Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

chương 554

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Chỉ là lần này, anh dựa thẳng ra sau sofa, giơ tay ôm trán mình, khẽ nhắm mắt lại, dường như đang chợp mắt.

Đôi môi lộ ra không chút sắc, dưới ánh đèn trông rất nhợt nhạt.

Thẩm Thanh Ngọc quét mắt một cái, đè sự đồng cảm hiếm hoi của mình xuống, sải bước về phòng ngủ, khoá trái cửa lại.

Tiếng đóng cửa trong căn nhà yên tĩnh vang lên rõ ràng, nghe thấy tiếng khoá cửa của phòng chính, Phó Ngọc Hải trên sofa khẽ động đậy.

Anh buông tay xuống, nghiêng đầu nhìn sang vị trí phòng chính của Thẩm Thanh Ngọc, giơ tay sờ sợi dây chuyền vừa đeo không lâu, hơi bất lực nhếch môi: “Nhẫn tâm vậy thật sao?”

Thẩm Thanh Ngọc trước giờ không phải người có sự đồng cảm bừa bãi, cô về phòng xong thì đi tắm.

Chỉ là ngồi trên giường mười phút sau, cô không kìm được mà mở đèn xuống giường.

Hazz, cô đúng là không phải người có sự đồng cảm bừa bãi nhưng không phải nói cô không phải người.

Sắc mặt của Phó Ngọc Hải trông đúng thật là nhợt nhạt.

Gần một tiếng trôi qua rồi, cũng không biết Phó Ngọc Hải đi chưa.

Thẩm Thanh Ngọc mở cửa phòng, đèn phòng khách vẫn sáng, cô đến bên sofa, Phó Ngọc Hải vẫn ngồi trên sofa.

Anh vẫn duy trì tư thế trước khi cô vào phòng ngủ, Thẩm Thanh Ngọc lên tiếng gọi anh: “Phó Ngọc Hải.”

Nhưng người trên sofa không trả lời cô.

Thẩm Thanh Ngọc cau mày, đi qua đó vỗ nhẹ anh một cái: “Phó Ngọc Hải?”

Vẫn không trả lời.

Ngủ rồi hay ngất rồi?

Thẩm Thanh Ngọc không phán đoán được, chỉ đành cẩn thận kéo tay anh ra, tay đặt lên trán anh đo nhiệt.

Nóng quá!

Thẩm Thanh Ngọc khẽ hít vào một hơi, muốn quay người trở về phòng lấy điện thoại để gọi điện thoại cho thư ký của Phó Ngọc Hải, nhưng chợt nghĩ đến lời anh nói, bạn gái của thư ký của anh bị ốm, buổi chiều thư ký xin nghỉ.

Nghĩ tới đây, Thẩm Thanh Ngọc nhìn người đàn ông với sắc mặt tái nhợt, toàn thân nóng lên ở trên ghế sô pha, im lặng một hồi lâu, cô phát hiện lương tâm của mình vẫn chưa mất đi.

Thẩm Thanh Ngọc quay người trở về phòng thay một bộ quần áo, cầm lấy điện thoại, dự định đưa Phó Ngọc Hải đi bệnh viện.

“Phó Ngọc Hải?”

Cô thay quần áo đi ra, bước đến bên cạnh ghế sô pha, khẽ đẩy Phó Ngọc Hải một cái, muốn đánh thức anh.

Lần này sức lực của Thẩm Thanh Ngọc đã lớn hơn rất nhiều, hình như người đàn ông đang ngủ mê man đã tỉnh lại, người bỗng nhúc nhích, nhưng chỉ là hơi nghiêng người, hơn nửa người đều đè lên trên người cô.

Mùi nước hoa dễ ngửi trên người người đàn ông lập tức chiếm cứ hô hấp của Thẩm Thanh Ngọc, trán của anh đụng phải cổ của cô, Thẩm Thanh Ngọc chỉ cảm thấy một hồi nóng bỏng, trái tim bỗng đập nhanh hơn một nhịp.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio