Chương
Nhưng Thẩm Thanh Ngọc lại cảm thấy bên hông mình nóng lên, là nhiệt độ từ lòng bàn tay của Phó Ngọc Hải.
Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy là Phó Ngọc Hải cố ý!
Nhưng cô không có chứng cứ!
Lúc này, Phó Ngọc Hải đã đeo đồng hồ xong: “Thẩm Thanh Ngọc, em nhìn tôi như vậy là muốn tôi hôn em à?”
Giọng của người đàn ông có chút trầm thấp, như đang đè nén gì đó, Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh một cái, trong cặp mắt đào hoa kia còn mang theo ý cười, dịu dàng vô hại, nhưng khi nhìn cô như vậy lại tựa như một cạm bẫy dịu dàng.
Thẩm Thanh Ngọc lùi về sau một bước, chẳng ngờ rằng bắp chân lại đụng phải tủ đầu giường bị dời ra, cô bị đau, xuýt xoa một hơi.
Phó Ngọc Hải kéo cô một cái, hơi xót xa: “Bị đụng đau rồi hả?”
“Không đau, chẳng phải anh còn có việc phải về công ty gấp hay sao?”
Nghe thấy lời này của cô, anh ngẩng đầu lên nhìn về phía cô: “Em quan trọng hơn một chút.”
Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy, Phó Ngọc Hải khiến cô cảm thấy mình cũng là kiểu phụ nữ không chịu được công kích của viên đạn bọc đường và những lời ngon tiếng ngọt.
Không thể không thừa nhận, tuy rằng biết câu nói này của anh chỉ là thuận miệng nói ra, nhưng trái tim của Thẩm Thanh Ngọc vẫn không kiềm chế được mà hơi rung động.
“Thẩm Thanh Ngọc, tôi không nói đùa với em.”
Nói xong, người anh cũng đã ngồi xuống.
Thẩm Thanh Ngọc cúi đầu nhìn anh kéo ống quần của mình lên, lòng bàn tay ấm áp ấn ở trên bắp chân cô, mỗi khi anh ấn một chỗ lại hỏi cô có đau hay không.
Thẩm Thanh Ngọc lắc đầu, nhất thời lại có chút sa vào trong cảnh được yêu thương này.
Phó Ngọc Hải ấn mấy chỗ, cho đến khi Thẩm Thanh Ngọc đều nói không đau, anh mới đứng lên: “Lần sau đừng làm chuyện như vậy nữa, nếu như muốn để tôi cách xa em ra một chút, em cứ nói thẳng với tôi là được.”
Anh thu lại nụ cười hơi ngạo mạn thường ngày, vẻ mặt khi nhìn cô rất nghiêm túc.
Thẩm Thanh Ngọc lấy lại tinh thần: “Phó Ngọc Hải, anh về công ty đi.”
Thấy cảm xúc của cô hình như không được bình thường, Phó Ngọc Hải không nói thêm gì nữa, tay hơi giơ lên, dường như muốn xoa đầu cô, nhưng nghĩ tới chuyện vừa nãy, anh lại thu tay của mình lại: “Không cần tiễn.”
Nói xong, Phó Ngọc Hải quay người đi ra khỏi phòng ngủ dành cho khách, đi thẳng ra cửa.
Tiếng đóng cửa vang lên, sau khi Phó Ngọc Hải đi, Trần Ánh Nguyệt ngồi ở trên ghế sô pha lập tức có chút ngồi không yên.
Nhưng sợ chuyện lúng túng như lúc nãy lại xảy ra lần nữa nên bèn vội vàng đứng dậy đi mở cửa nhìn ngó, chờ một lát, phát hiện Phó Ngọc Hải thật sự không trở lại nữa, cô ấy mới xoay người đi tìm Thẩm Thanh Ngọc.
Thẩm Thanh Ngọc đã đi ra khỏi phòng ngủ cho khách, nhìn thấy Trần Ánh Nguyệt vốn ngồi ở trên ghế sô pha đã mất dạng, cô cho rằng Trần Ánh Nguyệt cũng đã đi rồi, không ngờ mới chớp mắt đã thấy cô ấy đi ra từ chỗ huyền quan.