Dịch: Kogi
Một tuần sau khi công bố tạo hình, Chung Tập chính thức vào đoàn.
Buổi sáng ngày đầu tiên quay phim, anh vui vẻ nhận lấy cỗ chiến xa hoàng kim sẽ đồng hành với mình trong bộ phim này – một chiếc xe lăn phối màu đỏ đen, có sẵn đệm và còn gập lại được.
Mặc dù bắt cặp chân dài của Chung Tập thu vừa trên chiếc xe lăn này có hơi khó chịu nhưng anh vẫn ngồi trên xe để nhân viên trang điểm cho mình, thích thú nghiên cứu bàn để chân bên dưới một lúc. Cuối cùng khi nhận ra bàn đạp không thể co duỗi được còn suýt chút nữa làm cả người lẫn xe đổ ập xuống đất.
Mọi người trong phòng cuống quýt chạy ra đỡ anh dậy, trợ lý Từ Hựu Hựu thì nhét vội nhét vàng kịch bản vào tay anh.
“Anh Chung, lúc nãy Tiểu Phương bên tổ đạo cụ vừa nói nhỏ với em.” Từ Hựu Hựu ấp úng, “Hiện giờ chỉ có một chiếc xe lăn thôi, từng vết gỉ sắt hay xước xát trên xe đều là bên đạo cụ cố tình chế tác như vậy, mong anh có nghịch thì nghịch nhẹ tay một chút.”
Chung Tập tặc lưỡi, đành phải dừng lại dù vẫn chưa chơi đã lắm.
Trong lúc trang điểm, Chung Tập tranh thủ xem lại một lượt cảnh quay hôm nay. Cảnh này không khó nhưng anh cảm thấy kỹ năng điều khiển xe lăn của mình vẫn chưa đạt. Thế là để quen tay hay việc, Chung Tập quyết định tự lăn xe đến trường quay bằng chính sức mình.
Anh lăn xe nhanh đến mức bắn ra cả tia lửa, Từ Hựu Hựu xách túi lớn túi nhỏ đi theo sau sợ đến mức hồn xiêu phách lạc.
Cô làm trợ lý của Chung Tập được sáu năm, cũng coi như đã đồng hành với anh từ lúc ra mắt đến khi nổi tiếng và giành được vô số giải thưởng, thế nhưng vẫn phải thầm thở dài bất lực, tính tình người này sau bao năm vẫn không nghiêm túc như vậy.
Chung Tập đằng này thả trôi một đoạn dài, vừa mới ôm cua thì lập tức phanh gấp.
Dung Miên ngồi ngay ngắn trên băng ghế nhỏ, hai tay đặt trên đầu gối, mặt hơi ngửa lên. Chuyên viên trang điểm ở bên cạnh đang cầm miếng bông chấm vào màu nước rồi vẽ ra những vết xước trên cổ cậu.
Đứng bên phải Dung Miên là một em gái dáng người cao dong dỏng, chắc là là trợ lý của cậu, có điều trông không thông minh lắm, lúc này đang ôm một bình nước Nông Phu Sơn Tuyền rót ào ào.
Dung Miên nghe thấy tiếng động thì hơi nghiêng mặt sang.
Ánh mắt của cậu và Chung Tập thoáng giao nhau. Để thuận tiện cho việc trang điểm, Chung Tập để ý thấy cổ áo của cậu hơi mở ra để lộ một mảng da trắng nõn. Anh khựng lại một chút rồi quay mặt nhìn đi chỗ khác, tiếp tục lăn về phía trước.
Từ Hựu Hựu lếch thếch chạy theo sau cuối cùng cũng đuổi kịp anh, cô nắm lấy tay vịn của xe lăn bước hai bước, cuối cùng vẫn không nhịn được quay đầu nhìn lại.
Không chào hỏi sao?
Từ Hựu Hựu thấy hơi khó hiểu, tuy bên kia là người mới nên cũng không cần quá khách sáo, nhưng bình thường Chung Tập có ra vẻ ta đây là siêu sao mà làm lơ diễn viên cùng đoàn như thế này đâu.
