Bạc Minh Thành nhìn cô: "Vì sao?"
"Bởi vì ba năm qua tôi xem như nuôi một con chó, nó cũng biết lắc đầu vẫy đuôi với tôi, mà Bạc Minh Thành anh, ba năm rồi, ngoại trừ gạt tôi và bỏ mặc cho nhà họ Bạc các người sỉ nhục tôi, anh còn biết làm gì?"
Thẩm Thanh Ngọc nói xong, cười lạnh một tiếng: "Tôi không cam tâm, thế nhưng Bạc Minh Thành, anh đừng quên, đây đều là anh nợ tôi!"
Cô nói xong, trực tiếp đưa tay lấy túi văn kiện trên tay anh, trực tiếp quăng ra thật xa: "Ba trăm triệu mà anh muốn mua Thẩm Thanh Ngọc ba năm, Bạc Minh Thành, anh vẫn còn nằm mơ chưa tỉnh sao? Cút, đừng để tôi nói lần hai."
Túi văn kiện "Lạch cạch" một tiếng rơi trên mặt đất, âm thanh vang rõ trong hành lang, giống như Thẩm Thanh Ngọc nói chữ "Cút" kia.
Bạc Minh Thành đã lớn như vậy, còn lần đầu tiên có người dám bảo anh cút ở ngay trước mặt anh, người này còn không phải ai khác, mà là Thẩm Thanh Ngọc.
Sắc mặt anh lập tức căng cứng, nhìn Thẩm Thanh Ngọc khuôn mặt trực tiếp lạnh xuống, anh vừa muốn mở miệng nói cô không biết tốt xấu, nhưng nhìn vào đôi mắt không chút tình cảm gì, Bạc Minh Thành ngơ ngác một chút.
Trong lúc đó, Thẩm Thanh Ngọc đã quay người trở về trong nhà, "Rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Trong hành lang, còn lại một mình Bạc Minh Thành đứng ở trước cửa nhà Thẩm Thanh Ngọc.
Dường như tiếng đóng cửa cũng đang bảo anh cút, Bạc Minh Thành nhìn thoáng qua cánh cửa, mặt đen thui quay người rời đi.
Đi đến bên cạnh văn kiện, bước chân anh hơi dừng lại, qua một giây, Bạc Minh Thành mới xoay người nhặt túi văn kiện lên.
Một lần nữa trở lại xe, lời nói của Thẩm Thanh Ngọc khiến đầu óc anh bế tắc, cô đang mắng anh ngay cả một con chó cũng không bằng sao?
Cô còn nói anh đang nằm mơ?
Thẩm Thanh Ngọc thật sự cho là cô là con gái Thẩm Quốc Vinh, anh không dám động vào cô ư?
Trần Ánh Nguyệt không nghĩ tới Thẩm Thanh Ngọc sẽ đột nhiên đẩy cửa bước vào, vừa rồi cô ấy nghe góc tường, nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc đưa tay ném đi túi văn kiện của Bạc Minh Thành, trong lòng mừng thầm, nếu như có thể, cô ấy ước gì Thẩm Thanh Ngọc lại tát Bạc Minh Thành một cú.
Vừa nghĩ như vậy, đột nhiên Thẩm Thanh Ngọc xoay người đẩy cửa vào.
Cô ấy bị cửa đập trúng, vô thức lui ra sau, người đứng ở đằng kia nhìn Thẩm Thanh Ngọc hơi chột dạ: "Tớ không nghe lén, Tiểu Ngũ."
Vào phòng, ý lạnh trên mặt Thẩm Thanh Ngọc thu lại vài phần, nhàn nhạt nhìn Trần Ánh Nguyệt: "Ồ, vậy vừa rồi cậu nằm sấp ở cửa ra vào là luyện yoga sao?"
"...!Gần đây quả thật chương trình học yoga mới ra động tác mới, tớ vừa mới… "
Thẩm Thanh Ngọc lười nghe chuyện hoang đường của cô ấy: "Được rồi, hiện tại tâm trạng tớ rất không tốt, không muốn ba hoa với cậu."
Trần Ánh Nguyệt nhìn Thẩm Thanh Ngọc: "Cậu khó chịu à?"
Thẩm Thanh Ngọc không nói chuyện, cô rót cho mình một ly nước, ngồi trên ghế sô pha cúi đầu uống.
Cô và Bạc Minh Thành đã ly hôn, nhưng cô thích anh nhiều năm như vậy, cũng gả cho anh ba năm, thất vọng là một chuyện, thích lại là một chuyện khác.
Tình cảm không phải thắng xe, nói dừng là dừng.
Nói không khó chịu là Thánh Nhân, nhưng so với khó chịu, Thẩm Thanh Ngọc càng phẫn nộ hơn.
Cô đã lớn như vậy, còn chưa bị ai sỉ nhục như thế.
Lúc ly hôn cô dọn ra ngoài anh không rên một tiếng, bây giờ Lâm Mai Chi đã trở về, anh lại nói muốn bồi thường cho cô.
Ba năm của Thẩm Thanh Ngọc cô, anh cho ba trăm triệu là có thể tính toán rõ ràng sao?
Nghĩ như vậy là cô sẽ buông tha cho Lâm Mai Chi à?
Cô càng không thể để anh như ý.
Thẩm Thanh Ngọc thu suy nghĩ, cầm điện thoại bên cạnh, trực tiếp đăng Weibo.
Không phải anh không muốn làm lớn chuyện sao?
Vậy cô sẽ làm chuyện ầm ĩ hơn nữa!.