Chương
Thẩm Thanh Ngọc cũng cười: “Cách đây ba trăm mét có một khách sạn năm sao, tôi nghĩ chỗ đó khá phù hợp với cậu Phó.”
“Tôi hiểu rồi, uyển chuyển từ chối.”
Tay đặt ở trên vô lăng của Phó Ngọc Hải nhẹ nhàng mà gõ mấy tiếng, ngón tay thon dài đan xen vào nhau, ngón trỏ và ngón giữa giao nhau, Thẩm Thanh Ngọc đột nhiên phát hiện, Phó Ngọc Hải không chỉ có một khuôn mặt đẹp, mà tay cũng là một tác phẩm điêu khắc đẹp mắt.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn một giây, thu lại tầm mắt, không ngờ vừa ngẩng đầu đã đối diện với cặp mắt đào hoa cười như không cười kia của Phó Ngọc Hải, cô có chút mất tự nhiên: “Đi đường cẩn thận, nghỉ ngơi sớm chút.”
“Đợi đã.”
Phó Ngọc Hải nói xong, lấy từ trong túi ra một cái hộp, hộp cũng không tính là nhỏ, một tay Thẩm Thanh Ngọc cũng chỉ có thể miễn cưỡng cầm lấy: “Đây là?”
“Quà đi công tác.”
Thẩm Thanh Ngọc ngẩn ra một lát: “Cảm ơn.”
“Được rồi, đi lên đi, đèn em sáng, tôi sẽ đi.”
Anh cũng không hề che giấu chút nào, Thẩm Thanh Ngọc nắm chặt hộp, khẽ gật đầu: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Nói xong, cô nhẹ tay đóng cửa xe, xoay người đi vào chung cư.
Cùng lúc đó, bên phía đối diện chiếc Maserati là một chiếc xe hơi màu đen đỗ lại, Bạc Minh Thành ở bên trong, đang lạnh lùng mà nhìn Phó Ngọc Hải.
Phó Ngọc Hải đã sớm chú ý tới Bạc Minh Thành ở xe đối diện, hiện giờ anh cũng không sợ Bạc Minh Thành với Thẩm Thanh Ngọc hợp lại, chưa nói đến chuyện trên lễ cưới đã khiến cho người của hai nhà họ Thẩm và nhà họ Bạc bây giờ giống như kẻ thù, mà ngay những con át chủ bài trên tay anh về Bạc Minh Thành, cũng đủ khiến cho Bạc Minh Thành mất đi tư cách cạnh tranh với anh rồi.
Phó Ngọc Hải khẽ nhếch môi, thu lại tầm mắt, ngẩng đầu nhìn về phía tầng chung cư.
Nhà của Thẩm Thanh Ngọc ở phòng nào, anh liếc mắt một cái là thấy, khoảng chừng ba phút sau, cửa số vốn đang tối om đột nhiên sáng lên ánh đèn.
Phó Ngọc Hải biết, Thẩm Thanh Ngọc đã về đến nhà.
Anh nhìn một lát, thu tầm mắt, lại nhìn lướt qua Bạc Minh Thành trong xe đối diện, ngay sau đó khởi động xe chậm rãi lái ra khỏi bãi đỗ xe.
Từ sau buổi tối hôm đó ở bữa tiệc của nhà họ Giang kia, Bạc Minh Thành và Thẩm Thanh Ngọc đã có thời gian sáu ngày không gặp mặt.
Trước giờ anh ta là một người kiêu ngạo, Thẩm Thanh Ngọc đã nói rõ ràng, buổi tối hôm đó cô cũng hành động rõ ràng.
Cô được Phó Ngọc Hải dắt vào, từ đầu đến cuối một ánh mắt cũng chưa từng dừng lại ở trên người anh ta.
Mấy ngày qua, mỗi lần đêm khuya anh ta đều sẽ nhớ tới buổi tối hôm đó, anh ta đứng ở trước mặt cô, cô lại giống như không hề nhìn thấy anh ta vậy.
Anh ta cũng rất kiêu ngạo, loại chuyện mặt dày mày dạn mà bám lấy vợ trước này, Bạc Minh Thành tự biết mình không làm được.
Nhưng mà buổi tối hôm nay, anh ta vừa mới mở xong cuộc họp, cứ như thể ma xui quỷ khiến, xe lái từ công ty ra, không hiểu sao đã đến bãi đỗ xe dưới cổng chung cư của Thẩm Thanh Ngọc.
Anh ta đến từ tám giờ hơn, đếm từng tầng một mà tìm được phòng mà Thẩm Thanh Ngọc ở kia, không nhìn thấy ánh đèn, anh ta biết Thẩm Thanh Ngọc không trở về, cho nên bèn ngừng xe chờ ở chỗ này.