Chung Tập đột nhiên dừng lại, Từ Hựu Hựu đang đi đằng sau cũng hoảng sợ dừng lại theo.
“Này Bưởi ().”
() Chung Tập gọi Hựu Hựu là Hựu Tử. Hựu hay Hựu Tử là quả bưởi, mình quyết định dịch là Bưởi thay vì để là Hựu Tử, nghe cho giống nickname mà cũng đúng dụng ý tác giả hơn.
Một lúc sau Chung Tập mới nói tiếp: “Đẩy xe đi, tôi mỏi tay.”
Từ Hựu Hựu ngơ ngác vâng một tiếng.
Mãi đến khi Từ Hựu Hựu thở hồng hộc đẩy Chung Tập cao cm nặng kg đến được phim trường, sau đó nhìn anh ta đứng dậy thích thú nghiên cứu đạo cụ ở đó…
Cô mới nhớ ra người này đâu có bị gãy chân.
Cảnh đầu tiên là cảnh thẩm vấn. Đây là cảnh phim được ưu tiên hàng đầu trong các bộ phim đề tài hình sự trinh thám, từ bộc lộ cảm xúc cho đến nội dung cần truyền tải đều phải thể hiện rất chi tiết để khán giả có đề tài khai thác và thảo luận.
Vì trang điểm mất rất nhiều thời gian nên Dung Miên đến muộn hơn Chung Tập một chút. Qua cửa sổ, Chung Tập thấy cậu đang xem kịch bản, thảo luận đôi ba câu cùng Lưu Viên Phong.
Lưu Viên Phong trước giờ vẫn luôn là người vui tính dễ gần, nhưng không biết có phải ảo giác của anh hay không mà khi diễn giải cảnh quay cho Dung Miên anh ta cứ dán mắt vào cuốn sổ, vẻ mặt hơi gượng gạo.
Trông như kiểu…không dám nhìn thẳng Dung Miên vậy.
Chung Tập còn chưa kịp tưởng tượng thêm thì Dung Miên đã đẩy cửa bước vào phòng.
Cảnh này không có nhiều lời thoại lắm, cái khó là phải thể hiện được biểu cảm. Chung Tập đóng vai cảnh sát hình sự đến thẩm vấn nghi phạm trong vụ án đầu độc ở một trường cấp ba. Nghi phạm chính cậu học sinh ít nói do Dung Miên đóng, đối tượng bị ba nạn nhân đã chết bắt nạt trong thời gian dài.
Lưu Viên Phong là người rất giỏi biến những cảnh quay này trở nên nghệ thuật.
Cánh quạt trần phủ lớp bụi màu nâu vàng, khi quay sẽ phát ra âm thanh kẽo kẹt khô khốc, dường như hiện giờ không phải đầu xuân mà là cuối hè, ngay cả không khí cũng mang theo cảm giác nóng ẩm.
Ánh sáng cũng được bố trí một cách có dụng ý, bóng tối vạch ra một ranh giới rõ ràng trên mặt bàn gỗ. Chung Tập, người mặc đồng phục cảnh sát sẫm màu ngồi bên sáng, còn Dung Miên, người mặc đồng phục mùa hè màu trắng ngồi trong bóng tối.
Ngũ quan của Chung Tập là kiểu ngang tàng mang theo chút gì đó hơi…bặm trợn, cười lên thì trông rõ ngông nghênh phóng túng. Kiểu người này cho dù hai chân tàn tật phải ngồi xe lăn cũng vẫn thản nhiên như thể xe lăn chẳng qua chỉ là băng ghế để anh ta gác chân tạm.
Đây chính là cảm giác mà Lưu Viên Phong muốn.
Chung Tập gõ bàn một cách bất cần, nói: “Nhóc, nói cho tôi biết cậu và nạn nhân có quan hệ như thế nào.”
Dung Miên ngước mắt lên im lặng nhìn anh.
“Lần đầu tiên là ở căng tin, họ đổ phần ăn của tôi xuống sàn, dùng chân giẫm lên, cho vào khay rồi bắt tôi ăn hết.”
Dung Miên nói: “Lần thứ hai là trong nhà vệ sinh tầng ba. Họ ấn đầu tôi vào bồn rửa mặt khoảng ba mươi phút.”
“…Lần thứ hai mươi tư, cũng chính là ngày hôm kia, họ đánh tôi trong phòng dụng cụ thể thao. Trong lúc né tránh, tôi đập đầu vào góc tủ.”
Cậu bình thản kể lại: “Tôi chảy rất nhiều máu, vì đau đầu chóng mặt nên buổi chiều lên phòng y tế của trường, bỏ mất hai tiết học.”
Nói xong cậu chỉ vào cổ và sườn mặt của mình, vì da cậu trắng nên vết xước đã đóng vảy có màu đỏ sẫm ghê người.
“Hôm đó có lãnh đạo ở Phòng Giáo dục đến dự giờ.” Dung Miên ngẫm nghĩ rồi bổ sung thêm, “Vậy là hai tiết thực nghiệm nhà trường sắp xếp tôi đều bỏ lỡ.”
Bầu không khí lặng yên như tờ, giọng của cậu nghe nặng nề hơn trước, lông mi hơi rủ xuống, có vẻ cậu thực sự cảm thấy chuyện này rất đáng tiếc.
“…Quan hệ giữa tôi và họ có thể gói gọn trong những lần va chạm này, từng ấy thông tin đã đủ chưa?”
Một lát sau Dung Miên ngẩng đầu lên, con ngươi trong trẻo sáng ngời, cậu nghiêm túc hỏi Chung Tập, “Chú cảnh sát?”
Chung Tập bị sững mất một giây mới có thể diễn tiếp.
Cảm giác nhìn thì ngây thơ đơn thuần nhưng ánh mắt sáng suốt, nói câu nào xoáy vào lòng câu đấy này đúng là nắm bắt quá chuẩn. Tên béo Lưu Viên Phong chọn người tài thật, anh thầm nghĩ.
Chung Tập có mạng lưới quan hệ rộng, mấy năm nay tham gia đủ các loại tiệc tùng, dù có mục đích hay chỉ đơn thuần muốn giao lưu với anh, dù là nam hay nữ thì điểm chung là hầu hết đều ở độ tuổi trẻ trung và rất ưa nhìn như thế này.
Có điều họ thường dùng cách ám chỉ uyển chuyển khéo léo, chứ kiểu vừa được yêu cầu biểu diễn tài lẻ đã kéo khóa quần như bạn nhỏ đây thì đúng là lần đầu tiên Chung Tập gặp trong đời.
Đây không còn là ám chỉ nữa mà là viết hẳn tham vọng lên mặt rồi.
Tất nhiên là Chung Tập đã từ chối thật dứt khoát ngay trong đêm đó, anh kiên quyết giữ chặt cổ tay Dung Miên để ngăn cản hành vi của cậu, sau đó xoay người bỏ đi, từ đầu đến cuối đều không cho thanh niên có ý đồ bất chính này bất cứ cơ hội nào.
Nhưng đến tận lúc này Chung Tập vẫn nhớ như in vẻ mặt bình thản của cậu ta lúc lúc đó. Dường như đối với cậu, việc cởi quần áo trước mặt ai đó đã luyện mãi thành quen, thậm chí quen đến mức mất cảm giác rồi.
Diễn xuất tốt, mặt ưa nhìn, lại còn trẻ, rối loạn ăn uống thể nhẹ từ từ là điều chỉnh được. Cho dù bộ phim này không hot bùng nổ, cậu chỉ cần rèn luyện thêm mấy năm nữa kiểu gì cũng nổi tiếng.
Khoảnh khắc Lưu Viên Phong hô cắt, Chung Tập buồn rầu nghĩ.
Tại sao lại lầm đường lạc lối, trở thành loại người gặp ai cũng tự cởi quần thế này?