Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

chương 388

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Đúng là thần kỳ.

Ba mươi phút sau.

‘Thẩm Thanh Ngọc nhìn cổng lớn bệnh viện bên ngoài cửa sổ xe, cảm thấy có đôi khi cô gặp Phó Ngọc Hải thì rất dễ bị anh ta dẫn đi, giống như hiện tại.

Anh ta nói phải đưa cô đến bệnh viện, Thẩm Thanh Ngọc không muốn đến bệnh viện, nhưng bây giờ cô lại đứng trước bệnh viện rồi.

Ôi, có khả năng cô cũng là một người ép buộc thì không chịu nhưng nói nhỏ nhẹ thì cô nghe.

Thẩm Thanh Ngọc dời mắt đi, chủ động mở cửa xuống xe.

Phó Ngọc Hải vừa đi tới bên cửa xe phía cô, cúi đầu nhìn cô, nhướng mày cười với cô: “Chẳng phải em không muốn đến à?”

Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh ta: “Đến cũng đến rồi.”

Bây giờ muốn về anh ta cũng đâu để cô về.

Đây là một bệnh viện tư, chắc là Phó Ngọc Hải đã báo trước, Thẩm Thanh Ngọc theo anh ta vào cũng không cần làm thủ tục gì, cứ thế đi theo y tá hướng dẫn, làm xét nghiệm nước tiểu và xét nghiệm máu.

Kết quả không có gì khác thường, gần hai mươi tư giờ sau, các thành phần đã hấp thụ bị đào thải.

Ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, Thẩm Thanh Ngọc nhìn Phó Ngọc Hải, anh ta đang đưa tay day huyệt thái dương, lúc này Thẩm Thanh Ngọc mới để ý thấy vẻ mặt hơi mệt mỏi của anh ta, dưới mắt là quầng thầm nhàn nhạt.

Hình như anh ta rất mệt.

Lúc này Thẩm Thanh Ngọc mới nhớ ra, hình như mấy hôm trước Phó Ngọc Hải đi công tác ở nước M.

Ban nãy lúc anh ta đứng ở cửa căn hộ của cô, trên tay còn cầm áo vest khoác ngoài, rõ ràng là từ sân bay lái xe đến,.

Thời tiết Lâm Thành nóng như vậy, anh ta không thể mặc áo khoác ngoài được. ï Để ý thấy ánh mắt của cô, Phó Ngọc Hải nới lỏng tay: “Buổi tối muốn ăn gì?”

‘Thẩm Thanh Ngọc vừa nghe thấy câu này của anh ta thì thôi suy nghĩ: ầmT hơi lớn, mấy bữa cơm nợ anh, có thể tối nay không cần trả nữa”

Phó Ngọc Hải nhướng mày, đưa mắt nhìn Thẩm Thanh Ngọc, trong mắt anh ta toát lên ý cười: “Tôi không ngại gọi đồ ăn ngoài đâu.”

Đã nói thế này rồi, Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy, cô mà từ chối nữa thì hơi không phải phép.

Dù sao thì Phó Ngọc Hải cũng vội vã từ sân bay đến cửa nhà cô, không hỏi gì cả, chỉ có ý tốt đưa cô đến bệnh viện kiểm tra.

Nói thật, nếu không phải Phó Ngọc Hải, bản thân Thẩm Thanh Ngọc cũng không có suy nghĩ này.

Hai mươi phút sau, xe lại lần nữa dừng dưới lầu tòa nhà căn hộ của Thẩm Thanh Ngọc.

‘Vào nhà, Thẩm Thanh Ngọc xoay người đi rót nước, đưa cho Phó Ngọc Hải: “Cảm ơn.”

Phó Ngọc Hải nhìn c: ơn?”

Lẽ nào không nên là tôi nói cảm ‘Thẩm Thanh Ngọc bật cười, cầm máy tính bảng trên bàn trà, mở lên rồi vào nhóm nào đó: “Anh gọi món gì cũng được.”

Phó Ngọc Hải nhận lấy máy tính bảng, khẽ phì cười một tiếng: “Gì cũng được à?”

“Ừm”

Thẩm Thanh Ngọc đáp lại, sau đó cầm điện thoại đọc tin nhắn của Lương Thanh Hà.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio