Chương
Bây giờ Thẩm Thanh Ngọc biết chuyện đêm đó, cô nhất định sẽ không tha cho cô ta!
Nghĩ đến đây, Bạc Minh Tâm toát mồ hôi lạnh.
Bạc Minh Thành đi đến trước cửa phòng ông cụ Bạc, không gõ cửa, đẩy cửa đi thẳng vào trong.
Nhìn thấy Bạc Minh Thành đột nhiên đẩy cửa bước vào, Bách Gia Tính sững sờ một lúc rồi phản ứng lại, vội vàng gọi một tiếng: “Cậu hai.”
Lúc nhìn thấy mặt Bạc Minh Thành, Bách Gia Tính giật mình.
“Tôi muốn nói chuyện với ông nội một lát.”
Bạc Minh Thành trực tiếp lên tiếng đuổi khách, Bách Gia Tính gật đầu, quay người ra ngoài.
Ông cụ Bạc thấy vẻ mặt này của Bạc Minh Thành, nghĩ anh ta tức giận vì chuyện hôn lễ: “Hôm nay Thẩm Quốc Vinh nói với truyền thông những lời đó cháu đã thấy rồi nhỉ, chuyện hôn lễ đêm qua chính là cái bẫy Thẩm Thanh Ngọc gài cháu! Nhà họ Bạc chúng ta lần đầu tiên bị người ta gài bẫy, Minh Thành, ta không cần biết cháu đối với Thẩm Thanh Ngọc thế nào, nhưng chuyện này, đã làm mất mặt nhà họ Bạc chúng ta rồi. Chuyện này không thể qua dễ dàng như vậy được!”
Bạc Minh Thành nghe vậy, mím môi cười một tiếng, anh ta nhìn ông cụ Bạc, đáy mắt không có ý cười nào: “Ông nói đúng, chuyện này, đúng thật không qua dễ dàng vậy được.”
Anh ta nói, ngừng một lúc, mặt lạnh hơn: “Dù sao những chuyện ông từng làm, Thẩm Thanh Ngọc và nhà họ Thẩm đều biết rất rõ!”
Ông cụ Bạc vốn rất hài lòng với phản ứng của Bạc Minh Thành, nhưng nghe những lời Bạc Minh Thành nói xong, sững người một lúc, có chút không thể tin: “Cháu nói gì?”
Nhưng Bạc Minh Thành không có ý muốn lặp lại, anh ta nhìn ông cụ Bạc, ánh mắt không chút nhiệt độ: “Hôm nay con về đây, là để nói ông biết, chuyện hôn lễ, có lẽ chỉ là bắt đầu.”
Phút chốc, ông cụ Bạc phản ứng lại, mặt ông ta sững sờ trách mắng một tiếng: “Khốn nạn! Bây giờ cháu đang uy hiếp ta?”
“Ông nghĩ nhiều rồi.”
Bạc Minh Thành nhìn ông ta: “Con biết tại sao ông kêu con về, nhưng nếu ông thấy nhà họ Bạc đấu lại nhà họ Thẩm thì ông cứ việc trút cục tức này.”
Nói xong, Bạc Minh Thành quay người rời đi.
Chỉ là đi được nửa đường, anh ta đột nhiên ngừng lại rồi lên tiếng nói: “Đúng rồi ông nội, Thẩm Thanh Ngọc nói rất đúng, nhà họ Bạc và con, đúng thật khiến người khác ghê tởm.”
“Mày, mày…”
Lời nói của Bạc Minh Thành khiến ông cụ Bạc tức giận đến nỗi cả người run rẩy. Bách Gia Tính đứng ở cửa thấy thế bèn vội vàng chạy vào, lấy thuốc giảm áp ra: “Cụ à, ngài phải chú ý giữ gìn sức khỏe!”
Ông cụ Bạc còn chưa muốn chết, giận thì giận thế thôi nhưng ông ta cũng không muốn vào phòng cấp cứu một lần nữa.
Nhìn thuốc trên tay Bách Gia Tính, ông ta run rẩy giơ tay nhận lấy rồi cho vào miệng mình.
Một bàn tay khác không quên vơ đại những thứ có thể vơ được rồi ném đi. Trong phòng vang lên tiếng “loảng xoảng rầm rầm” không ngừng.
“Rốt cuộc trong mắt nó có còn coi tôi là ông nội nữa không! Anh trai nó đi rồi, nó cho rằng chắc chắn nhà họ Bạc sẽ vào tay nó đấy à. Bây giờ quả thật là xem tôi như chết rồi vậy!”