Chương
Những ngày này, ông cụ Bạc đều vì chuyện hôn lễ mà vẫn còn tức thở, tới bây giờ bữa sáng đều phải để Bách Gia Tính đưa vào trong phòng sách của ông ta.
Mới sáng sớm ngày ra, trên bàn ăn chỉ có hai mẹ con Bạc Minh Tâm và Tần Minh Tú.
Lá gan của Bạc Minh Tâm tự nhiên cũng lớn hơn rất nhiều, không màng tới lễ nghi trên bàn ăn, dáng vẻ rất tức tối, cầm dao nĩa khua loạn xạ trên đĩa vang lên những tiếng lách cách.
Nhưng chuyện này cũng không đủ để cô ta có thể trút sạch mọi oán giận, Bạc Minh Tâm nhìn Tần Minh Tú đang ở bên cạnh, cố gắng tìm người than thở: “Mẹ, mẹ nhìn xem, mấy người này thật điên rồ! Đây chắc chắn là do Thẩm Thanh Ngọc cố ý bôi nhọ gia đình chúng ta trên mạng.”
Tần Minh Tú liếc cô một cái:” Nhà họ Bạc, vốn không cần đến Thẩm Thanh Ngọc bôi đen thêm nữa.”
Bạc Minh Tâm sửng sốt một hồi, không hiểu Tần Minh Tú nói gì:” Mẹ, mẹ nói vậy là có ý gì?”
“Không có gì.”
Dù cho Bạc Minh Tâm có ngốc đến mấy, cũng nhận ra thái độ của Tần Minh Tú không đúng lắm, cô ta cau mày than thở: “Mẹ, mẹ cũng là người nhà họ Bạc, mấy ngày nay nhà chúng ta bị mắng mỏ còn ít hay sao? Hôm đó trong hôn lễ, Thẩm Thanh Ngọc cố ý để cho Lâm Mai Chi nói ra chuyện bị cưỡng bức đã rất là quá đáng rồi, bây giờ cô ta lại còn bỏ đá xuống giếng với gia đình chúng ta, sao mẹ lại coi như không có chuyện gì thế?”
Tần Minh Tú liếc cô một cái: “Con nói đúng, mẹ cũng là người nhà họ Bạc.”
Vì vậy, bà ấy cũng là người ghê tởm.
Bạc Minh Tâm cảm thấy lời nói của Tần Minh Tú giống như đang mỉa mai điều gì đó, nhưng cô ta nghe không ra ẩn ý bên trong những lời nói đó, trong lòng càng cảm thấy thêm khó thở, lạnh lùng khịt mũi một tiếng, quăng nĩa trong tay đi, đứng dậy lê dép “xoèn xoẹt” quay vào phòng tìm cô bạn thân để than thở.
Cùng lúc đó, bên trong văn phòng chủ tịch của Tòa nhà công nghệ Vi Quang.
Lâm Nam Vũ nhìn Bạc Minh Thành vẫn luôn giữ im lặng, sau lưng đổ mồ hôi càng ngày càng nhiều.
Mấy ngày nay Bạc Minh Thành đều im hơi lặng tiếng, vốn dĩ chuyện hôn lễ đêm đó đã được lôi ra bàn tán không ngớt rồi, không ngờ ngày hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, chuyện cưới xin lại được cư dân mạng đem ra mổ xẻ thêm lần nữa.
Bạc Minh Thành không nói gì, anh ta không biết mình phải nói cái gì.
Lâm Nam Vũ hỏi anh ta có muốn giải quyết chuyện này không, nhưng dù cho có giải quyết hay là không, hiện tại anh ta đều không khác gì một thằng hề cả…
Vấn đề là, anh ta vẫn không cam tâm trở thành một thằng hề.
Suốt cả đêm hôm qua anh ta không hề chợp mắt một chút nào, ngồi đây suy nghĩ cả đêm, Thẩm Thanh Ngọc đã thích anh ta mười một năm rồi, cho dù hồi đó cô có nhận nhầm người nhưng việc cô thích anh ta thật lòng cũng là sự thật, cô không thích người mà mình nhận nhầm, người mà cô thích chính là anh ta kia mà.
Nhưng tại sao, bây giờ đột nhiên cô lại nói rằng cô không còn yêu anh ta nữa rồi?
Tình cảm mười một năm, chỉ trong vòng chưa đầy một năm, cứ như vậy nói không còn là không còn hay sao?
Anh ta không tin, nhưng câu nói của Thẩm Thanh Ngọc vào ngày hôm đó cứ lặp đi lặp lại không ngừng trong đầu anh ta.
Bạc Minh Thành đã sống ba mươi mốt năm rồi, lần đầu tiên anh ta phát hiện ra rằng thì ra cũng có chuyện mà bản thân mình không thể giải quyết được.
Anh ta không thể giải quyết được chuyện Thẩm Thanh Ngọc không còn yêu anh ta nữa, cũng không có cách nào giải quyết được cảm giác đau thấu tim gan trong lòng mỗi khi nghĩ về những chuyện này.
Anh ta đành bó tay chịu trói, lực bất tòng tâm.
Nếu đã như thế, vậy thì anh ta còn có thể làm gì được nữa đây?