Chương
Thích anh ta nhiều năm như vậy cô chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã, cũng chưa bao giờ cảm thấy mình đã sai.
Cô chỉ đơn giản là cảm thấy Bạc Minh Thành không có tư cách biết những chuyện đó. Anh ta càng không có tư cách đứng trước mặt cô để nói về những chuyện đó.
Anh ta dựa vào đâu chứ?
Phó Ngọc Lam hiếm khi thấy vẻ mặt Thẩm Thanh Ngọc như thế, do dự hai giây, cô ấy mới để cái hộp trong tay lên bàn làm việc: “Cô Thẩm, đây là của cậu Phó cho người tới tặng cô.”
Tâm trạng của Thẩm Thanh Ngọc cũng không quá tốt, nghe thấy ba chữ “Phó Ngọc Hải”, cô lại càng cảm thấy bực bội.
Cô nhìn cái hộp trên bàn làm việc, không khỏi nhíu mày lại.
Một lát sau cô mới liếc mắt nhìn Phó Ngọc Lam một cái: “Được, tôi biết rồi.”
Phó Ngọc Lam cũng cảm nhận được rằng tâm trạng của Thẩm Thanh Ngọc đang không quá tốt nên cô ấy không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng sau đó xoay người rời khỏi văn phòng.
Sau khi Phó Ngọc Lam đi ra khỏi phòng, cả văn phòng to lớn chỉ còn lại mỗi Thẩm Thanh Ngọc.
Nhớ tới Phó Ngọc Hải, Thẩm Thanh Ngọc không khỏi nghĩ đến cái hôn đêm qua.
Phó Ngọc Hải này, đúng là… bám riết không tha! Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Thẩm Thanh Ngọc cũng vươn tay ra mở cái hộp kia.
Sau khi nhìn thấy thứ trong hộp, Thẩm Thanh Ngọc hiếm khi lại trở nên sợ hãi.
Đó là một sợi dây chuyền. Năm trước sau khi cô và Bạc Minh Thành ly hôn, đột nhiên Phó Ngọc Hải lớn tiếng rằng phải theo đuổi cô.
Thẩm Thanh Ngọc cũng qua loa vài lần, cuối cùng trong một buổi tối, Thẩm Thanh Ngọc hết kiên nhẫn, cô bèn nói thẳng với Phó Ngọc Hải luôn, để anh đừng đến tìm cô nữa.
Nhưng Phó Ngọc Hải lại tháo sợi dây chuyền trên người cô ra rồi lấy đi luôn. Tối ngày đó, sau khi tháo sợi dây chuyền trên cổ cô, Phó Ngọc Hải còn hôi môi cô một cái.
Chỉ là nụ hôn kia rất nhẹ, chỉ chạm lên môi cô một cái rồi lui ra.
Sau này, thỉnh thoảng Thẩm Thanh Ngọc cũng nghĩ đến sợi dây chuyền kia, nghĩ đến nụ hôn kia, nghĩ đến câu nói “còn chưa rõ” kia của Phó Ngọc Hải.
Rồi lại sau này nữa, cô để Phó Ngọc Lam đi điều tra chuyện bốn năm trước, thế nhưng không tra được gì cả. Cô cũng chỉ cho rằng chuyện buổi tối hôm đó chỉ là một chuyện cười của Phó Ngọc Hải mà thôi.
Nhưng mà mấy ngày hôm trước, Phó Ngọc Hải lại đem chứng cứ tới trước mặt cô, nói với cô rằng đó không phải là trò cười.
Mà bây giờ, anh lại còn trả sợi dây chuyền về cho cô.
Thẩm Thanh Ngọc cũng không ngu. Cô hiểu ý của Phó Ngọc Hải.
Quên đi, vẫn là đừng nên nghĩ đến việc này nữa, kiếm tiền đi, một đống tiền còn đang chờ cô kiếm ra kia kìa!
Thẩm Thanh Ngọc dừng suy nghĩ, chuyển sự chú ý lên tài liệu trước mặt một lần nữa.