Chương
Anh ta lạnh lùng bước qua: “Gần đây, cậu Phó rất rảnh rỗi.”
Phó Ngọc Hải nhìn Bạc Minh Thành khẽ cười một cái: “Việc này thì có liên quan gì đến cậu hai Bạc sao?”
Bạc Minh Thành không muốn nhiều lời với anh: “Phó Ngọc Hải, cậu tránh xa Thẩm Thanh Ngọc một chút, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.”
“Cậu hai Bạc cũng không phải lần đầu tiên không khách sáo với tôi rồi.”
Phó Ngọc Hải cười khinh bỉ: “Tôi cách Thẩm Thanh Ngọc gần hay xa, tôi nghĩ là cũng không tới lượt anh quản chứ?”
Bạc Minh Thành chề môi nhìn ánh mắt hiếm khi có chút đắc ý của Phó Ngọc Hải: “Thẩm Thanh Ngọc sắp tái hôn với tôi, vợ tôi, tôi nghĩ, tôi có tư cách yêu cầu cậu cách xa cô ấy một chút!”
Phó Ngọc Hải nghe Bạc Minh Thành nói vậy thì nụ cười hơi thay đổi nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục lại: “Vậy thì đợi hai người tái hôn rồi nói! Chỉ cần một ngày hai người chưa tái hôn thì tôi vẫn còn quyền theo đuổi cô ấy! Hay là, Bạc Minh Thành anh cũng thấy anh không bằng tôi?”
“Phó Ngọc Hải!”
Bạc Minh Thành cao giọng, anh ta vô cùng tức giận với hành vi bám chặt Thẩm Thanh Ngọc của Phó Ngọc Hải: “Cậu không còn là mười bảy, mười tám tuổi nữa, đã nhiều năm trôi qua rồi mà tại sao cậu vẫn trẻ con như vậy?”
“Trẻ con? Bạc Minh Thành, thì ra trong mắt anh, thích một người là chuyện trẻ con sao?”
“Cậu có thích Thẩm Thanh Ngọc hay không, tại sao lại thích Thẩm Thanh Ngọc, tôi nghĩ cậu hiểu rõ mình hơn ai hết! Thẩm Thanh Ngọc cô ấy không phải món đồ, không nên trở thành đối tượng trêu đùa của cậu dùng để đối đầu với tôi.”
Phó Ngọc Hải bật cười, anh không ngờ nhiều năm như vậy rồi mà từ đầu đến cuối Bạc Minh Thành vẫn nghĩ anh thích Thẩm Thanh Ngọc là xảy ra tâm lý phản nghịch với anh ta?
Bạc Minh Thành cũng tự phụ quá rồi!
Phó Ngọc Hải xùy một tiếng: “Bạc Minh Thành, anh nên biết, là tôi đã gặp cô ấy trước anh!”
Phó Ngọc Hải không muốn tranh chấp với Bạc Minh Thành, anh sợ lại giống như lần trước, Thẩm Thanh Ngọc đến đây sau đó lại nhìn thấy cảnh anh và Bạc Minh Thành đánh nhau không mấy vẻ vang gì.
Sau khi nói xong, Phó Ngọc Hải lạnh lùng nhìn Bạc Minh Thành một cái rồi xoay người rời khỏi đó.
Nhìn bóng lưng Phó Ngọc Hải, Bạc Minh Thành trầm mặt. Anh ta nhớ đến câu nói cuối cùng của Phó Ngọc Hải: Bạc Minh Thành, anh nên biết người gặp cô ấy trước là tôi chứ không phải anh!
Quả thật buồn cười, rõ ràng anh ta là người gặp Thẩm Thanh Ngọc trước. Hơn nữa giữa anh và Thẩm Thanh Ngọc còn có đoạn hôn nhân ba năm, mà lúc đó Phó Ngọc Hải anh ở đâu?
Cho dù như thế, nhưng tận sâu trong lòng Bạc Minh Thành vẫn vô cùng khó chịu.
Bởi vì anh ta phát hiện ra Phó Ngọc Hải thật sự thích Thẩm Thanh Ngọc.
Không phải vì muốn đối nghịch với anh ta, cũng không phải vì tức giận với anh ta, mà chỉ đơn giản là vì anh thích Thẩm Thanh Ngọc mà thôi.
Nhận ra được điều này, sắc mặt Bạc Minh Thành lập tức trầm xuống.
Anh ta ngẩng đầu, Phó Ngọc Hải đã biến mất trong tầm mắt.
Đêm khuya, dưới căn hộ không có một người.