Chương
Thẩm Thanh Ngọc không ngờ tới bản thân có thể tiên tri được như vậy, cô quả thật là chạm mặt Bạc Minh Thành ở một bữa tiệc.
Người trong bữa tiệc cũng không phải là nhân vật đơn giản, Vạn Tượng đang triển khai phê duyệt rất nhiều hạng mục dự án ở Bắc Thành nhưng đều bị người ta gây khó dễ. Cho dù Thẩm Thanh Ngọc có là thiên kim tiểu thư Vạn Tượng đi nữa, cũng phải khách sáo lễ phép với những người này.
Trên bàn cơm của người Trung Quốc rất chuộng uống rượu, Thẩm Thanh Ngọc là người con gái duy nhất trên bàn cơm tối nay, những “chú bác” khác đương nhiên không thể thiếu quan tâm đến cô.
Người này mời một ly này, người kia mời một ly, chưa tới nửa tiếng đồng hồ Thẩm Thanh Ngọc đã uống nửa cân rượu trắng vào bụng.
Có điều tửu lượng của cô cũng không đến nỗi kém như vậy, uống thì uống được nhưng mà cứ tiếp tục uống nữa thì dạ dày sẽ rất khó chịu, không chừng ngày mai thức dậy cả người cũng rã rời luôn.
Trên bàn cơm Thẩm Thanh Ngọc luôn dùng đạo lý để thuyết phục trước, sau đó mới sử dụng đến áp lực. Nếu như không phải trên bàn cơm hôm nay có một nhân vật nắm trong tay phê duyệt hạng mục dự án của Vạn Tượng, thì chắc có lẽ Thẩm Thanh Ngọc đã bắt đầu từ chối lời mời rượu.
Vừa uống xong một ly, một người chú đối diện khen cô vài câu, nói xong thì chén rượu cũng đã bị ông ta rót đầy.
Thẩm Thanh Ngọc cúi đầu nhìn thoáng qua ly rượu của mình, đôi mày xinh đẹp khẽ nhíu lại, cô không muốn uống.
Thẩm Thanh Ngọc đang nghĩ đến việc mình giả vờ nôn ra, dù sao cũng không ai dám làm khó cô.
Cô đã uống bốn ly rượu trắng, cũng đã đủ lễ phép với nể mặt.
Nghĩ như vậy, Thẩm Thanh Ngọc cúi đầu đang chuẩn bị “nôn”, đột nhiên một giọng nói lạnh lùng truyền tới: “Tổng giám đốc Lương, tôi kính anh một ly.”
Người nói lời vừa rồi là Bạc Minh Thành. Từ khi anh vào cửa cho đến bây giờ chưa từng nhìn cô lấy một cái, vậy mà lúc này lại giải vây cho cô.
Thẩm Thanh Ngọc cúi thấp mặt xuống, cô nhìn chén rượu trên tay. Câu chuyện lúc này đã chuyển sang một chiều hướng khác.
Sau khi Bạc Minh Thành mở miệng, có người trêu anh có phải là do anh không nỡ nhìn Thẩm Thanh Ngọc uống hay không.
“Ha ha ha, tổng giám đốc Bạc còn trẻ vậy mà lại rất có tình có nghĩa! Nói thế nào đi nữa thì cô Thẩm đây cũng là vợ cũ của tổng giám đốc Bạc, chúng ta vẫn phải nể mặt đấy chứ!”
“Đêm nay cô Thẩm cũng đã uống không ít, tất cả mọi người đều phải tận tình chứ, cứ để cho tổng giám đốc Bạc giúp, ha ha ha! Nào, tổng giám đốc Bạc, cạn ly!” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Tổng giám đốc Bạc là một người thoải mái!”
Về sau gần như ai cũng đều kính rượu Bạc Minh Thành, Thẩm Thanh Ngọc cũng nhân cơ hội mà nói về chuyện phê duyệt.
Cả bữa tiệc kéo dài hai tiếng đồng hồ, lúc Thẩm Thanh Ngọc ra khỏi phòng, trên mặt cô đã đỏ bừng lộ ra vẻ ngà ngà say.
Phó Ngọc Lam vội vàng đưa tay muốn đỡ cô: “Cô Thẩm?”
Thẩm Thanh Ngọc lắc đầu: “Chị không sao.”
Nói xong cô nhìn thoáng qua Bạc Minh Thành đang đi ở đằng trước.
Đêm nay Bạc Minh Thành uống không ít rượu, nếu như anh không mở miệng thì người phải uống những ly rượu kia chính là cô.