Bà Mạch mở miệng: "Thừa Hoan, con rất giỏi, cha mẹ không có gì cho con, con lại làm được mọi chuyện chu toàn, tất cả đều dựa vào chính con, không giống mẹ, mẹ không năng lực kinh tế, lúc kết hôn ngay cả bộ đồ mới cũng không có, vội vội vàng vàng chụp tấm ảnh cưới là hết."
Thì ra là thấy cảnh sinh tình, cảm hoài thân thế.
Thừa Hoan nháy mắt với cha, Mạch Lai Thiêm bèn kéo con trai xuống dưới lầu chơi bóng bàn.
Thừa Hoan nghĩ thầm, may mà mình đã học được bản lĩnh mồm mép lém lỉnh ở chỗ làm, lại có thể hữu dụng ở ngay tại nhà.
Cô treo bộ đồ mới mua lên ngay ngắn, vừa nhẹ nhàng nói: "Thời trước phụ nữ tìm việc khó hơn."
Bà Mạch nói: "Con xem Đặng Liên Như, Phương An Sinh, tuổi tác còn lớn hơn cả mẹ, vẫn dương danh lập vạn."
*Đặng Liên Như: một chính trị gia người Anh và thuộc địa Hồng Kông, đã hoạt động tích cực trong chính trị từ cuối những năm 1970 đến đầu những năm 1990
*Phương An Sinh: chính trị gia Hồng Kông, cựu quan chức chính phủ và bầu cử trực tiếp vào Nghị sĩ Hội đồng Lập pháp trong thập niên 90
Thừa Hoan tằng hắng một cái, rồi nói: "Mọi người có cơ duyên khác nhau."
"Con phải thay mẹ đừng chịu thua kém ai."
Thừa Hoan kinh ngạc cười, cô luôn luôn cảm thấy điều thoải mái lớn nhất là cha mẹ chưa bao giờ kỳ vọng cô trở thành nhân tài, hiện tại chuyện đáng sợ nhất rốt cục đã tới.
"Làm sao để không chịu thua kém?" Cô thử hỏi dò.
"Gả qua đó ba năm sau đó có 2 đứa con, có một gia đình hạnh phúc."
Thừa Hoan kêu lên: "Mẹ, con không phải gả qua, con kết hôn, không có trèo cao, cũng không phải gả bán, qua vẫn tiếp tục cố gắng làm việc, vẫn tiếp tục đưa phí sinh hoạt cho mẹ, trong vòng mười năm không nghĩ đến chuyện sinh con, chuyện nhà do hai người chia sẻ, là vậy đó mẹ!"
Bà Mạch kinh ngạc hỏi: "Ai nấu cơm?"
"Lúc Tân Gia Lượng còn du học ở Anh quốc đã học được cách nấu món ăn Trung Quốc rất ngon, Món thịt lợn quay kiểu Quảng Đông của anh ấy thì khỏi phải bàn."
Bà Mạch ngã ngồi ở trên ghế, "Cha mẹ chồng tương lai của con biết ý định của các con chưa?"
"Bọn họ là người tân tiến, đương nhiên là biết."
"Thừa Hoan, sớm sanh con mới tốt, " lúc này bà Mạch mới nở nụ cười, "Để ở chỗ của mẹ, mẹ chăm giúp con, Thừa Tảo dọn đến ký túc, trong nhà sẽ dư chỗ để nôi cho bé."
"Vậy mẹ sẽ vất vả lắm."
Bà Mạch nói: "Mẹ thích con nít."
Khóc giữa đêm, loay hoay dậy cho ăn, mặc dù mệt đến xay xẩm mặt mày, nhưng nhìn gương mặt bé đáng yêu của bé cũng đáng, bà Mai lộ vẻ hiền từ.
Có thể chăm sóc cháu ngoại thực sự là chuyện vui lớn bằng trời.
"Mẹ, việc này tương lai bàn lại."