Chương
Nhìn hai chiếc xe đó tông rất nghiêm trọng.
Tuy ngoài mặt trông Phó Ngọc Hải không bị thương nhưng vẫn bị xe cấp cứu mang đi.
Thẩm Thanh Ngọc lái xe theo đến bệnh viện, vừa vào đã thấy Bạc Minh Thành đứng ngay cửa, anh ta bị thương rất nghiêm trọng, trán quấn một lớp băng gạc, tay phải cũng quấn một lớp, người đang đứng ở cửa bệnh viện, cúi đầu hút thuốc.
“Thẩm Thanh Ngọc.”
Nhìn thấy cô, Bạc Minh Thành dập điếu thuốc, lên tiếng gọi cô một tiếng.
Thẩm Thanh Ngọc nhàn nhạt nhìn anh ta một cái: “Có chuyện gì sao, cậu hai Bạc?”
Một câu “Cậu hai Bạc” của cô, bỗng chốc đập tan những lời anh ta muốn nói.
Bạc Minh Thành chỉ thấy dường như cổ họng mình có thứ gì chặn lại, vô cùng khó chịu.
“Tôi bị thương rồi.”
Anh ta im lặng hai giây, cuối cùng chỉ đành nói ra một câu như vậy.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh ta, cảm thấy hơi buồn cười: “Anh bị thương thì nên tìm bác sĩ.”
Nói xong, Thẩm Thanh Ngọc không để ý đến anh ta nữa, nhấc gót đi ngang qua anh ta.
Tuy nhiên chưa đi được mấy bước, người sau lưng đã giơ tay nắm lấy cô: “Em thật sự nhẫn tâm vậy sao?”
“Nhẫn tâm?”
Thẩm Thanh Ngọc quay đầu đẩy tay anh ta ra: “Bạc Minh Thành, chúng ta bây giờ không thân cũng chẳng quen, anh lái xe tông vào bạn của tôi, tôi không trách anh là đã có lương tâm lắm rồi, anh nói tôi nhẫn tâm?”
Cô nói rồi ngừng một chút: “Nói tới lương tâm, tôi làm sao bì được với anh hả Bạc Minh Thành, để tôi quỳ dưới cơn mưa xối xả ở từ đường nhà họ Bạc cả đêm.”
Khi Thẩm Thanh Ngọc nói câu này, giọng nói vẫn đều đều như ánh mắt cô đang nhìn Bạc Minh Thành, ngoài sự lạnh lẽo thì không còn gì cả.
Có người nói, chuyện trong quá khứ cứ để nó qua đi.
Nhưng đối với Thẩm Thanh Ngọc, cho dù cô còn yêu Bạc Minh Thành hay không, những tổn thương từng phải chịu không thể lành lại được.
Chuyện đêm đó đến bây giờ vẫn còn ở trước mắt cô, mưa nửa đêm lạnh thế nào thì lòng cô lạnh thế đấy.
Bạc Minh Thành đang nói đến lương tâm với cô?
Nực cười, nói đến lương tâm, ai mà bì được với anh ta.
Cô không muốn nói gì với Bạc Minh Thành nữa, bây giờ nhìn thấy Bạc Minh Thành, Thẩm Thanh Ngọc đã tâm lặng như nước.
Cô nói muốn từ bỏ người đàn ông này, cô thật sự từ bỏ rồi.
Lần này, Bạc Minh Thành cũng không dám ngăn Thẩm Thanh Ngọc lại nữa.
Anh ta đứng đó, nhớ lại đêm của một năm trước.
Nực cười là, bên ngoài đột nhiên loé lên một tia chớp, mưa xối xả nói mưa là mưa, như anh ép Thẩm Thanh Ngọc quỳ ở từ đường nhà họ Bạc vào đêm tối năm đó.
Cách hơn một năm, anh ta còn nhớ sáng sớm hôm đó, anh ta đi đến cửa từ đường, Thẩm Thanh Ngọc nhếch nhác quỳ bên ngoài từ đường, người cô toàn là nước mưa, ngẩng lên là gương mặt trắng như váng sữa, đôi mắt hạnh ngày thường linh động chỉ còn lại sự suy sụp nhưng cho dù như vậy, nơi sâu nhất trong mắt cô vẫn còn sự cố chấp.