Tân Gia Lượng bèn vội vàng nói: "Chúng con đã quyết đi du lịch rồi kết hôn."
Mạch thái thái cũng không buông, "Con không muốn dành cho Thừa Hoan một kỷ niệm đẹp nhất trong đời sao?"
Mọi người yên tĩnh trở lại.
Thừa Hoan không nói, đây là vận mệnh, một người mẹ yêu thương con gái sẽ sẵn sàng ở thời khắc mấu chốt này bộc lộ hết bản chất xấu của mình để dành cho con những điều tốt nhất theo suy nghĩ của mình.
Lúc này Thừa Tảo bỗng nhiên nghiêng chén trà, rót nửa ly trà lên trên bộ đồ mới của mẹ.
Mạch thái thái ái ui một tiếng.
Thừa Tảo lập tức nâng mẹ dậy, "Mẹ, con cùng mẹ đi ra ngoài lau khô."
Mạch thái thái vừa đi, mọi người thở phào.
Tiếp sau, dường như không có việc ấy, những câu thoại bình thường giữa hai bên gia đình, giống như lời kia Mạch thái thái chưa từng nói ra.
Trong lòng Thừa Hoan đầy bi ai, vẫn cố cười với má lúm đồng tiền như ban đầu.
Nhà chồng tương lai thâm trầm bực nào, mẹ, người quá nhỏ bé lực mỏng, dù nói cái gì cũng đều là vô ích.
Mạch Lai Thiêm tuyệt nhiên chưa phát giác ra, vẫn cùng Tân tiên sinh xưng huynh gọi đệ.
Sau khi Mạch thái thái trở về, bữa tiệc cũng sẽ kết thúc.
Tân thái thái phi thường khách khí, "Mọi người phải thường xuyên lui tới mới đúng"
Tân Gia Lệ cười nói: "Con sẽ đi trước qua vấn an bá mẫu."
Tự nhiên lời nói này không phải thật, công phu hàm dưỡng đến tầng chót chính là tỏ ra thành tâm thành ý nhưng nói cũng như không, thật thật giả giả.
Mạch gia vừa đi, Tân gia bèn gọi thêm cà phê, ngồi xuống mở một hội nghị nhỏ.
Tân thái thái một bên xem hóa đơn tính tiền vừa nói: "Gia Lượng làm sao lại không nhìn ra, Mạch Thừa Hoan thật ra không xứng đối với nó."
Tân Gia Lệ nói: "Thừa Hoan không tồi đâu."
"Hãy nhìn bố mẹ cố ấy."
Tân tiên sinh nói: "Mạch Lai Thiêm cũng có điểm tốt, là một người thô, thẳng ruột ngựa.
"Về lâu dài xem xem Gia Lượng làm thế nào lấy lòng được mẹ vợ."
"Mẹ, nhà thông gia sẽ nói chúng ta bợ đít."
Tân tiên sinh ngẩng đầu, "Bố sẽ khuyên Gia Lượng."
Ở chỗ khác Tân Gia Lượng tiễn bốn người Mạch gia đi tới bãi đậu xe, mọi người đều giữ yên lặng.
Đợi bọn họ lên xe, Tân Gia Lượng xoay người rời đi, hiển nhiên có phần ảo não.
Mạch thái thái còn không biết thu mui thuyền, một mạch trách cứ chồng: "Tôi thích ăn đầu cá sao? Anh bao lâu rồi không mua cho tôi ăn khúc cá phần thân thật ngon cho tôi được ăn phần thịt cá? Có thịt cá tôi sẽ không phải ăn xương."
Thừa Hoan dùng hai tay ôm đầu, không nói được một lời.
Bỗng nhiên trong lúc đó Thừa Tảo lên tiếng: "Mẹ à, mẹ buông tha cho chị có được hay không? Đêm nay mẹ uy phong lẫm lẫm, mỗi người đều phải nhìn qua sắc mặt của mẹ, lĩnh giáo qua tính tình của mẹ, cũng không ai dám... khinh thường mẹ chỉ là vợ của một tài xế "
Thừa Hoan giật mình ngẩng đầu, Thừa Tảo nói một chữ không dễ, nhưng đã thay cô nói ra lời trong lòng.
Thừa Tảo như bỗng nhiên trưởng thành trước mười năm.
Sau đó, Thừa Hoan phát giác vẻ mặt mình hơi ướt, sờ một cái, nguyên lai là nước mắt.
Cô bảo bố đỗ xe.
"Con đến nhà Mao Vịnh Hân nói chuyện phiếm."
Bắt một chiếc taxi, cô đến nhà Mao Mao.
Mao Vịnh Hân vừa mở cửa ra, ngoài ý muốn lại gặp Thừa Hoan, "Là bạn."
"Cho mình một chén rượu.
Mao Mao biết thời điểm này không phải lúc chế nhạo cô, vội vã rót cho cô một ly whisky đá.
"Mao Mao, mình không kết hôn nữa." Thừa Hoan sa sút tinh thần mà tuyên bố.
"Có chuyện gì?"
"Hai bên gia đình quá chênh lệch địa vị.
Mao Vịnh Hân phải qua vài giây mới nói: "Bạn rốt cục cũng nhận ra."
Thừa Hoan rơi lệ, "Mao Mao, bạn luôn luôn thông minh hơn mình, bạn đã biết trước tất cả."
Mao Mao thở dài, "Tân Gia Lượng này là loại người cứng nhắc, nhàm chán, tư chất không thể so với bạn, tuy vậy người ta thường nói người như thế có thể sẽ là người chồng tốt, vì vậy một chữ mình cũng không đề cập tới chuyện đó."