nó phóng to ra trông như có vẻ sắp sửa xù lông đến nơi. Anh bèn thả nó xuống đất, còn tiện tay bóp mông nó một cái.
Bé mèo đen cứng ngắc người nhưng Chung Tập không chú ý tới, anh vừa đứng dậy vừa nói: “Cứ ăn từ từ nhé.”
Bình thường mèo hoang ăn xong sẽ tự giác rời đi, sáng mai Chung Tập còn phải quay phim nên anh không nán lại nữa mà lên lầu luôn. Lúc đi ngang qua phòng cho khách, Chung Tập nhìn cửa phòng đóng chặt, thầm nghĩ chắc Dung Miên vẫn đang ngủ.
Trở về phòng, Chung Tập cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều, đúng là động vật nhỏ có khả năng xoa dịu tâm hồn thật, so với mấy đứa con nít nghịch ngợm vướng tay vướng chân ngoan hơn bao nhiêu.
Khi nào quay xong bộ phim này…hay là mình cũng nuôi một con mèo đi. Chung Tập nghĩ.
Không hiểu sao Chung Tập vẫn hơi không yên tâm, vì vậy trước khi đi ngủ anh nhìn quanh vườn hoa một vòng qua cửa sổ phòng mình. Trụ đèn trong vườn vẫn sáng nhưng chú mèo kia đã không thấy đâu.